...
Chưởng ấn kia không có một chút sức kháng cự nào, như một cái cây khô, trực tiếp tan vỡ!
Sau khi chưởng ấn tan vỡ, chưởng ấn này lại từ trong cái khe lộ ra, truyền vào tâm thần của người mặc áo đen đang lơ lửng giữa tinh không trong giới ngoại!
Rống!
- Đây là Dung nhan của người này đằng sau lớp áo đại biến, thân thể hắn chấn động, trực tiếp phun ra máu tươi, thân thể điên cuồng lui về phía sau. Nhưng ngay khi hắn lùi lại ba bước, hai chân hắn lập tức nổ tung!
Không có máu thịt, chỉ có xương trắng!
Hắc bào của hắn bị xé rách hơn phân nửa, trong lúc lảo đảo thân thể hắn trong tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng lùi lại. Chưởng Tôn một đời, tu sĩ thần bí nhất trong Thái cổ Tinh Thần, đã thi triển thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt với Vương Lâm, lúc này như chó trong nhà có tang, trong sự hoảng sợ đang nhanh chóng bỏ trốn!
- Sức mạnh của một tiếng rống, Sức mạnh của một tiếng rống!
Năm đó hắn ở trong giới nội bị tiếng rống của một người đẩy lui ngàn vạn dặm, trực tiếp rời khỏi giới nội. Hôm nay hắn lại một lần nữa bị một tiếng rống đẩy lui, trong nháy mắt đã không còn tung tích!
Chỉ là ngoài hắn ra không ai biết được hai tiếng rống này là của một người hay là không phải!
Cái khe bên trong Thái cổ Tinh Thần này nhanh chóng co lại, bên trong cổ mộ, nữ tử áo trắng sắc mặt tái nhợt, đã đi tới bên cạnh cái khe. Nhưng nàng bị tiếng rống kia làm cho chấn động, mặc dù lấy phương pháp đặc biệt để bảo lưu thân thể, nhưng cũng đã bị trọng thương, đứng trơ mắt nhìn cái khe kia co lại, không có đủ thời gian để rời khỏi!
- Ngươi đã giúp ta một lần, ta cũng sẽ giúp ngươi một lần!
Ngay lúc nữ tử áo trắng này gần như tuyệt vọng, bên tai của nàng truyền đến thanh âm thần thức của Vương Lâm!
thần thức này nữ tử áo trắng rất quen thuộc, chính là thứ đã làm cho nàng xấu hổ, nhưng ngay khi nghe thấy thanh âm này thần sắc nàng cùng lập tức biến hóa!
- Là ngươi!
Ngay khi nói dứt lời, cái khe đang sắp sửa đóng lại, đột nhiên tạm dừng.
nữ tử áo trắng nén sự khiếp sợ trong lòng xuống, biết lúc này không phải lúc để tra hỏi, cất bước lao thẳng tới cái khe, trong nháy mắt đã tới gần, một bước bước ra. Ngay khi nàng sắp sửa bước ra, nàng xoay người lại, đôi mắt nhìn thoáng qua cổ mộ phía sau, mơ hồ nàng có thể cảm nhận được thần thức của Vương Lâm.
Vẻ phức tạp chợt thoáng qua, nàng nghĩ tới lúc trước thần thức đã dừng lại ở trên người mình, cái cảm giác xấu hổ tức giận khi toàn thân bị soi mói này lại một lần nữa hiện lên, xoay người bước ra khỏi cái khe!
Ngay khi đi ra ngoài, cái khe này đột nhiên co lại, biến mất khỏi Thái cổ Tinh Thần!
thần thức của Vương Lâm lùi lại, lấy ý chí của cổ mộ, đem cổ mộ này triệt để phong ấn vạn vạn năm!
- Chưởng Tôn kia dưới một tiếng rống cũng chưa chết hắn tất nhiên biết được nữ tử áo trắng này đã tiến vào cổ mộ, nếu như phát hiện ra đối phương đã rời khỏi, liệu trong lòng hắn có thể có nghi ngờ không nếu hắn thật sự như vậy thì cũng không uổng phí hành động này của ta Bên trong cung điện, Vương Lâm ngồi ở trên ghế, thần thức trở về cơ thể, thần thức của nguyên thần cùng với ý chí của cổ mộ này có sự dung hợp, lúc này hắn ngồi ở trên ghế đã không còn một chút lực bài xích nào.
Hắn thần sắc bình tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt như điện, nhìn Thác Sâm bên trong tấm lưới hư ảo ở xa phía trước bị một tiếng rống này làm cho chấn động!
Lúc này Thác Sâm cực kỳ chật vật, thân thể máu thịt lẫn lộn, lộ ra xương trắng nhọn hoắt, máu thịt còn sót lại đang nhanh chóng nhúc nhích, rất nhanh ghép lại hồi phục!
Cơ hội này, là một cơ hội rất khó có được, Thác Sâm đang trọng thương!
Bất luận là kẻ nào. giờ phút này đều không do dự ra tay, nhưng Vương Lâm lại không! Hắn là Cổ Thần, Thác Sâm cũng là Cổ Thần, Cổ Thần, cũng có sự tôn nghiêm của Cổ Thần!
Trong tình huống này mà đánh một trận, nếu không phải là thất tinh như lúc trước, Vương Lâm sẽ không nghĩ ngợi mà ra tay. Nhưng lúc này, hắn muốn cùng một Thác Sâm hoàn chỉnh đánh một trận! Ngoài ra, hắn còn có một nguyên nhân quan trọng hơn để làm như vậy!
- Tinh điểm Cổ Thần của ngươi đã nhiều lần bị vỡ, mặc dù không biết ngươi đã dùng cách gì để khôi phục, lại đạt tới bát tinh, nhưng đúng là không còn bằng năm đó.
Vương Lâm ngồi trên ghế, từ cao nhìn xuống, một khí thế bá đạo từ trong cơ thể chậm rãi lan ra, dung nhập vào trong thanh âm, truyền vào tâm thần của Thác Sâm.
Thác Sâm trầm mặc, đẩy nhanh tốc độ khôi phục thân thể. Tu vi của hắn từ sau khi thoát nguy ở Chu Tước Tinh, liền chiếm lấy thân thể của Đồ Ti. Thân thể của Đồ Ti là vương tộc bát tinh Cổ Thần đã tồn tại từ vạn cổ!
Trên mi tâm Vương Lâm, bảy tinh điểm xoay tròn, trong mắt phải của hắn còn có ma khí tạo thành vòng tròn, ngưng tụ thành cổ Ma tinh. Nhưng Vương Lâm lấy được truyền thừa vì không có Cổ Ma lực nên vẫn chưa hoàn chỉnh, cổ Ma tinh này vẫn chưa thể hoàn toàn ngưng tụ thành hình!
Trừ phi hắn có được một phân thân hoàn chỉnh của cổ Ma!
Phân thân của cổ Ma nếu đổi lại ở chỗ khác thì có lẽ sẽ rất khó tìm, nhưng ở trong vùng đất cổ mộ này, nhất là bên trong cung điện này cũng có thể tìm được!
Những thi thể đã hóa đá của ba bộ tộc cổ đại kia sau cơn chấn động lúc trước không hề tiêu tan, lúc này vẫn còn tồn tại. Trong đó có một pho tượng cổ Ma cao ngàn trượng, vẫn còn giữ lại sự dữ tợn lúc còn sống, ở trong rất nhiều thi thể của ba bộ tộc cổ đại này có thể nhìn thấy rõ ràng!
Vương Lâm giơ tay phải lên túm vào hư không phía trước, trong tiếng ầm ầm, pho tượng cổ Ma này trực tiếp bay lên, rơi xuống trước người Vương Lâm, bị hắn đưa tay phải đặt lên thân thể.
- Đáng tiếc nơi này không có vương tộc cổ Ma , thi thể này cũng chỉ có một chút khí tức của Cổ Ma mà thôi Vương Lâm đặt tay phải lên trên thi thể cổ Ma kia, mắt phải đột nhiên có ma khí tung hoành, theo tay phải dũng mãnh nhập vào thi thể cổ Ma này.
Khí tức Cổ Ma bị Vương Lâm phong tỏa bên trong cơ thể cực kỳ hùng hậu, lúc này trong tiếng ầm ầm, thi thể cổ Ma đã hóa đá kia giống như một cái động không đáy, không ngừng dung nhập ma khí.
Vương Lâm cứ ngồi ở đó, ma khí theo tay phải như sóng dữ dũng mãnh nhập vào trong thi thể kia. Hai mắt hắn thủy chung nhìn về phía sau tấm lưới hư ảo lớn ở phía trước nhìn Thác Sâm đang cấp tốc trị thương.
Cho Thác Sâm thời gian, ngoài cho hắn sự tôn nghiêm quan trọng hơn Vương Lâm còn muốn có thời gian. Hắn không thể rời khỏi cái ghế này để lao tới chiến đấu! Cái ghế này mặc dù hiện giờ đã không còn lực bài xích, nhưng chính bởi vì lực bài xích đã tiêu tan, khí tức truyền thừa khiến cho Vương Lâm đó mắt ở bên trong cũng không còn!
Vương Lâm lập tức hiểu ra nếu mình đứng dậy, cho dù lại một lần nữa ngồi xuống, cũng sẽ không có thêm bất cứ truyền thừa nào xuất hiện. Đây là điều mà sau khi thần thức của hắn dung hợp với ý chí của cổ mộ đã không biết vì sao mà hiểu được.
Vì thế, hắn không thể đứng dậy! Bởi vì truyền thừa chỉ giúp cho hắn đạt tới thất tinh Cổ Thần, đối với Vương Lâm vẫn chưa đủ!
Hắn muốn nhiều truyền thừa hơn nữa! Hắn muốn lực bài xích kia lại hiện ra! Chỉ có như thế khí tức truyền thừa kia mới có thể như lúc trước bạo tăng vô số lần từ trong trái tim đang đập ở tầng thứ ba bức ra!
Cách khiến cho lực bài xích này lại xuất hiện chỉ có một!
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, mặc dù lúc này Thác Sâm đang ở bên ngoài, mặc dù lực bài xích kia nguy hiểm vô cùng, nhưng hắn không cam tâm bỏ qua. Vì thế, ngay khi sự quyết đoán hiện lên trong mắt hắn, hắn dứt khoát cắt đứt sự dung hợp giữa thần thức của mình với cổ mộ này!
Trong tiếng ầm ầm, ngay khi hắn sự dung hợp giữa thần thức của hắn và ý chí của cổ mộ bị cắt đứt, lực bài xích kinh thiên động địa kia lại một lần nữa bộc phát ra. Cùng lúc đó, trái tim ở trong tầng thứ ba kia lại đập lên, có một luồng khí tức truyền thừa ầm ầm dũng mãnh nhập vào trong chiếc ghế!
Sức mạnh của thất tinh Cổ Thần vượt xa lục tinh, Vương Lâm trụ vững thân thể không động đậy một chút nào, chống lại lực phản chấn này, không còn phải lo lắng khí thế đi mượn phong tỏa trong cơ thể bị hút đi như lúc trước mà buông lỏng hết thảy, đảo ngược hành động dưới lực phản chấn từ trong chiếc ghế này, chủ động mạnh mẽ hấp thụ khí tức truyền thừa từ trong chiếc ghế tràn ra!
...