...
Tuyệt đại bộ phận linh hồn trong Tôn Hồn Phiên đều tránh xa khỏi cái đầu lâu này, dường như là không dám lại gần, khiến cho cái đầu này ở bên trong Tôn Hồn Phiên một mình chiếm cứ một vùng.
Chỉ có kỳ lân là không như vậy. Nó từ khi nuốt vào một lượng lớn tiên lương, thân thể đã xuất hiện một loạt những biến hóa kỳ dị. Lúc này khi nhìn thấy cái đầu kia, nó lập tức gầm nhẹ.
Ánh mắt cái đầu kia cũng mạnh mẽ nhìn lại kỳ lân, không chịu thua kém một chút nào, trong lúc gầm nhẹ lại lóe lên hung quang.
Cái đầu này chính là Thiên Quỷ!
Vương Lâm mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Thiên Quỷ này, tay phải nâng lên hướng về phía Tôn Hồn Phiên túm một cái, lập tức Thiên Quỷ bị nắm lấy lôi ra. Thiên Quỷ là một vật hung ác, nếu năm đó nó không phải chưa kịp khôi phục, vào lúc suy yếu nhất bị Vương Lâm bắt được, cứ như vậy đạt tới đỉnh, thì cũng không phải là bình thường.
Thiên Quỷ rít gào trong tay Vương Lâm, há to miệng, định nuốt lấy Vương Lâm. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, những dấu ấn ở trên Thiên Quỷ lập tức chấn động, khiến cho Thiên Quỷ này tức khắc trùng xuống.
Thiên Quỷ không thể không lui ra phía sau, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong miệng không ngớt truyền ra tiếng gầm nhẹ.
Sức chịu đựng của thân thể khôi lỗi này không đủ, nguyên thần rất khó vượt qua bước luyện hóa thứ hai. Nhưng hôm nay ta sẽ cho hắn Thiên Quỷ, lấy hung khí của nó đoạt lấy hư thể, nếu như vậy mà còn thất bại, thì Tiên Vệ này không luyện nữa!
Vương Lâm làm việc quyết đoán, bắt lấy Thiên Quỷ nhấn một cái, trực tiếp đưa vào giữa lông mày khôi lỗi.
- Nếu ta đã luyện chế, thì phải luyện chế ra một khôi lỗi cao cấp, nếu chỉ tiếp cận Vấn Đỉnh Hậu Kỳ đại viên mãn, thì đúng là đã để phí những pháp bảo và Thiên Quỷ này!
Vương Lâm ánh mắt lộ hàn quang, tay trái bấm quyết, vỗ vào giữa lông mày một cái, kéo ra một tia lôi quang. Bên trong tia lôi quang này ẩn chứa hỏa khí, bị Vương Lâm vung tay lên, đưa toàn bộ chui vào trong khôi lỗi.
- Luyện!
Thiên Quỷ cực kỳ hung ác, hiển nhiên không cam lòng bị phong ấn bên trong khôi lỗi để giúp cho Vương Lâm luyện hóa, ra sức gào thét đang định chạy ra. Tay phải Vương Lâm lập tức lấy ra một cây roi, vung về phía trước.
Chát một tiếng, Thiên Quỷ lập tức kêu lên thảm thiết, trong lòng nó than khổ, cây roi này đúng là vật khắc chế nó.
Nếu không phải dấu ấn của Vương Lâm trên Tán Ma Chi Hồn đang ngày càng sâu, hắn lại chuẩn bị đem nó tế dưỡng thành nguyên thần thứ hai thì dung nhập Tán Ma Chi Hồn cũng thích hợp. Chẳng qua khống chế Tán Ma Chi Hồn có chút phiền phức, không giống như Thiên Quỷ này chỉ cần chút ít sức lực.
Nhoáng lên một cái thời gian đã qua mấy tháng, dưới sự luyện hóa không ngừng của Vương Lâm, Thiên Quỷ bên trong khôi lỗi cùng với nguyên thần của Đỗ Kiến đã thôn tính dung hợp lẫn nhau, sau đó dần bị xóa mờ. Nhưng Thiên Quỷ rất mạnh, cho dù bị xóa mờ nhưng toàn bộ đã liên kết chặt chẽ.
Điểm này chính là yêu cầu hết sức quan trọng của bước thứ hai ghi trong ngọc giản. Thất bại của bước thứ hai gần như đều là vì nguyên thần, không phải nguyên thần không đủ, mà trong khi nguyên thần bị xóa mờ, sự thống khổ này không phải người thường có thể chịu được, một khi lơ lỏng, lập tức sẽ tử vong.
Cho dù là không lơi lỏng, kiên trì tới cuối cùng, cũng bởi vì không đạt được mức độ liên hệ chặt chẽ, nên không thể đạt được trình độ thần ở trong ý.
Có thể đạt được điều này, chỉ khi trong tâm có chấp niệm mạnh mẽ, có thể so với chấp niệm nghịch tu! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao những loại tu sĩ có tự thân đạo niệm, khi luyện chế Tiên Vệ, xác suất thành công rất cao.
Trải qua thời gian hơn nửa năm, Vương Lâm đã luyện chế ra khôi lỗi Tiên Vệ thứ nhất của mình. Mặc dù xác suất luyện chế thành công Tiên Vệ rất thấp, nhưng có thể bắt lấy Thiên Quỷ dung nhập vào nguyên thần để tiến hành luyện hóa, thì thành công sẽ không phải là do may mắn.
Cho dù là Vương Lâm, trừ phi dùng Tán Ma Chi Hồn, nếu không cũng không thể luyện ra Tiên Vệ thứ hai.
Trên mặt Vương Lâm lộ ra một tia hưng phấn. Hắn hít sâu, tâm tính hồi phục, nhìn chằm chằm khôi lỗi gày gò phát ra ánh sáng màu vàng mờ ảo trước mặt, một loại liên hệ khống chế tự nhiên quanh quẩn bên trong tâm thần.
Khi luyện chế Tiên Vệ, Tiên Đế Thanh Lâm quyết không cho phép xuất hiện việc phản bội, hiển nhiên trong quá trình luyện chế này có vô số phương pháp khống chế. Vương Lâm lấy khí nguyên thần luyện hóa lâu ngày, đối với việc khống chế khôi lỗi này đã đạt tới đỉnh cao.
Thiên Quỷ tuy kiệt ngạo, nhưng sau khi luyện hóa, kết quả cũng bị dung nhập vào trong thân thể khôi lỗi.
Vương Lâm nhỏ một giọt máu tươi, bắn vào giữa lông mày khôi lỗi. Máu tươi phát ra hồng quang, dung nhập vào bên trong. Bỗng nhiên khôi lỗi mở bừng hai mắt.
Đây là một đôi mắt trống rỗng, tuy nói như vậy nhưng bên trong lại có một vẻ linh hoạt, sắc bén.
- Cảnh giới âm dương hư thực!
Thần thức Vương Lâm đảo qua lên người khôi lỗi, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức tương đương với cấp độ của Tư Đồ Nam năm đó, tuy không mạnh bằng Tư Đồ Nam, nhưng cũng không kém là bao nhiêu.
Vương Lâm cười dài, trong lòng đối với Tiên Đế Thanh Lâm cực kỳ bội phục. Người này có thể nói là tài trí tuyệt hảo, không ngờ có thể sáng tạo ra phương pháp luyện chế pháp bảo loại này.
- Tuy nói Tiên Vệ là do nguyên thần dung nhập vào huyết nhục, rất nhiều thần thông không thể thi triển, nếu so ra thì kém hơn tu sĩ âm dương hự thực chân chính. Nhưng trong ngọc giản có vài loại thần thông cũng chỉ dành riêng cho Tiên Vệ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
- Ngoài ra, ta còn chuẩn bị cho Tiên Vệ này một phần đại lễ!
Tay phải Vương Lâm vỗ vào giữa lông mày. Lập tức từng đạo khí xám bỗng nhiên xuất hiện, hóa thành trăm vạn đạo sát lục chi khí, trong nháy mắt chui vào trong khôi lỗi.
Hai mắt khôi lỗi lập tức tràn ra sát lục chi ý, lóe lên vài lần, rồi dần dần ẩn giấu. Ánh mắt này lại trở nên linh hoạt sắc bén.
Làm xong đâu đấy, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức ngọc giản bay ra. Hắn vung tay một cái, ngọc giản này lập tức dính vào giữa lông mày khôi lỗi. Từng trận ánh sáng rực rỡ lóe ra, trong mắt khôi lỗi Tiên Vệ giống như có ký hiệu hiện lên.
Hồi lâu sau, ngọc giản rơi xuống, quay về bên người Vương Lâm.
- Ẩn!
Vương Lâm bình thản nói.
Thân mình Tiên Vệ nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành hư vô, dung nhập vào phía sau Vương Lâm. Nơi đây không có ánh sáng, hiển nhiên không nhìn thấy thân ảnh, nhưng Vương Lâm biết Tiên Vệ đang ẩn nấp bên trong thân ảnh của mình.
- Với thần thông của Tiên Vệ mới nắm chắc được sáu phần có thể rời khỏi nơi này. Nơi đây mặc dù là tuyệt địa, nhưng chính vì là tuyệt địa nên mới có thể an toàn!
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư. Ít lâu sau, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đại kiếm từ bên trong bay ra. Kiếm này rất lớn, phảng phất nhìn giống như một cánh cửa!
- Cự Phú… Đệ nhất kiếm của Vương Lâm ta! Ngươi rốt cuộc có bí mật gì… … Vương Lâm nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm, tĩnh tâm, tâm thần chậm rãi dung nhập vào bên trong.
Bên ngoài cái khe là một màn tối đen, chỉ có từng trận tiếng gào khóc vang vọng, giống như ngăn cách cái khe này với trời đất, khiến cho nó như đơn độc tồn tại. Thanh âm gào khóc kia chính là sự thổ lộ duy nhất của nơi đây.
Lực hút vô tận từ bên trong hố sâu truyền ra, dường như muốn nuốt lấy hết thảy.
Trong cái khe, Vương Lâm khoanh chân ngồi, nhìn bức màn tối đen bên ngoài, cả người hắn dường như cũng dung hợp với màn hắc ám xung quanh, tuy hai mà một. Chỉ có bên trong ánh mắt thi thoảng hiện lên điện quang, giống như sấm chớp quét qua, chiếu sáng cái khe.
Ở nơi đây, một cảm giác cô độc từ trong đáy lòng dần dần dâng lên. Hắn ở trong này như thể bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, bị mọi người lãng quên… … Cùng tồn tại với hắn lúc này, chỉ có hồi ức về tám trăm năm tu đạo kia.
Người cô độc sẽ luôn dụng tâm nhớ kỹ từng người đã từng xuất hiện trong cuộc đời hắn. Vương Lâm cô độc, hồi ức dần dần tràn ngập.
Việc này thực giống như hắn ẩn cư, nhớ lại những chuyện đã qua, tưởng niệm những người khiến hắn quan tâm lo lắng.
- Mộ của cha mẹ, không biết có người đến tảo … … Trong bóng đêm, một thanh âm nhỏ nhẹ truyền đến Vương Lâm.
Một tiểu cầu phát ra bạch quang mỏng manh, trôi ở bên người Vương Lâm. Hào quang của nó rất yếu, bên trong bóng đêm này, không hề có một chút tác dụng chiếu sáng.
Nhưng trên mặt nó lại có một sự ấm áp, theo ánh mắt của Vương Lâm chảy vào trong nội tâm hắn, giống như một giọng nỉ non bên tai, dịu dàng bù đắp cho sự cô độc của Vương Lâm.
Bên trong tiểu cầu thủy chung đều có một bóng hình mờ ảo xinh đẹp, yên lặng làm bạn với Vương Lâm, cùng nhau chịu đựng vẻ hắn ám xung quanh và tiếng gào thét bên ngoài cái khe.
Cho dù là trời long đất lở, cho dù là sông cạn đá mòn, bóng hình xinh đẹp kia cũng sẽ vẫn luôn tồn tại, sẽ cùng Vương Lâm bay qua trời cao, cho dù là luân hồi, cũng vẫn luôn làm bạn… … Bên trong cái khe thủy chung vẫn u ám lạnh lẽo, dường như sự ấm cúng đều bị hố sâu hút đi. Chỉ có điều sự tồn tại của tiểu cầu kia cũng khiến lo lắng trong lòng Vương Lâm tràn ngập không hề tiêu tan, dường như là vĩnh hằng.
Cùng dung hợp với màn hắc ám, Vương Lâm nhẹ nhàng nâng tay lên, tiểu cầu này chậm rãi rơi vào lòng bàn tay. Trong ánh sáng nhẹ nhàng lúc tối lúc sáng này khiến Vương Lâm cảm nhận được một niềm hạnh phút đã xa cách từ rất lâu.
- Hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau… Hạnh phúc của ta đó là bầu bạn với cha mẹ, bầu bạn với Uyển Nhi… … Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ chua xót. Hạnh phúc này quá xa xỉ, quá gian nan.
...