...
Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm. Khi hắn vừa dung hợp với trời đất, trong lòng suy nghĩ chính là tinh cầu tu chân của hắn. Nhưng sau khi dung hợp với không gian liền cảm giác như đụng phải một bức tường, bắt buộc bản thân phải tìm cách. Cuối cùng, hắn xuất hiện ở đây.
Khi nhìn thấy bức tường thịt, Vương Lâm đã hiểu tại sao trong trạng thái dung hợp lại cảm giác như chạm phải bởi một bức tường. Hiển nhiên đó chính là do bức tường thịt khổng lồ này gây nên.
Nói nó là bức tường thịt là bởi vì nó cũng không đứng yên mà vẫn nhúc nhích. Trên đó vẫn có một thứ nào đó đang di chuyển.
Vương Lâm cau mày, bay lên theo bức tường. Nhưng tích tắc khi thân thể của hắn vừa mới dịch chuyển, bức tường thịt liền nhúc nhích. Nhất thời, trên bề mặt xuất hiện vô số khe hở, rồi từ trong các khe hở phun ra một làn khói đen.
Vương Lâm nhanh chóng né tránh làn sương. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm làn sương mới được phun ra. Làn sương đó có một xung lực thật lớn, sau khi xuất hiện liền dung nhập vào trong làn sương bên ngoài.
Quá trình phun ra sương mù diễn ra trong khoảng nửa nén nhang, sau đó nó từ từ trở lại bình thường. Sương mù phun ra càng luc càng ít, cuối cùng không còn lấy một chút. Cái khe trên bức tường thịt từ từ co lại.
Vương Lâm nhìn quanh bức tường thịt không nhìn thấy điểm cuối đó rồi đưa ra một quyết định. Hắn nhanh chóng lao vào cái khe hở đang thu nhỏ. Trong khoảng khắc mà hắn chui vào đó, cái khi bên ngoài liền khép lại.
Đây là một con đường rất hẹp, ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang rồi lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh khiến cho trong con đường xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Cái khe phía sau lưng hắn cứ thế khép lại giống như đang đuổi theo Vương Lâm. Vương Lâm cũng chẳng để ý xem phía sau như thế nào, chỉ nhìn chăm chú về phía trước. Cuối cùng khoảng cách tới điểm cuối càng lúc càng gần.
Con đường đó không dài giống như Vương Lâm tưởng tượng. Một lát sau, hắn nhanh chóng tới điểm cuối của nó rồi vọt ra khỏi miệng. Vào lúc mà hắn lao ra khỏi cái miệng của con đường, bên tai chợt vang lên một tiếng hét kinh hãi, thu hút sự chú ý của hắn.
Ở đây cũng không phải là một khu vực đen tối. Trên bầu trời rải rác lóe lên những điểm sáng, ánh sáng của chúng chiếu tới tận đây. Phía trước mặt là một cái đại lục đang lơ lửng giữa không trung. Đại lục đó rất rộng, không thể thấy được nó rộng như thế nào.
Cách đó một khoảng xa xa, có một nam tử áo vải đang đứng. Tướng mạo của người đó tầm thường, trên mặt có vài ký hiệu giống như một sợi chỉ vặn vẹo. Trong tay người đó cầm một cái pháp khí kỳ quái. Cái pháp khí đó giống như một cái vòi ấm rất dài nhưng rõ ràng là to hơn rất nhiều và cao hơn nửa người.
Tiếng kêu kinh ngạc là do dân cư phía sau phát ra. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt sợ hãi rồi nhanh chóng lui lại. Trong mắt hắn, Vương Lâm chẳng khác gì một con mãnh thú vậy.
Vương Lâm có thể thấy nam tử đó không hề có một chút linh lực, còn tiên lực lại càng không thể có. Nhưng không ngờ người đó lại có thể phi hành hiển nhiên không phải là chuyện tầm thường.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ký hiệu ở trên mặt người đó mang tới cho Vương Lâm một cảm giác quen thuộc. Nhìn thấy nam tử lui lại phía sau, hắn chẳng hề nghĩ ngợi, nhún người đuổi theo.
Sau khi Vương Lâm lao ra ngoài, cái khe phía sau từ từ khép lại.
Sự sợ hãi trong mắt nam tử càng lúc càng rõ. Trong lúc hắn đang lùi lại, ký hiệu trên mặt chợt nhúc nhích, kéo dài tới mi tâm. Trong phút chốc, trên mi tâm xuất hiện một gốc thực vật có bảy lá. Những cái lá trên gốc thực vật đó xòe rộng liền có một luồng lực kỳ dị bao phủ toàn thân nam tử. Trong phút chốc, tốc độ của người đó tăng lên gấp bội, chẳng khác gì thuấn di mà biến mất.
Vương Lâm nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt hắn liền sáng ngời.
- Tiên Di tộc.
Tốc độ của hắn tăng lên nhanh hơn, tay phải bắt quyết. Trong cơ thể nguyên lực vận chuyển, rồi đưa tay vỗ nhẹ một cái vào không gian. Lập tức, nguyên lực tỏa ra tạo nên một sự dao động khiến cho không trung phía trước vặn vẹo. Thân ảnh nam tử liền xuất hiện.
Ánh mắt người đó ngơ ngác, nhưng một lát sau chỉ còn sự sợ hãi. Trước mặt hắn, Vương Lâm chậm rãi bước tới đứng đối diện.
Nam tử run rẩy, phát ra một tiếng rít rồi lại tiếp tục lùi. Vương Lâm nhướng mày, tay phải chộp một cái vào khoảng không khiến cho thân thể nam tử chợt cứng đờ, giống như có một bàn tay vô hình bắt được hắn, rồi lôi hắn lại bên cạnh Vương Lâm.
Túm lấy người, đó Vương Lâm định lên tiếng hỏi. Nhưng đúng vào lúc này, nét mặt Vương Lâm chợt thay đổi quay đầu nhìn lại phía sau. Trong mắt hắn, từ phía đại lục vào lúc này có một trăm đạo cầu vồng với màu sắc khác nhau, tỏa ra một thứ hai thở đáng sợ đang lao tới đây với tốc độ cực nhanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hơn trăm đạo cầu vồng đã tới gần. Khi tới cách Vương Lâm khoảng trăm trượng, ánh sáng liền biến mất, xuất hiện một đám người cũng mặc quần áo bằng vải thô.
Đám người mới tới tất cả đều là nam. Phần lớn khuôn mặt ở độ tuổi tủng niên. Tất cả mọi người nhìn Vương Lâm chằm chằm, ánh mắt có một sự sợ hãi. Trên mặt họ và phần tay chân lộ ra ngoài đều có những ký hiệu. Nhất là ở mi tâm có hình ảnh một loại thực vật đang lóe lên. Chỉ có điều lá cây của chúng co lại, không nhìn ra được là có bao nhiêu lá.
Từ trong đám người có một lão già đi ra. Mái tóc người đó bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn nhìn Vương Lâm mà ánh mắt có một sự kính động. Lão liếc mắt nhìn tay phải Vương Lâm.
- Thượng tiên tới đây không biết có yêu cầu gì? - Nét mặt của lão hết sức cung kính, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình cảnh bộ xương thú trên tay phải hắn.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy chấn động. Với định lực của hắn qua ngàn năm tu luyện có thể giữ cho nét mặt không hề thay đổi. Mặc dù vào lúc này, trong lòng cảm thấy khiếp sợ nhưng nét mặt vẫn không có một chút biểu hiện.
Cách gọi thượng tiên nếu do người bình thường phát ra thì không có nhiều ý nghĩa. Nhưng nếu do người của Tiên Di tộc nói ra thì lại có ý nghĩa bất đồng. Càng quan trọng hơn là thượng tiên cũng không phải chỉ là một cách gọi tôn kính. Nếu trước khi đi tới Tàng Phẩm các, Vương Lâm có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng vào lúc này, muốn không nghĩ cũng không được.
- Ngươi có thể nhận ra tu vi của ta? - Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nói một cách chậm rãi.
Lão nhân gật đầu, nhìn tay phải của Vương Lâm chằm chằm. Sự kích động trong mắt càng nhiều, nói:
- Bát phẩm thượng tiên. Hạ dân có thể nhận ra.
Vương Lâm trầm mặc, nhìn lão nhân. Đối phương tự xưng là hạ dân, ánh mắt cứ nhìn vào tay phải của mình khiến cho Vương Lâm cảm giác ngạc nhiên. Từ cách xưng hô và ánh mắt kính sợ đó, Vương Lâm chợt xuất hiện một ý nghĩ lớn mật.
"Chẳng lẽ.chẳng lẽ những người này không biết chuyện tiên giới đã biến mất. Nếu đúng như vậy thì bọn họ đã ở đây từ vô số năm trước.
Trầm mặc một lúc, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, Vương Lâm nói:
- Bao nhiêu lâu rồi không có tiên nhân tới đây?
Sắc mặt lão nhân tối sầm lại, cung kính nói:
- Từ khi Tiêu Dao tiên vương hạ xuống đạo tiên dụ cuối cùng đã qua rất nhiều năm. Thời gian cụ thể thế nào thì hạ dân không thể nhớ được.
- Tiêu Dao. - Vương Lâm chợt hiểu ra vì sao đối phương cứ nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Vào lúc này, hắn giơ tay phải lên, để lộ ra hình ảnh bộ xương thú, mắt nhìn lão nhân chằm chằm, nói:
- Ngươi biết cái này?
Sự kích động trong mắt lão nhân càng nhiều. Lão nói một cách cung kính:
- Pháp bảo Tử Mẫu Đạo Khô của Tiêu Dao tiên vương, hạ dân có thể nhận ra. Thượng tiên có pháp bảo của Tiêu Dao tiên vương chắc chắn là người thân cận bên cạnh người. Lần này tới đây có phải vì Huyền Âm đỉnh hay không?
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão nhân một cái nhưng không nói gì. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía đại lục.
Lão nhân vội vàng cung kính nói:
- Do hạ dân chiêu đãi không cẩn thận. Mời thượng tiên! Linh Tiên quả đã chín từ lâu rồi. Để lão phu kêu người mang tới cho Thượng tiên nhấm nháp.
Được lão nhân dẫn đường, thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên đi theo phía sau. Các tộc nhân của tộc Tiên Di khác thì đi ở phía sau, ánh mắt sợ hãi không dám tới quá gần. Người lúc trước bị Vương Lâm bắt vào lúc này cũng được hắn thả ra. Ánh mắt gã nhìn Vương Lâm hết sức sợ hãi.
...