...
Trong căn mật thất, trên Thất Long đỉnh do Lý Mộ Uyển chế tác phát ra một loạt những âm thanh răng rắc, một vết nứt, từ trên nắp đỉnh trong nháy mắt lan dọc xuống dưới.
Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng ngũ sắc từ vết nứt phát ra rực rỡ. Cuối cùng vết nứt ngày một lớn, toàn bộ căn mật thất đã bị bao phủ bởi ánh sáng ngũ sắc. Giờ phút này, căn mật thất giống như tiên tích của thần giới, ánh sáng che mờ vạn vật, tuyệt diệu không thể tả được.
Lại một thanh âm vỡ vụn vang lên, mặt ngoài của đan đỉnh lại nứt ra mấy cái khe hở, ánh sáng trong căn phòng lại càng chói mắt. Vào lúc này, một cánh tay trong suốt, chậm rãi từ khe hở của đan đỉnh vươn ra. Đúng lúc đó, đan đỉnh lập tức vỡ tung ra thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống đầy mặt đất.
Sau khi đan đỉnh vỡ vụn, một nam tử với mái tóc trắng, thân thể như có như không, như ảo như thật nhẹ nhàng bay lên, cả người lơ lửng ở giữa không trung. Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích. Sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện những đạo ánh sáng ngũ sắc. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra trong thân thể khi có khi không của hắn, ở chỗ đan điền có một đưa bé giống hắn như đúc đang khoanh chân ngồi đó. Nó đang nhắm nghiền hai mắt, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc, nhìn qua có vẻ rất thần kỳ.
Từ thân thể hư ảo của hắn phát ra một luồng áp lực khiến người khác hít thở không thông. Một lúc lâu sau, thân thể hắn từ từ trở nên rõ ràng.
Đột nhiên, người đó mở hai mắt. Gần như cùng lúc thân hình bé nhỏ trong đan điền của hắn cũng thế. Trong đôi mắt không hề có đồng tử mà thay vào đó chỉ có vố số những tia chớp màu đỏ. Những tia chớp đó không chỉ tồn tại đơn nhất mà một loạt sắp xếp thành vô số lôi vân.
Uy áp mang tính hủy diệt từ tia chớp màu đỏ trong hai mắt hắn mạnh mẽ phát tán ra ngoài. Toàn bộ ánh sáng ngũ sắc trong căn mật thất biến mất.
Lúc này, trong mật thất có một chuỗi lôi điện màu đỏ không ngừng di động, xuyên qua xuyên lại. Những mảnh nhỏ của đan đỉnh trên mặt đất chỉ trong khoảnh khắc đã hoá thành tro bụi, tiêu tan không còn.
Đám tu sĩ trong đại điện bên trên mật thất sau khi phát hiện dị tượng đều phát ra thần thức xuống dưới nền đất tìm tòi. Nhưng khi vừa tiến vào lòng đất, lập tức va chạm với một cỗ uy áp khổng lồ khiến cho họ không tự chủ được phải thu lại thần thức, trên mặt tất cả đêu lộ ra vẻ sợ hãi.
Vào lúc này, bên trên cả Vân Thiên Sơn, phong vân biến sắc. Một luồng uy áp khổng lồ từ dưới đất ầm ầm dâng lên, khiến cho cả Vân Thiên Sơn mạch đều kinh hoảng.
Từng trận tường vân ngũ sắc hiện lên giữa không trung. Lúc này, cả đại điện đột nhiên bắt đầu rung động.
Sắc mặt của đám người đến từ các môn phái và các gia tộc tu chân đều đại biến. Trong đó có một số người có kinh nghiệm liền nhìn ra một chút manh mối từ những đám mây ngũ sắc. Bọn họ thất thanh kinh hô:
- Này… Đây là có người Kết Anh sao?
Lời nói vừa dứt, ngoại trừ Nguyên Anh tu sĩ, những người khác đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Phải biết rằng kết Anh là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của mỗi tu sĩ, nên đều cần phải có sự thủ hộ của môn phái trong lúc bế quan, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng hiện tại, không ngờ có người lại kết Anh ở trong Vân Thiên tông. Tất cả mọi người đều nghĩ Vân Thiên tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Đúng vào lúc mấy người đến từ các môn phái và gia tộc tu chân lân cận đang muốn ôm quyền chúc mừng thì Tư Mã Vân Nam đã cười vang nói:
- Chúc mừng Vân Thiên Tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Không biết người này là ai? Tại hạ có biết qua hay không? Sao không mời người đó ra để mọi người nhận thức một phen?
Tống Thanh và Liểu Phỉ nhìn vào mắt nhau, rồi lại xoay người nhìn về phía đám Trưởng lão phía sau. Sắc mặt tất cả mọi người đều mờ mịt, vắt óc suy nghĩ vẫn không nhớ ra rốt cục ai Kết Anh vào lúc này, nên đều lắc đầu.
Do đó, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi. Tống Thanh sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói:
- Tư Mã đạo hữu! Bổn môn phải khiến người chê cười rồi. Tại hạ đúng là có chút tò mò, không biết người đang Kết Anh này là ai? Nếu vậy hãy mời người này ra, tất nhiên các vị đạo hữu sẽ có cơ hội làm quen. - Thanh âm của hắn chứa chút cảm giác âm trầm, nhất là lúc cao giọng khi thốt ra chữ "mời".
Lời vừa dứt, lập tức toàn bộ tu sĩ có mặt tại đại điện đều lâm vào trầm tư. Nếu không có người nào của Vân Thiên tông Kết Anh, như vậy chuyện này thật sự rất có ý tứ.
Đồng thời, người đến từ các tông phái và gia tộc tu chân đáy lòng cũng có chút thương xót, thầm nhủ vị tu sĩ kia thật chẳng khôn ngoan tí nào cả, chỉ sợ hôm nay vừa Kết Anh thành công cũng là thời điểm bỏ mình.
Thể diện của Vân Thiên tông là quan trọng nhất, người này chắc chắn sẽ phải chết.
Vân Thiên ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ sắc mặt cực kỳ khó coi, trong ánh mắt đầy hàn ý, ngoài mặt cười cười nói:
- Lão phu thật muốn nhìn xem ai có can đảm dám ở tại Vân Thiên sơn này Kết Anh! Lão phu rất muốn Nguyên Anh của hắn!
Liểu Phỉ nghiêm mặt, vung tay một cái. Trong nháy mắt cả người đã biến mất tại chỗ. Cùng lúc đó, tất cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ của các tông phái đều phát động thần thông, đi ra khỏi đại điện.
Trong lòng những người này đều muốn đi xem náo nhiệt. Phải biết rằng Vân Thiên tông chính là đệ nhất tông phái ở Sở quốc, sự tình náo nhiệt như thế này thật sự rất hiếm khi gặp được.
Về phần chính sự của ngày hôm nay đã sớm bị mọi người bỏ quên. So với Kết Anh, song tu điển lễ thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể tới.
Nháy mắt khi bọn họ rời đi đại điện, Đoạt Thiên Thất đỉnh ở trên quảng trường bỗng nhiên phát ra âm thanh vù vù điếc tai. Ngay sau đó, bảy cái đỉnh như bị một bàn tay to khuấy động, tự động tản ra bốn phía. Trên mặt đất phát ra từng đợt âm thanh ca ca thật lớn, nứt ra từng cái rãnh thật sâu.
Một làn hơi thở âm lãnh nồng đậm từ dưới khe khuếch tán ra, lập tức toàn bộ quảng trường của đại điện trở nên lạnh giá.
Mặc dù sắc mặt của Tư Mã Vân Nam vẫn như thường nhưng nội tâm cũng hơi chấn động. Hắn nhận thấy, hơi thở đó cũng không phải một Nguyên Anh kỳ tu sĩ bình thường có thể tán phát ra.
Hắn liếc mắt nhìn những người khác, thấy rằng mười mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trên quảng trường này tuy sắc mặt vẫn như thường nhưng trong ánh mắt đã lộ ra thái độ rất ngưng trọng.
Liểu Phỉ hừ lạnh một tiếng, thân mình giống như tia chớp, đột nhiên theo cái rãnh chui xuống, cùng lúc đó cũng quát lớn:
- Đạo hữu là người phương nào mà lại mượn Vân Thiên tông ta để Kết Anh? Chẳng nhẽ ngươi nghĩ Vân Thiên tông ta là chỗ không người?
Thân mình hắn vừa chui vào trong đường rãnh, lập tức vang lên một tiếng thét đây kinh hãi. Tiếng thét đó chính là do Liễu Phỉ phát ra. Trong thét của hắn ẩn chứa rõ ràng cảm giác cực kỳ hoảng sợ.
Do vậy, đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ xung quanh lập tức lui ra sau vài bước, ngưng trọng nhìn chăm chú vào cái khe, như thể trong đó có ẩn giấu viễn cổ thần ma vậy.
Lão nhân áo xám phụ thân của Tôn Trấn Vĩ cũng biến sắc, không lùi mà tiến lên. Đồng thời đám Nguyên Anh tu sĩ của Vân Thiên Tông cũng đều tiến lên, từ trong túi trữ vật xuất ra pháp bảo của mình.
Lúc này, Tôn Trấn Vĩ đã từ trong đại điện chạy ra. Hắn không có thần thông thuấn di của Nguyên Anh kỳ tu sĩ nên đương nhiên chậm hơn một chút. Cảm giác lo sợ trong lòng hắn lại càng trở nên mãnh liệt, đã đến cực hạn. Loại cảm giác đại họa ập xuống đầu khiến hắn hết sức cấp bách.
Lúc này, Lý Mộ Uyển cũng chậm rãi đi ra. Nàng nhìn theo Tôn Trấn Vĩ từ phía sau, trong ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc. Sau đó, khi ánh mắt nhìn đến cái khe lại hiện lên một tia nhu tình.
Lão giả áo xám đang muốn tiến lên xem xét, chợt thấy Tôn Trấn Vĩ đi ra, vội quát:
- Trấn Vĩ, ngươi trở vào cho ta. Đây không phải là nơi ngươi có thể đến.
- Nếu đã đến, thì không cần phải đi nữa. - Một thanh âm lạnh lẽo từ dưới nền đất âm trầm truyền lên.
Thân mình Tôn Trấn Vĩ mềm nhũn, suýt nữa đổ ập xuống nền đất. Thanh âm này đối với hắn vô cùng quen thuộc. Nó chính là thanh âm của người mà những ngày qua đã khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó, một thanh niên với mái tóc trắng xóa chậm rãi bay lên từ trong rãnh nứt. Trên mi tâm của hắn lóe ra tinh quang màu tím, cả người giống như một khối huyền băng vạn năm. Ngay khi hắn vừa xuất hiện, nhiệt độ không khí xung quanh lại nhanh chóng giảm xuống tiếp .
Trong tay phải của hắn đang nắm lấy tóc của Liễu Phỉ. Khi hắn từ từ bay lên cao, thân hình của Liễu Phỉ với sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt cũng dần lộ ra.
Cùng lúc đó, lão nhân áo xám cha của Tôn Trấn Vĩ lập tức lui ra sau mấy bước, nhìn chằm chằm về phía đối phương. Trong ánh mắt của đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên tông đều lóe lên hàn quang.
Các Nguyên Anh tu sĩ của các tông phái lân cận, như Tư Mã Vân Nam, trong mắt đều lộ vẻ khiếp sợ. Bọn họ trầm mặc không nói, yên lặng xem tình thế phát triển. Dù sao, nếu ngay cả Liểu Phỉ cũng không phải là đối thủ của hắn thì bọn họ muốn lên hỗ trợ cũng chỉ là việc vô bổ mà thôi.
Tống Thanh hít sâu một hơi, tay phải đang bất động ở phía sau liền vung lên. Ngay lập tức một vị trưởng lão lặng lẽ lấy ra một chiếc ngọc giản, đang định tế xuất ra.
Người thanh niên lạnh lùng liếc nhìn Tống Thanh và lão giả kia một cái, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.
Đáy lòng Tống Thanh lập tức run lên. Hắn có cảm giác bị người này nhìn thấu tâm tư. Loại cảm giác đó hắn chỉ cảm thấy khi đối mặt với lão tổ của bản tông. Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái nhợt, phải lùi lại phía sau mấy bước.
Còn vị Trưởng lão kia lại càng không chịu đựng được, suýt chút nữa đã ngã xuống. Hắn vội vàng đứng im, không dám cử động. Hắn biết rằng chỉ cần mình tiếp tục tế xuất ngọc giản thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tống Thanh hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Liểu Phỉ trong tay đối phương một cái, rồi cố gắng trấn định bản thân mà nói:
- Đạo hữu, việc này là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!
Thanh niên tóc bạc đó đúng là Vương Lâm! Ánh mắt hắn đảo qua, dừng lại ở trên người Lý Mộ Uyển. Đến lúc này, trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn mới hiện lên một ấm áp, nhấc tay trái lên nói:
- Đến đây!
Lý Mộ Uyển thản nhiên cười, chuyển thân đi về phía Vương Lâm. Một đường đi đến, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các tông phái khác đang chắn trước mặt nàng đều nghiêng người tránh ra. Lúc này không ai dám vì Vân Thiên tông ra mặt.
Tư Mã Vân Nam hít thật sâu, ánh mắt loé ra một chút quang mang. Hắn là một kẻ có dã tâm rất lớn. Mấy nghìn năm qua Vân Thiên Tông luôn đều đè đầu Hạo Nhiên tông. Loại chuyện này làm trong lòng Tư Mã Vân Nam luôn căm hận nhưng cũng không có cách nào khác.
Ngay khi thanh niên tóc trắng xuất hiện, trong lòng hắn lập tức nhớ đến lời miêu tả của Từ Ly. Vì vậy trong lòng hắn đã thập phần xác định người này chính là cự nghiệt đến từ Tu Ma hải.
Chẳng qua, hắn cũng không thể ngờ đến, với tu vi của kẻ đó lại có thể vô thanh vô tức liền bắt được Liễu Phỉ. Điều này làm cho đáy lòng hắn không khỏi sợ hãi.
Tối thiểu, tu vi của Liễu Phỉ hắn cũng nhìn không thấu. Căn cứ vào đó hắn có chút không dám tưởng tượng tu vi của người thanh niên trước mặt. Nhưng đồng thời nội tâm hắn cũng là rất vui mừng. Người trẻ tuổi này càng mạnh, kiếp nạn của Vân Thiên tông hôm nay lại càng lớn. Nhất là tên Liễu Phỉ này, vừa rồi còn mạnh miệng muốn đoạt Nguyên Anh của đối phương, giờ lại bị đối phương bắt sống. Thể diện của Vân Thiên tông xem như bị hạ xuống một mức lớn.
Trên đường Lý Mộ Uyển đi đến, tất cả mọi người đều nhường bước. Cho dù là Tống Thanh, sắc mặt biến hoá lúc xanh lúc trắng, cũng phải gượng cười tránh đường.
Duy nhất chỉ có lão nhân áo xám sắc mặt cực kỳ khó coi. Lý Mộ Uyển chuẩn bị đã là con dâu của hắn, không ngờ chỉ một câu nói của người kia liền ngoan ngoãn đi tới. Điều này khiến cho nét mặt già nua của hắn lại càng thêm khó coi.
Nhưng tâm cơ của hắn rất sâu, lúc này tận lực kiềm chế lửa giận trong lòng. Vì thế mà nét mặt cũng rất nhanh khôi phục bình thường, lách người tránh đường.
Trên đường Lý Mộ Uyển đi tới, trong số đám Nguyên Anh tu sĩ cũng có những người trước đây nếu gặp nàng thì ngoài mặt đều luôn tươi cười chào đón. Nhưng trong lòng lại rất cuồng ngạo, lời nói cũng có vẻ rất cứng rắn. Tuy nhiên hôm nay, cả đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ trong lòng đều kiêng kị, ánh mắt nhìn nàng cũng đã hoàn toàn khác trước.
Lý Mộ Uyển biết hết thảy những điều này đều là do một người. Một người làm cho bọn họ sợ hãi, một người làm cho bọn họ e dè, một người có thể dễ dàng bắt sống Liễu Phỉ, người này chính là nam nhân trong lòng nàng - Vương Lâm!
Sau khi đi đến bên người Vương Lâm, Lý Mộ Uyển nở một nụ cười. Khuôn mặt nàng giống như trăm hoa nở rộ, đứng ở bên người Vương Lâm. Giờ khắc này đáy lòng nàng tràn ngập cảm giác thoả mãn.
Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, dừng ở trên người Tôn Trấn Vĩ. Lúc này, sắc mặt của gã đang tái nhợt, nhìn chằm chằm Vương Lâm. Ánh mắt trước đây luôn điềm đạm mê hoặc giờ đã chứa đầy vẻ oán hận.
Vương Lâm khẽ thốt ra một chữ: "Tử!" Cực cảnh thần thức đột nhiên khẽ động, lập tức toàn bộ quảng trường xuất hiện một đạo thần thức khổng lồ đến độ không thể tin nổi. Đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ đều hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Nguyên Anh trong cơ thể hiếm khí thấy bất ổn cũng trở nên run rẩy.
Loại cảm giác này đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ thấy thân thể của Tôn Trấn Vĩ run lên, hai mắt tán loạn, chậm rãi ngã xuống mặt đất. Sau khi co giật mấy cái liền không nhúc nhích gì nữa.
Lão nhân áo xám ngơ ngác nhìn Tôn Trấn Vĩ, hai mắt đột nhiên đỏ lên. Lão nhanh chóng vọt đến bên cạnh Tôn Trấn Vĩ, tay phải vội vỗ túi trữ vật, xuất ra một bình đan dược. Chẳng qua cánh tay hắn cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng cầm đan dược trong tay ném đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, gằn lên từng chữ:
- Vì sao?
Tay phải Vương Lâm vung lên, thân thể của Liễu Phỉ run lên, mở ra hai mắt. Sắc mặt hắn tái nhợt, tu vi của bản thân bị một lực lượng kỳ dị giam cầm. Lúc này, trong mắt hắn chỉ có một sự căm giận, thấp giọng quát:
- Muốn giết cứ giết, cần gì phải làm nhục lão phu!
Đáy lòng của Tống Thanh lo lắng, thầm nhủ mặc dù không không thể truyền âm cho các vị lão tổ nhưng đáng nhẽ bọn họ cũng có thể cảm thấy được dị thường ở đây mới đúng. Vì sao bây giờ còn chưa tới?
Hắn hít một hơi thật sâu, biếthiện tại chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Vì thế, hắn gượng cười nói:
- Tiền bối! Vân Thiên tông chúng ta không biết Lý trưởng lão là cố nhân của tiền bối, xin được lĩnh tội. Việc này là Vân Thiên tông ta sai trước. Không bằng mời tiền bối tiến vào trong đại điện, để chúng ta có thể bồi tội có được không?
Lấy niên kỷ của hắn, lúc này sao lại có thể không hiểu được đầu đuôi sự tình. Đáy lòng hắn không khỏi thầm nhủ lão tổ thật là làm chuyện không đáng làm. Lý Mộ Uyển vốn đang tốt đẹp, đáng lẽ sẽ không gặp phiền toái thế này. Nhưng kết quả lại không ngờ được Lý Mộ Uyển lại có bằng hữu bậc này. Về cái chết của Tôn Trấn Vĩ, hắn cũng không để ý lắm. Dù sao thì đó cũng chỉ là một tên đệ tử Kết Đan kỳ của Ngoại tông mà thôi.
- Hôm nay là ân oán riêng của Vương mỗ và hắn. Người khác nếu nhúng tay vào thì đừng trách tại hạ vô tình! - Vương Lâm không thèm để ý đến Tống Thanh, chỉ tay vào lão nhân áo xám, chậm rãi nói.
Lão nhân áo xám cười lên một cách điên cuồng, vỗ túi trữ vật. Lập tức từ trong đó bay ra bảy thanh phi kiếm màu tím. Phi kiếm vừa xuất hiện lập tức kiếm khí tỏa ra ngập trời. Lão tu vi Nguyên Anh trung kỳ của mình thúc dục bảy thanh phi kiếm, đột nhiên lao đến.
Ánh mắt Liễu Phỉ lộ ra vẻ không đành lòng nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi, không nói gì. Trước đó, ở dưới lòng đất, khi hắn vừa xuất hiện liền bị một luồng hơi thở mang tính huỷ diệt bao phủ, Nguyên Anh suýt cũng phải ly thể mà ra. Hắn rõ ràng cảm giác được chỉ cần một ý niệm của đối phương cũng có thể khiến hắn tử vong ngay lập tức.
Loại cảm giác này đã thật lâu hắn không cảm thấy được. Mặc dù là lão tổ cũng không thể khiến hắn có loại cảm giác này. Dù sao tu vi của Liễu Phỉ đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh, thậm chí một chân đã đạp vào hậu kỳ.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, bất loạn, căn bản không thèm để ý đến bảy thanh phi kiếm đang bay đến. Cực cảnh thần thức lại khẽ động, tia chớp màu đỏ trong mắt lại lóe lên một cái.
Hết thảy mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Lão nhân áo xám miệng phun máu tươi, hai mắt tán loạn, Nguyên Anh lập tức bay ra từ huyệt Thiên Linh. Nguyên Anh vừa xuất hiện cũng không kịp quay đầu, nhanh chóng thuấn di chạy trốn.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vỗ túi trữ vật, xuất ra một chiếc gương cổ màu đồng. Hai tay hắn bấm quyết, miệng niệm thần chú rồi ném về phía trước. Chiếc gương lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh chiếu vào Nguyên Anh đang chạy trốn xa xa.
Nguyên Anh kêu thảm một tiếng, cả người bị bao phủ trong ánh sáng màu xanh, thân thể không bốc lên từng làn khói nhẹ.
Vương Lâm vẫy tay một cái, ánh sáng màu xanh lập tức biến mất. Nguyên Anh bên trong bị Vương Lâm nắm giữ trong tay. Sau khi liếc mắt nhìn qua, hai mắt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, phất tay, xóa bỏ thần thức của Nguyên Anh, tiện tay ném cho Lý Mộ Uyển, bình thản nói:
- Cầm lấy mà luyện đan.
Lý Mộ Uyển cười vui vẻ, đưa tay ra đón lấy. Sau đó nàng nhẹ nhàng cất vào trong túi trữ vật, gật đầu dịu dàng nói:
- Uhm, cái này hẳn là có thể luyện chế ra một viên linh đan có phẩm chất cao.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Không biết từ lúc nào đám tu sĩ của các tông phái còn lại cũng đi ra từ trong đại điện. Bọn họ đã kịp chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đều không dám hít thở mạnh, sợ hãi nhìn Vương Lâm. Từ Ly cũng ở trong số đó. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, hắn liền ngẩn người ra một lúc nhưng nhanh chóng cúi đầu, đáy lòng cực kỳ rung động.
Đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông đứng xung quanh đều hết sức căm giận nhưng không dám nói gì. Ánh mắt nhìn Vương Lâm lại thêm một chút e ngại.
Còn đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các môn phái khác đều lùi ra sau vài bước, duy trì một khoảng cách nhất định đối với Vương Lâm. Bọn họ đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng quyết không tham dự vào việc này.
Ngay sau khi giết lão nhân áo xám trong nháy mắt, Vương Lâm cũng không chút do dự, tay phải phất nhẹ một cái. Thân thể của Liễu Phỉ bị một thứ lực lượng vô hình giam giữ, thân bất do kỷ bay đi. Cùng lúc đó, Vương Lâm ôm lấy Lý Mộ Uyển, thân mình giống như một tia chớp, nháy mắt nhảy ra, hướng về phía Trưởng lão Vân Thiên Tông gần nhất.
Trưởng lão kia lập tức biến sắc, thân mình tức khắc thuấn di. Chỉ có điều thân hình hắn vừa bước vào trạng thái thuấn di đã lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng huỷ thiên diệt địa xông vào thức hải, như có một bàn tay to lớn vỗ trúng. Lập tức miệng hắn phun máu tươi, đang trong trạng thái thuấn di đành phải hiện thân. Ngay sau đó, hắn cảm giác bụng mình hơi lành lạnh. Sau khi cúi đầu nhìn xuống, Nguyên Anh của hắn đã bị đối phương móc ra từ lúc nào không biết.
Lúc này thân ảnh của Vương Lâm đã chuyển dời đến người tiếp theo. Đám Tu sĩ Nguyên Anh kỳ này lập tức lui về phía sau, cùng nhau tế xuất ra dủ loại pháp bảo cường đại, triển khai công kích.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ dù sao cũng không phải là đơn giản. Bản thân bọn họ tự nhiên có tôn nghiêm của mình. Nếu đơn đả độc đấu thì có lẽ sẽ sinh ra thối ý. Nhưng lúc này đây có nhiều người như vậy cùng quần công một người thì dù cho tu vi của đối phương có thông thiên, bọn họ cũng dám chống lại.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là đám Trưởng lão của Vân Thiên Tông đều biết rằng lão tổ đại nhân sẽ nhanh chóng đến đây.
Chẳng qua pháp bảo của bọn họ công kích cũng có chút dè dặt. Dù sao lúc này Liễu Phỉ đang bị đối phương giam cầm bên người. Vì thế mà công kích của bọn họ như bị bó tay bó chân, không tránh khỏi hơi chậm lại.
Lúc này, ở chỗ sâu bên trong Vân Thiên Tông, bỗng nhiên truyền ra năm đạo thần thức khủng bố. Năm bóng người giống như sao băng, bay đến với tốc độ cực nhanh. Tốc độ này so với thuấn di còn nhanh hơn mấy lần.
Gần như chỉ trong nháy mắt, năm người đã xuất hiện nơi bầu trời phía trên quảng trường Vân Thiên Tông.
- Dừng tay! - Một tiếng gầm vang lên.
Chẳng qua, tốc độ của bọn họ dù mau nhưng tốc độ của Vương Lâm thực sự vẫn nhanh hơn. Sau khi thân ảnh vừa động, vẫn không có nửa điểm dừng lại, ôm Lý Mộ Uyển lần lượt giết Nguyên Anh trưởng lão của Vân Thiên Tông.
Cực cảnh thần thức nhanh chóng tản ra. Tia chớp màu đỏ trong hai mắt Vương Lâm lóe lên liên tục. Trong khoảnh khắc, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông không kịp trở tay, bị Vương Lâm liên tiếp giết chết ba người. Sau đó, Nguyên Anh của bọn họ bị hắn xóa sạch thần thức, rồi ném cho Lý Mộ Uyển luyện đan. Mặc dù là có Nguyên Anh bỏ chạy nhưng cuối cùng cũng không trốn thoát được sự truy kích của Thanh Đồng Cổ kính.
Như vậy, tính cả Liễu Phỉ, Tống Thanh tổng cộng là chín vị Nguyên Anh trưởng lão của Vân Thiên Tông đã có năm người lập tức bỏ mạng. Còn Liễu Phỉ lúc này cũng chỉ đang ngắc ngoải mà thôi.
Lúc này, Tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Vân Thiên Tông chỉ còn lại có ba người, bao gồm cả Tống Thanh. Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, dựa lưng vào nhau, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thực tế, ngay khi Vương Lâm vừa xuất hiện, đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng lập tức bao vây, sử dụng pháp bảo cùng công kích thì cho dù Vương Lâm có thể giết chết bọn họ nhưng bản thân chắc chắn sẽ bị trọng thương. Do đó, vừa xuất hiện, Vương Lâm cũng không có lập tức rời khỏi lòng đất mà là tra xét đám người này trước.
Cũng nhân cơ hội này lấy tu vi của bản thân mà chấn nhiếp toàn bộ những người có mặt ở đây. Đây cũng là nguyên nhân hắn không vội giết Liễu Phỉ. Sau khi xuất hiện hắn cũng không lập tức ra tay mà lấy lực chấn nhiếp đó, khiến cho Lý Mộ Uyển đi tới bên người. Đến lúc này thì hắn đã không có gì phải e dè nữa.
Trận chiến đấu hôm nay, mục đích của Vương Lâm chính là chấn nhiếp mọi người.
Việc hắn chỉ trong nháy mắt giết chết vị tu sĩ Nguyên Anh - cha của Tôn Trấn Vĩ, khiến cho mọi người bốn phía đều mang đến cảm giác chấn động. Sau đó, hắn nhân cơ hội này triển khai chém giết.
Tất cả những điều đó là nhằm không cho đám Nguyên Anh tu sĩ này liên thủ công kích hắn.
Đồng thời Liễu Phỉ cũng là đòn sát thủ của hắn. Nếu đối phương liên thủ công kích thì lập tức Vương Lâm sẽ sử dụng Liễu Phỉ làm tấm chắn.
Cùng với đó, câu nói không giết những người của tông phái khác cũng là nhằm chia rẽ không để những người khác nhúng tay vào việc này. Dù sao, sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của hắn, đám tu sĩ Nguyên Anh kia cũng đã vô cùng khiếp sợ.
Sau khi giết chết vài người, thân hình Vương Lâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cao. Chỉ thấy năm lão nhân tóc bạc trắng, sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt chỉ có một sự phẫn nộ.
...