...
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong khoảnh khắc. Khi thần thông của Thiên soái và người đàn ông mặc kim giáp đánh mạnh vào nhau. Hai mắt Thiên soái lộ ra vẻ kinh ngạc, khoảng cách của hắn đến người đàn ông mặc giáp vàng rất gần nên lập tức cảm nhận được cơ thể đối phương giống như trong nháy mắt đã bị trọng thương, đúng ra là hai lần trọng thương.
Đạo thần thông của Thiên soái nếu đánh trúng người đàn ông mặc kim giáp thì tên này nhất định sẽ chết, Vì Thiên soái ra tay không phải muốn giết người nên hắn lập tức thu hồi thần thông lại.
Nhưng dưới mắt những người khác thì người đàn ông mặc kim giáp lại bị Thiên soái đánh trọng thương.
Trong mắt Thiên soái lộ ra một tia kinh ngạc, hắn thu hồi thân thông rồi lui ra phía sau vài bước nhìn về phía người đàn ông mặc kim giáp.
Cơ thể người đàn ông mặc kim giáp lại run lên rồi phun ra một ngụm máu lớn. Yêu lực trong cơ thể hắn đã tiêu tán toàn bộ, ngay cả kinh mạch trong người cũng xuất hiện những vết nứt. Lúc này hắn đã từ Mãnh Long trở thành một loài động vật bò sát.
-Tiếng hừ thứ hai là của ai mà đáng sợ như vậy? Nó còn mạnh hơn rất nhiều lần so với Đế Quân, căn bản không phải cùng một mức độ. Hắn không muốn giết ta, nếu hắn muốn thì lúc nãy ta đã chết rồi!
Người đàn ông mặc kim giáp liên tục bị thương hai lần, yêu lực trong cơ thể hắn đã tan vỡ, vẻ mặt hắn trở nên tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lạnh tuôn ra xối xả.
Lúc này người đàn ông mặc kim giáp bị trọng thương, mặc dù xem ra đều do Thiên soái tạo thành, nhưng Vương Lâm ở rất gần nên hiểu rõ, thần thông của Thiên soái căn bản chưa đánh trúng người đàn ông mặc kim giáp.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên tia sáng, hắn đem những gì nghi ngờ áp chế trong lòng. Lúc này là thời cơ tốt nhất để giết chết người đàn ông mặc kim giáp, mặc kệ tên này vì nguyên nhân gì mà vô duyên vô cớ bị trọng thương. Nếu bây giờ Vương Lâm không giết người này, thì Vương Lâm đã không còn là Vương Lâm nữa rồi!
Vương Lâm không chút do dự giơ tay phải lên mặt trống, hắn chụp lấy người đàn ông mặc kim giáp đang cực kỳ yếu ớt ở bên cạnh, sát khí trong mắt hắn chợt lóe rồi nắm chặt lấy người này đập thẳng vào Yêu Cổ.
-Đùng!
Người đàn ông mặc kim giáp đập mạnh lên Yêu Cổ. Cơ thể hắn vốn đã rất yếu ớt lập tức phụt ra rất nhiều máu, trong miệng lụi phun ra một ngụm máu lớn rồi rơi trên mặt trống.
Trên tay phải của Vương Lâm mang theo tất cả những bi niệm bên trong cơ thể!
Đây là một kích cuối cùng để hắn vượt qua Anh Biến kỳ. Hắn đã đem tất cả những tạp niệm trong đời, tất cả những bi thương dồn vào một kích này rồi phát tiết ra ngoài.
Trong nháy mắt khi cơ thể người đàn ông mặc kim giáp đập lên trên Yêu Cổ, tất cả những bi thương ẩn chứa trong tay phải Vương Lâm điên cuồng lao ra trực tiếp tiến vào trong cơ thể gã, rồi lại dùng một khí thế mạnh như vũ bão từ trong cơ thể người này truyền lên Yêu Cổ.
-Tùng!
Một tiếng trống vang lên!
Một lực phản hồi cực mạnh điên cuồng phóng lên trên cơ thể yếu ớt của người đàn ông mặc kim giáp. Trong nháy mắt khi tiếng trống vang lên, người đàn ông mặc kim giáp, Kim tổng quản, Kim Ô Húc nát vụn, rất nhiều máu tươi phun ra, cơ thể hắn bị tiếng trống đánh thành từng mảnh nhỏ rồi tiêu tán ở tận phía chân trời.
Cơ thể người đàn ông mặc giáp vàng tan vỡ, chết một cách thê thảm, ngay cả Kỳ Khôi Phách cũng bị lực phản chấn của tiếng trống đánh vỡ. Tất cả mọi dấu vết của hắn hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Năm tiếng trống chặt một tay, mười tiếng chặt hai tay, mười lăm tiếng lại chặt đứt sinh mệnh!
Người giết hắn không phải là Vương Lâm mà là người đã làm hắn trọng thương. Nếu hai đạo âm thanh đó chỉ truyền đến một, thì người này cho dù là trọng thương cũng sẽ không biến thành một người phàm nhân không có lực phản kháng.
Nhưng hai giọng nói lại cùng nhau truyền đến, làm cho một người suốt đời là cường giả có thanh danh hiển hách trong Thiên Yêu quận hoàn toàn trở thành phế nhân. Hơn nữa với tính cách có thù tất báo của Vương Lâm, thủ đoạn lại tàn độc, tên này chắc chắn phải chết.
Lúc này người thanh niên ở trên con thuyền lại ngẩn người ra, khẽ nói:
-Sao lại chết như vậy… ….
Hắn đột nhiên muốn tra xét lại, trong mắt hiện lên một tia sát khí. Hắn nhìn về phương xa, ánh mắt giống như xuyên qua Thiên Yêu thành, xuyên qua hư vô. Nhưng hắn lại lập tức cúi đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên quảng trường, khoảng cách từ Thiên soái đến Vương Lâm là gần nhất. Hắn ngơ ngẩn nhìn Vương Lâm, cảm nhận được nghịch ý của Vương Lâm. Trong mắt hắn lộ ra một tia tán thưởng của trưởng bối nhìn về hậu bối. Lúc này hình như hắn được nhìn thấy hình bóng của mình năm xưa, nhìn thấy mình không lựa chọn cách vứt đi tất cả những bi thương của đời người!
Trong đám Yêu soái ngoại trừ Thiên soái thì vẫn còn bảy người, lúc này ánh mắt của bọn họ rất phức tạp. Bọn họ không phải nhìn Vương Lâm vì tu vi, mà vì Vương Lâm đánh được mười lăm tiếng trống.
Mười lăm cái! Vương Lâm đã vượt qua tất cả mọi người để trở thành đệ nhất nhân trên danh nghĩa trong Thiên Yêu quận.
Huyền Phó soái hít vào một hơi thật sâu, tu vi của hắn đã ngừng lại rất lâu, bây giờ lại sắp có đột phá. Tất cả mọi chuyện đều vì tiếng trống tẩy tủy của Vương Lâm, vì hắn từ trên người Vương Lâm cảm nhận được một loại cảm giác làm thay đổi những tư tưởng trong lòng mình.
Tất cả mọi người đang ngồi trên bốn phía khán đài đều nhìn về phía Vương Lâm, không phải trợn mắt há mồm mà trong mắt hiện ra một loại tôn kính.
Trong lãnh thổ của Yêu Linh, đây là sự tôn kính đối với cường giả!
Trong đám Yêu tướng, không gian trở nên yên tĩnh và trầm mặc. Mạc Lệ Hải nhìn về phía hình bóng Vương Lâm, hắn biết mình đã không còn phải thấp thỏm ngồi đợi trở thành Yêu soái.
Tiếng trống thứ mười lăm vẫn còn vang vọng trên bầu trời, trong tiếng trống còn mang theo một mùi máu tanh, nhưng bên trong lại ẩn chứa những đau thương không thể tưởng tượng được. Nó dung hợp vào trong tiếng trống rồi không ngừng khếch tán ra.
Lúc này trên bầu trời, chớp lóe ngang dọc, sấm sét ầm ầm. Nhưng tiếng trống thứ mười lăm lại giống như tương hỗ và dung hợp vào trời đất, sấm sét hình như cũng hấp thụ được những đau thương. Lúc này một cổ bi thương không thể tượng tượng được từ trên trời giáng xuống theo tiếng sấm rồi điên cuồng lan rộng ra khắp Thiên Yêu thành.
Khí thế của tiếng trống thứ mười lăm còn mạnh hơn rất nhiều so với tất cả mười bốn tiếng trống trước gộp lại. Tiếng trống này đánh thẳng vào đạo của Vương Lâm, đánh bật những bi thương của hắn ra ngoài, đánh ra một con đường tu hành nghịch thiên chân chính trên đạo tâm viên mãn của Vương Lâm.
Luồng bi niệm này bây giờ lại được sấm sét phủ xuống, nó đã không còn là những bi thương của con người mà đã trở thành thiên bi, trở thành địa bi. Tất cả mọi người trong Thiên Yêu thành ngày hôm nay đều cảm nhận được một sự đau buồn, nước mắt đã không biết chảy ra từ khóe mắt từ lúc nào.
Người con gái đang ngồi ở đầu thuyền hoa cầm lấy cổ cầm rồi cảm nhận được một sự buồn bã, tiếng đàn lại khẽ vang lên.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn khẽ nói:
-Ta đã giữ lại được!
-Thiên đạo sẽ mãi là thiên đạo, ngay cả hoàng tộc cũng nói, phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ*! Thiên đạo là của trời đất mênh mông, vũ trụ hồng hoang. Tất cả cỏ cây đều là thiên đạo, không có gì không phải là thiên đạo!
( Khắp cõi dưới trời, chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua.)
Cho dù là đất của Yêu linh hay là Tiên Đế động phủ cũng không thể nào ngăn cản thiên đạo giáng xuống. Vì tất cả thiên địa đều là thiên đạo, chỉ cần tồn tại là sẽ có thiên đạo.
Thiên đạo phủ xuống!
Thiên đạo vốn là vô hình nhưng khi giáng xuống lại trở thành hữu hình, chỉ có một tên gọi duy nhất, thiên kiếp!
Khi tiên giới sụp đổ thì thiên kiếp cũng biến mất, nhưng cái thật sự biến mất cũng không phải là thiên kiếp, mà là tiên kiếp do tiên nhân dẫn động ra. Thiên kiếp thật sự là sự trừng phạt của thiên đạo, sẽ không vì bất cứ một ranh giới nào sụp đổ mà biến mất, đến đúng lúc nó sẽ xuất hiện.
Chỉ khi nào thật sự xuất hiện người ngịch tu mới là điều kiện để thiên kiếp giáng xuống.
...