Chương 532: Một chưởng


...

Thiên Yêu thành!

Phía bắc Thiên Yêu quận, ở bốn phía có rất nhiều đồng bằng đan xen vào nhau. Nếu từ trên trời nhìn xuống, có thể thấy rõ những đồng bằng này nối liền và xen kẽ giống như chín con Cự Long đang quấn lấy nhau.

Chín miệng rồng đều hướng về phía một đầm nước lớn, có tên là Long Đàm.

Cổ Yêu Điện bên trong Long Đàm này chính là biểu tượng tinh thần của Thiên Yêu quận.

Bên ngoài Long Đàm có một lực lượng lớn quân đội đang trấn giữ!

Phía trước chín miệng rồng chính là Thiên Yêu thành.

Thành này nói một cách chuẩn xác thì do chín thành nhỏ như Cổ Yêu thành tổ hợp lại tạo thành, tám cái bên ngoài được phân hướng bát quái, thành ở giữa chính là Đế Đô.

Một dòng sông bao quanh Đế Đô, có tám cây cầu đá bắc qua sông để liên kết với tám thành bên ngoài. Đế Đô là tẩm cung của Yêu Đế, khắp nơi đều là lầu các, điêu lan ngọc thế. Còn tám tòa thành bên ngoài cũng có sự phân biệt, nhiều chỗ nhỏ không đáng nhắc tới.

Vào lúc sáng sớm, Thiên Yêu thành được bao phủ bằng một đám sương nhạt từ chín dãy núi lan ra, nó được Yêu Đế gọi là long khí, thổ nạp khí này có thể tăng tu vi.

Toàn bộ Thiên Yêu thành giống như một con quái vật khổng lồ đang ngủ say rồi chậm rãi thức tỉnh. Khi sương sớm tiêu tán, trong thành vang lên tiếng người nói chuyện xôn xao.

Ngoài Thiên Yêu thành có mười tám tòa truyền tống trận, mỗi một tòa đều có Yêu binh trấn thủ quanh năm. Trong số truyền tống trận này có tám tòa dành cho dân chúng và tất cả thương nhân ở khắp nơi sử dụng.

Mười tòa truyền tống trận khác dành cho những người có chức vụ, có sự phân biệt lớn nhỏ rõ ràng.

Truyền tống trận thứ mười bốn là trận pháp chuyên dụng để Yêu tướng ở khắp các nơi vào kinh, mỗi một lần mở ra đều có Yêu tướng quay về!

Yêu tướng là chức quan to một phương trong Thiên Yêu quận, trong tay có quân đội hùng mạnh, thần thông kinh người.

Lúc này, trong đám Yêu binh đang canh giữ bên ngoài tòa truyền tống trận thứ mười bốn, có một Yêu binh mặc áo giáp, rõ ràng trên đó có nhiều hoa văn hơn những người khác.

Hắn đang nhún vai, đặt binh khí trong tay sang bên cạnh rồi tháo mũ giáp ngồi xuống. Hắn quay đầu lại nhìn về những Yêu binh khác ở bốn phía, hét lớn:

- Nhị Cẩu! Qua đây bóp vai cho ta!

Giọng nói của hắn vừa vang lên, trong đám Yêu binh lập tức có một người thanh niên chạy ra. Người thanh niên này vẻ mặt rất cơ trí, phóng đến đứng ở sau lưng hắn, vừa bóp vừa cười nói:

- Đội trưởng, ngài xem lực đạo đã tốt chưa?

- Ừ! Tốt rồi! Trong đám tiểu tử thì ngươi có tay nghề tốt nhất!

Đội trưởng rung rung vai, cười nói.

- Đội trưởng, truyền tống trận mà chúng ta đang trấn giữ trước đây mỗi tháng chưa chắc đã mở ra một lần, vì sao trong khoảng thời gian này lại mở ra tới tấp như vậy? Sao ta thấy có rất nhiều Yêu tướng đại nhân phải vội vàng quay về?

Nhị Cẩu nhân cơ hội này đặt ra câu hỏi, nghi vấn này đã chôn sâu trong lòng hắn rất lâu rồi.

- Được rồi! Hôm nay lão tử tâm tình tốt, sẽ nói cho ngươi biết!

Đội trưởng vừa nói đến đây, Yêu binh đang bảo vệ ở khắp bốn phía lập tức nhìn về phía hắn, rõ ràng họ đều muốn biết rõ tình hình bên trong.

- Các người đều là những tân binh trong khoảng một trăm năm, không biết cũng chẳng có gì kỳ lạ. Trong giới Yêu tướng cứ ba trăm năm thì sẽ chiến đấu một lần, mỗi lần đều do đích thân Đế Quân ra quan sát, hơn nữa còn ban thưởng có thể là công pháp hoặc yêu bảo. Nếu chỉ là bình thường thì cũng chỉ vậy mà thôi, nhưng lần chiến đấu này lại có ý nghĩa khác!

- Lần này vì cuộc chiến vào hai trăm năm trước với Hỏa Yêu quận, thương vong của hai bên rất nhiều, bên ta thì có hai phó soái phải bỏ mạng. Cho nên nghe nói lần đại chiến này sẽ tuyển chọn ra hai vị soái từ những Yêu tướng.

Lời này vừa nói ra, Yêu binh bốn phía lập tức mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Phải biết rằng Yêu tướng và phó soái chỉ cách nhau nửa cấp nhưng nửa cấp này lại giống như một khe núi rất khó vượt qua. Rất nhiều năm rồi Thiên Yêu quận chỉ có tám vị soái. Cho dù là phó soái, cũng chỉ có tám người. Nhưng Yêu tướng lại có mấy trăm!

Phó soái cũng không phải là cánh tay mà là người nối nghiệp soái, chỉ có phó soái mới có tư cách khiêu chiến chính soái để giành địa vị Yêu soái.

Trong Thiên Yêu thành, một khi chính soái chết đi thì phó soái sẽ lập tức được thăng chức trở thành chính soái.

Cho nên bước đầu tiên để trở thành Yêu soái, thì phải là phó soái.

Tên đội trưởng nhìn thấy vẻ kinh hãi của Yêu binh bốn phía thì cảm thấy có chút đắc ý. Hắn vội ho một tiếng, nói:

- Vì vậy những Yêu tướng đại nhân cao cao tại thượng đối với cuộc chiến lần này ngoài việc phải coi trọng mức độ, có bao nhiêu người…Những người khác lần trước không muốn tham gia nhưng bây giờ đều đi đến!

- Chúng ta canh gác trận pháp thứ mười bốn là cái dành riêng cho Yêu tướng, cho nên khoảng thời gian này mới bận rộn như vậy!

Tên Yêu binh đang bóp vai cho đội trưởng khẽ hỏi:

- Đội trưởng! Ngài đoán xem vị Yêu tướng đại nhân nào có thể chiến thắng lần này?

- Chuyện này rất khó nói, Yêu tướng đều là những người có đại thần thông, nhưng cho dù có bản lĩnh cao cường cũng có sự phân biệt cao thấp. Theo ta thì sợ rằng chỉ có Mặc Phi đại nhân đang trấn thủ ở biên giới Hỏa Yêu quận mới có thể tiến vào được vòng ba! Mặc khác còn có Mạc Lệ Hải đại nhân ở Cổ Yêu thành, tu vi của người này cũng là đứng đầu trong số Yêu tướng… ….

Tên đội trưởng kia vừa nói đến đây thì đột nhiên biến sắc, hắn đứng mạnh dậy, đầu khôi bị bỏ xuống đất được hắn chụp lấy đội lên đầu. Hắn vung một trảo vào hư không, binh khí đã được hắn chụp vào trong tay.

Tất cả mọi chuyện đều được hắn hoàn thành trong nháy mắt.

Yêu binh bên cạnh đã sớm quen với những hành động của đội trưởng, lúc này không cần hắn phải phân phó, Yêu binh kia đã lập tức đứng vào đội ngũ, mắt nhìn thẳng không liếc ngang dọc.

Đúng lúc này từng quầng sáng đột nhiên phóng lên trời, những luồng yêu lực khổng lồ từ bên trong khuếch tán ra. Quầng sáng của trận pháp phóng thẳng lên bầu trời, hai thân ảnh chậm rãi từ trong trận pháp biến hóa ra. Hai bóng người vừa mới xuất hiện thì gần như đồng thời tiến một bước về phía trước, chỉ một bước chân không phân biệt trước sau cùng đi khỏi truyền tống trận.

Mạc Lệ Hải đưa mắt nhìn về kinh đô ở phía trước, hắn thở ra một hơi thật sâu rồi quay sang cười với người bên cạnh.

- Vương lão đệ, đã ba mươi năm ta chưa quay về Đế Đô.

Vương Lâm nhìn về con quái vật khổng lồ ở phía trước, cái thành này quá lớn so với những dự đoán của Vương Lâm, chỗ này dù sao cũng là kinh đô của Thiên Yêu quận.

- Tham kiến Mạc Yêu tướng!

Hai người vừa mới đi ra, rất nhiều Yêu binh bên ngoài trận pháp đã lập tức lên tiếng cung nghênh.

Mạc Lệ Hải hơi gật đầu, hắn quay về phía Vương Lâm cười nói:

- Vương lão đệ! Mời!

Nói xong hắn tiến về phía trước một bước đi thẳng đến cửa tây của Đế Đô. Vương Lâm cũng bước về phía trước, hai người cùng nhau đi ra xa.

Khi hai người đi khỏi thì đội trưởng kia mới thở phào nhẹ nhõm, những binh lính ở bên cạnh khẽ hỏi đội trưởng:

- Đội trưởng, người đi bên cạnh Yêu tướng đại nhân là ai thế? Mấy ngày nay thường thấy một số Yêu tướng mang theo một người xa lạ tiến vào truyền tống trận.

Tên đội trưởng kia quay đầu lại trừng mắt nhìn mấy tên Yêu binh rồi khẽ nói:

- Cuộc chiến Yêu tướng được các đại nhân cực kỳ lưu tâm, cho nên đều phải tìm sự viện trợ từ bên ngoài. Người này có thể được Mạc Yêu tướng nhìn trúng thì chắc chắn phải rất đặc biệt! Các ngươi đừng suy đoán lung tung.

Tên đội trưởng đưa mắt nhìn về phía Vương Lâm và Mạc Lệ Hải biến mất, trong lòng thầm nghĩ:

- Ngươi này được Mạc Lệ Hải đồng ý, đồng thời còn cùng sử dụng truyền tống trận chuyên dụng này thì rõ ràng không đơn giản! Hơn nữa vừa rồi nhìn bộ dạng của hai người bọn họ thì thấy Mạc Lệ Hải cực kỳ khách khí, tu vi của người này sợ rằng cũng không phải thấp.

Cửa tây Thiên Yêu thành, Mạc Lệ Hải là Yêu tướng một phương nên khi Yêu binh ở cổng thành nhìn thấy hắn thì thái độ lập tức trở nên cung kính rồi trực tiếp đưa hai người vào trong thành, sau đó mới khom người rời khỏi.

- Vương lão đệ, hôm nay trong Thiên Yêu thành thế lực các nơi rất hỗn tạp. Đặc biệt là lúc này, ngoài những Yêu tướng tiến kinh, bên trong còn có các đại thần của nhiều bè đảng. Có lẽ ngươi đừng nên cư trú ở bên ngoài, theo ta vào trong phủ được không?

Mạc Lệ Hải nhìn về phía Vương Lâm, dùng giọng chân thành nói.

Trong cửa tây Thiên Yêu thành có hai thành nhỏ, cái đầu tiên là Huyền thành, cái thứ hai là Hồng thành.

- Ngoài Thiên Yêu thành có tám tòa thành nhỏ. Trong những thành nhỏ này cũng có hai vòng trong ngoài, bốn thành Thiên Địa Huyền Hoàng ở vòng trong, còn bốn thành Vũ Trụ Hồng Hoang thì ở vòng ngoài.

- Ngoài những võ tướng thì bên trong còn có văn thần, căn cứ vào thân phận thì còn có một vài chức tước khác. Chỗ ta ở chính là Hồng thành!

Mạc Lệ Hải nói.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:

- Cứ theo sự sắp xếp của Mạc huynh!

Mạc Lệ Hải mỉm cười rồi gật đầu với Vương Lâm. Hắn đi thẳng về phía trước hơn trăm trượng thì có một lối rẽ, hai con đường rộng rãi kéo dài ra hai bên, trái là Huyền Thành phải là Hồng Thành.

Mạc Lệ Hải dẫn đường, Vương Lâm đi theo sau. Hôm nay trong Hồng thành cực kỳ sầm uất, cửa hàng ở khắp nơi, khách hàng chen chúc. Từng đoàn người đi lại trên đường lớn làm khung cảnh trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Con đường này rất rộng, nhưng đoàn người lại tập trung ở hai bên, ở giữa đường chỉ có một phần ba vị trí là chỗ trống, đứng ở trên chỗ này có thể nhìn thấy đầu cuối của con đường ở tít đằng xa.

- Đây là đường dành cho quân đội, những người bình thường không được đi!

Mạc Lệ Hải nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm rơi trên khoảng trống kia thì cười rồi giải thích.

Đúng lúc này, phía trước quân đạo truyền đến tiếng gào thét, không lâu sau đã có một đàn chiến mã màu đen từ phương xa chạy tới như tên bắn. Vương Lâm đảo thần thức qua thấy tổng cộng có mười chín con ngựa, những quân sĩ bên trên đều mặc áo giáp đen, tu vi của họ cũng không phải thấp mà đều là tu sĩ Hóa Thần. Trên người bọn họ, Yêu lực tung hoành được dung hợp lại cùng một chỗ bằng một loại phương pháp rất kỳ dị.

Bọn họ phóng đi như bay trên khoảng đường trống, Yêu khí lượn lờ bên ngoài giống như tạo thành những hình bóng hư ảo khổng lồ.

Mười chín người này chạy thẳng đến chỗ Vương Lâm và Mạc Lệ Hải. Vương Lâm nhìn Mạc Lệ Hải, thấy người này thần thái tuy rất nghiêm túc, nhưng trên khóe miệng lại ẩn chứa một nụ cười.

Mười chín người kia chạy đến bên ngoài hai người mười trượng thì đồng loạt dừng lại, tất cả xuống ngựa tiến lên phía trước vài trượng rồi đồng loạt quỳ xuống đất, lớn tiếng nói:

- Mạt tướng tham kiếm Chủ tướng!

Mạc Lệ Hải cười ha hả, hắn vung tay phải lên, nói:

- Đều đứng lên đi, vị này chính là Vương tướng bạn tốt của bản tướng. Sau này các ngươi gặp hắn thì cũng giống như thấy ta!

Mười chín người này không chút do dự mà tất cả đều hướng về phía Vương Lâm nói:

- Tham kiến Vương tướng!

Vương Lâm hơi gật đầu.

Âm thanh của hơn mười người này và tình cảnh nơi đây lập tức dẫn tới sự chú ý của người đi đường khắp bốn phía. Vẻ mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi rồi lui ra rất xa.

- Vương lão đệ, đi vào trong phủ ca ca một chút, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon để hai người chúng ta cùng nhau đối ẩm một phen, thế nào?

Mạc Lệ Hải nhảy người phóng lên trên lưng một con chiến mã.

- Rượu ngon thật sao?

Vương Lâm khẽ đạp một bước, hắn rơi lên lưng một con chiến mã, cười nói.

- Tất nhiên là rượu ngon!

Mạc Lệ Hải và Vương Lâm nhìn nhau rồi cùng cười lên ha hả. Hai người cùng nhau phóng ngựa đi không phân biệt trước sau. Mười chín người ở phía sau liên tục đuổi theo trên lưng mười bảy con chiến mã còn lại.

Một đám người gào thét phóng ngựa theo chiều gió trên quân đạo. Đột nhiên phía trước truyền đến những tiếng vó ngựa vang vọng, vẻ mặt Mạc Lệ Hải trầm xuống, tốc độ của chiếm mã bên dưới không giảm mà ngược lại còn tăng hẳn lên.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn nhìn thấy một người quen.


...