...
Ánh mắt Tham Lang lộ vẻ tuyệt vọng. Trong nội tâm hắn thầm hối hận không thôi. Năm đó hắn ở giới ngoại gặp Vương Lâm cuối cùng thân thể thoát khỏi mùi hôi thối, vốn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó hắn lại gặp phải đại chiến giới nội giới ngoại. Trận đại chiến này làm cho Tham Lang vô cùng hưng phấn, cảm thấy cơ hội của mình lại tới một lần nữa nói không chừng trong đại chiến này có thể có được càng nhiều bảo vật, thậm chí tu vi còn tăng mạnh.
Có ý định như vậy, Tham Lang theo đại quân giới ngoại đi vào Vân Hải tinh vực, âm thầm rời đi, dựa vào cảm ứng với bảo vật không ngờ lại tìm được cái khe của Vân Hải tinh vực, cũng đi sâu vào bên trong khe này.
Ở nơi này hắn kích động không thôi. Hắn nhận ra nơi này tồn tại khí tức nồng đậm của pháp bảo. Loại khí tức này khiến hắn cười điên cuồng cả nửa nén hương.
Hắn cho rằng vận khí của bản thân cũng còn đầy đủ nói không chừng ở trong cái khe này sẽ có cơ duyên, rất có khả năng sau khi rời khỏi nơi này sẽ không còn phải sợ Vương Lâm nữa. Hắn muốn cướp toàn bộ pháp bảo ở nơi này.
Mang theo hùng tâm tráng chí như vậy, tinh thần Tham Lang hưng phấn, trong cái khe không gian này không ngừng cảm ứng tìm kiếm. Cuối cùng hắn không ngờ lại tìm được tế đàn của Đạo Cổ này.
Tham Lang kích động không thôi, nhìn tế đàn này mà đôi mắt bừng sáng. Hắn cảm nhận thấy được thế giới đầy chim hót hoa thơm bên cạnh tế đàn. Nhìn thấy nơi này, Tham Lang suýt nữa tru lên hưng phấn.
Hắn thấy vô số tiên thảo, trong đó có một số loại hắn chỉ biết trong điển tịch, cả đời chưa từng gặp qua. Bất cứ loại nào hầu như sau khi luyện thành đan dược đều có hiệu quả gia tăng tu vi.
Tiên thảo nơi này thật sự rất nhiều, rất rất nhiều, khiến Tham Lang hít thở không thông.
Trừ tiên thảo ra, hắn còn nhìn thấy những con tiên thú rất hiền lành nhưng lại tản mát ra khí tức vô cùng kinh khủng. Đám tiên thú này nô đùa vô cùng yên bình.
Càng khiến cho Tham Lang kích động hơn chính là hắn theo kinh nghiệm phán đoán, chỉ cần không trêu chọc đám tiên thú nay thì chúng sẽ không chủ động công kích mình, thậm chí còn có khả năng giống như Lôi Long hắn gặp khi còn nhỏ, trở thành sủng vật của mình.
Tất cả mọi chuyện khiến Tham Lang hưng phấn tới run lẩy bẩy. Nhưng hắn vẫn không mất đi lý trí, cẩn thận quan sát bên ngoài cái khe này vài ngày, biết rằng nơi này không có tu sĩ thủ hộ. Cuối cùng hắn thấy hai tiểu cô nương đang chơi đùa xuất hiện.
Hai tiểu cô nương này trong mắt hắn không có chút uy hiếp nào. Trong kinh hỉ, Tham Lang cười điên cuồng, không chút do dự bước vào trong cái khe, xuất hiện trong một không gian kỳ dị.
Tấm màn ngăn cách cái khe kia không có chút tác dụng nào với hắn. Điểm này Tham Lang không cảm thấy bất ngờ chút nào. Đời này hắn còn gặp những chuyện kỳ quái hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào cái khe, hắn thấy hai tiểu cô nương vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mình, lại càng cười rộ lên. Tham Lang vung tay áo, vây hai tiểu cô nương lại, sau đó bắt đầu hưng phấn hái tiên thảo.
chỉ là hắn vĩnh viễn không thể quên chuyện bi thảm phát sinh sau đó. Hắn còn nhớ hai tiểu cô nương sau khi bị hắn vây khốn có nói vài lời.
-Hàm Hàm, hắn là ai vậy, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này.
-Ta cũng không biết, hắn làm sao lại tới thú giới của Tử Dương Tông chúng ta nhỉ?
-Ngươi xem hắn có phải điên rồi không? Đó là đám cây cỏ cho tiểu thú ăn sao hắn cứ cho vào miệng như vậy.
Hai tiểu cô nương sửng sốt hồi lâu. Tiểu cô nương tên Oa Oa kia liền đi tới vài bước, căn bản không hề bị Tham Lang vây khốn, xuất hiện phía sau Tham Lang đá một cái.
Sau một cước này chính là cuộc đời bi thảm của Tham Lang.
Nhớ lại đoạn ký ức này, nước mắt Tham Lang lưng tròng, nhìn hai tiểu cô nương đang mở to đôi mắt cười đắc ý phía trước mà trong lòng thêm tuyệt vọng.
Hắn đánh không lại các nàng, thậm chí một cước của đối phương suýt nữa phế đi tu vi của hắn. Hắn nhìn hai cô bé này, cảm thấy thực sự đáng sợ.
-Ta kể.ta kể là được rồi. Lần trước nói tới đại ma đầu Vương Lâm hung tàn, xấu xí, vô sỉ, kiêu ngạo rồi. Hắn ở trong bụng Vọng Nguyệt.
Giọng nói của Tham Lang như có lửa co quắp ngồi đó không ngừng giảng giải.
-Vương Lâm thật đúng là ghê tởm! Hắn làm sao lại có thể như vậy chứ!
Tiểu cô nương mặc áo tím tên là Hàm Hàm lúc này nhăn mũi, rất không vui thì thầm.
-Hàm Hàm ngươi nhớ chuyện trước kia ta nói với ngươi không. Ta và sư phụ ra ngoài tìm dược thảo, lúc đó cảm nhận được một thần thức kỳ quái. Ta và hắn trao đổi nữa. Hắn nói hắn tên là Vương Lâm.
Ngay vào lúc Tham Lang đang kể chuyện xưa ở bên ngoài cái khe đào viên này, ở trong tinh không mờ mịt chỗ tế đàn Vương Lâm sắc mặt trắng bệch lại phun máu tươi một lần nữa dùng huyết độn phóng đi.
Phía sau hắn tinh không giống như bị thiêu đốt, chín hỏa điểu khổng lồ gào thét truy kích, cuốn động từng đợt sóng nhiệt, tản mát ra uy áp ngập trời. Phía sau chín con hỏa điểu này tràn ngập ánh sáng bảy màu. Đạo nhân bảy màu mang vẻ mặt phẫn nộ đầy sát khí không nhanh không chậm cất bước đi tới.
-Ta muốn xem ngươi chạy đâu cho thoát. Ta muốn luyện hóa thân thể ngươi thành tro bụi.
Ngươi càng khôi phục lại thì lại càng đau khổ. Ta muốn rút hồn phách của ngươi, nguyên thần của ngươi luyện thành pháp bảo, như thế mới giải được mối hận trong lòng ta!
Toàn thân Vương Lâm giống như bị thiêu đốt, sự thống khổ kịch liệt bao phủ thể xác và tinh thần hắn. Máu hắn giống như đang sôi trào lên, lưu chuyển trong cơ thể khiến sự đau đớn càng đậm. Ngụm máu tươi phun ra càng nóng bỏng, khiến thân thể hắn giống như một lò lửa, ầm ầm bốc cháy.
Mặc dù hắn nắm giữ hỏa bổn nguyên nhưng giờ phút này hắn cũng chỉ có thể giảm bớt một chút, giống như hỏa bổn nguyên dưới thần thông của đạo nhân bảy màu, hắn không thể chống lại sức nóng này.
Thân thể của hắn dọc đường không ngừng khôi phục, nhưng càng khôi phục lại càng thống khổ, khiến cho Vương Lâm hầu như không thể thừa nhận nổi. Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không lãng phí chút thời gian, nhanh chóng dùng huyết độn lao đi.
Khoảng cách tới tế đàn ngày càng gần!
Một lát sau, Vương Lâm na di một lần nữa. Hắn thấy tế đàn được vẽ trong bản đồ kia! Trong nháy mắt khi nhìn thấy tế đàn này, ánh mắt Vương Lâm bừng sáng, hóa thành một đạo cầu vồng bừng cháy lao thẳng tới tế đàn.
cũng trong giờ phút này, trong cái khe thú giới của Tử Dương Tông, Tham Lang đang cẩn thận lùi lại phía sau. Trong nháy mắt khi hai tiểu cô nương đang nói chuyện về Vương Lâm, Tham Lang giống như phát điên, nhanh chóng lùi lại, lao thẳng vào cái khe, trực tiếp phóng vọt ra.
Trong nháy mắt khi vọt ra trong mắt Tham Lang tràn ra nước mắt vui sướng. Hắn nhìn phiến tinh không này, nội tâm trào dâng cảm giác vừa được hồi sinh. Chỉ là cảm giác này vừa mơ hồ hiện ra, hắn đã thấy một đạo cầu vồng giống như bị thiêu đốt từ xa xa gào thét lao tới.
-Vương Lâm? Vương Lâm!
Tham Lang sửng sốt một chút, không thể tin vào hai mắt mình nhưng sau khi cẩn thận nhìn rõ lại liền hoảng sợ hét ầm lên.
-Ngươi ngươi ngươi.ngươi vẫn chưa buông tha cho ta! Ta tới nơi này mà ngươi không ngờ lại xuất hiện nữa. ngươi.
Sắc mặt Tham Lang tái nhợt, theo tiềm thức lui lại phía sau. Cầu vồng do thân ảnh Vương Lâm biến thành trong nháy mặt ầm ầm hạ xuống tế đàn thân thể lảo đảo, phun một ngụm máu tươi.
Cho tới giờ phút này Vương Lâm cũng đã thấy Tham Lang đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hắn không để ý tới Tham Lang mà xoay phắt người nhìn về phía xa xa.
Tinh không xa xa bị thiêu đốt bởi chín mặt trời do chín con hỏa điểu hóa thành, ầm ầm lao tới. Sau khi mặt trời tới, đạo nhân bảy màu mang theo sát khí cũng bước theo.
mỗi một bước của hắn đều khiến tinh không run rẩy, kinh khủng tới cực điểm!
Sắc mặt Tham Lang lại biến đổi một lần nữa. Hai mắt hắn như lồi ra, tâm thần run rẩy cuống quýt lui lại phía sau. Sự cường đại của đạo nhân bảy màu khiến cho hắn trong nháy mắt như nhìn thấy sự tử vong.
-Vương Lâm này không ngờ lại trêu chọc nhân vật đáng sợ như vậy. Người này là ai!
Thân thể Tham Lang run lên, chuẩn bị nhảy vào trong thú giới trong cái khe một lần nữa. Theo hắn thấy, bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, tốt hơn là về đó kể chuyện cho các tiểu tổ tông còn an toàn hơn nhiều.
Nhưng lúc này đạo nhân bảy màu đã giơ tay phải lên đột nhiên điểm một chỉ về hướng Vương Lâm đang ở trên tế đàn.
-Nơi này chính là nơi ngươi muốn chạy tới sao? Nếu thế thì ở nơi này ta sẽ luyện hóa ngươi! Một chỉ của đạo nhân bảy màu khiến cho chín mặt trời ầm vang, lao thẳng tới Vương Lâm.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, trực tiếp bao phủ, đốt sạch tất cả.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên tế đàn nhìn chín mặt trời gào thét lao tới từ bốn phía. Hắn không biết sinh cơ ở nơi này ẩn ở đâu nhưng hắn lại nhìn thấy cánh tay trên tế đàn!
Khí tức Đạo Cổ do cánh tay đó phát ra khiến Vương Lâm liếc mắt một cái là nhận ra cánh tay này là của Đạo cổ Diệp Mịch!
-Chẳng lẽ cánh tay này chính là sinh cơ của ta!
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, thậm chí không kịp xem xét bốn phía. Tay phải hắn trực tiếp đặt lên cánh tay đó. Nếu là người khác, không có truyền thừa của Đạo cổ thì không có khả năng dung hợp cánh tay này. Nhưng Vương Lâm lại bất đồng. Hắn có truyền thừa chính tông của Đạo cổ, lúc này trong tích tắc khi đặt tay lên cánh tay, cánh tay này lập tức phát ra ánh sáng vạn trượng, hoàn toàn bao phủ thân thể hắn.
Cùng lúc này, làn sóng nhiệt ầm ầm tràn tới Tham Lang. Thân thể hắn lúc này mới chui một nửa vào cái khe, nhưng vẫn chưa kịp vào hoàn toàn!
-Một ngàn năm, ba ngàn năm, một vạn năm, kể chuyện một vạn năm. Hai tiểu tồ tông mau cứu ta!
Ngay lúc Tham Lang sợ hãi thét lên, hắn cảm thấy hai cánh tay nhỏ bé từ trong cái khe đặt lên phía sau lưng mình. Lúc này một luồng tu vi cường hãn khiến hắn hít thở không thông từ hai cánh tay đó truyền ầm ầm vào cơ thể.
Luồng tu vi này khiến cho toàn thân Tham Lang tỏa ra kim quang vô tận. Hai tay Tham Lang không chịu sự điều khiển của bản thân mà giơ lên, năm ngón tay ở phía trước người đụng vào nhau một cái, hợp thành một đồ án hình tròn.
Trong nháy mắt khi đồ án này xuất hiện, trong hai tay bất ngờ xuất hiện một mặt trời màu vàng! Mặt trời này chỉ lớn như đồ án trong tay hắn nhưng lực lượng cường hãn trong đó có thể chấn động cả tinh không, chấn động cả tứ đại tinh vực, cũng rung chuyển cả Thái cổ Tinh Thần của giới ngoại. Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không nói làm gì. Chuyện kinh khủng hơn lại còn ở phía sau.
...