...
Vương Lâm cười khổ, nhìn Tư Đồ Nam đang đứng ngây ra ở đó, nhặt bầu rượu trên mặt đất lên, uống một hớp lớn.
-Đây là chuyện mà ta biết được từ trong ký ức của tiên nhân. Chắc là ngươi biết Phong Tôn chứ, không phải ta, mà là Phong Tôn đời trước, hắn đến từ Viễn cổ Tiên Vực, hắn không phải là người ở nơi này. Còn có mấy Tiên Phi mà ta đã gặp trong Thái cổ Tinh Thần, còn có Thất Thải Đạo Nhân thần bí kia. Những người này cũng đều đến từ một nơi gọi là đại lục Tiên Cương, đại lục này so với giới nội giới ngoại còn lớn hơn mấy vạn lần. Nơi đó là quê hương của bọn họ, nơi mà chúng ta đang đứng chỉ là một động phủ của Thất Thải Tiên Tôn, tông chủ của Thất Đạo Tông trên đại lục Tiên Cương!
-Bầu trời mà chúng ta nhìn là bầu trời của động phủ này, mặt đất mà chúng ta nhìn là mặt đất của động phủ này, giới nội giới ngoại trên thực tế chỉ là bên trong và bên ngoài của động phủ này mà thôi.
-Chuyện này ngươi có thể tin được không, nếu như ta nói ngay cả đạo mà chúng ta tu, cả Thiên Đạo này, cũng là do Tiên Tôn sau khi cướp được đã tự nuôi dưỡng. Chính bởi vì hắn đã cướp được Thiên Đạo, nuôi dưỡng ở trong động phủ này, cho nên mới sinh ra chúng sinh tiến hóa. mới xuất hiện hai người chúng ta. Chuyện này, ngươi có thể tin được không. Nếu không có Thiên Đạo kia, nếu năm đó Tiên Tôn kia không cướp được, thì động phủ giới này sẽ không có chúng sinh chúng ta xuất hiện, nó cũng chỉ là một cái động phủ mà thôi. Cho ngươi biết những chuyện này, ngươi có thể băn khoăn hay không, ngươi có thể tự hỏi hay không. Người ta sống rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì mà cố gắng tồn tại. Còn có Thiên Kiếp,
Thiên Đạo đều là được Tiên Tôn nuôi dưỡng, chúng sinh tồn tại trong động phủ này, Thiên Kiếp này hiển nhiên cũng là do hắn tạo ra. Hắn tạo ra Thiên Kiếp chính là để giết chết tất cả những thứ cố gắng thay đổi đường lối của Thiên Đạo. Cái gì là nghịch tu, đây chính là nghịch tu, cũng giống như là trong đám phàm nhân, ngươi trồng được một ruộng hoa màu, sau khi quy hoạch hết thảy, nếu có những thứ sinh trưởng không hợp với tâm ý, ngươi sẽ thay đổi nó, làm cho nó lại quay trở về với quy hoạch. Nhưng trong đám hoa màu này, theo năm tháng trôi qua cũng sinh ra những cỏ dại ương ngạnh. Chúng sinh trưởng rất nhanh, chúng muốn phá vỡ cái quy tắc vô hình này, chúng không thể bị cải biến, chúng phải bị hủy diệt. Đó chính là nghịch tu! Tác dụng của Thiên Kiếp chính là diệt trừ những đám cỏ dại tự ý sinh trưởng này! Ta, chính là một cây cỏ dại. Nhưng Thiên Kiếp không thể hủy diệt được cây cỏ dại này, mà ngược lại bị ta tiêu diệt. Ta hủy diệt Thiên Kiếp, từ Thiên Kiếp kia giành lại được vận mệnh của mình, còn biết được bí mật của thiên địa. Tất cả những chuyện này nếu ngươi hỏi ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi có thể tin được không!
Tư Đồ Nam trầm mặc, thần sắc mờ mịt, sau khi yên lặng hồi lâu liền ngồi xuống, uống một ngụm rượu, không nói câu gì. Trong mắt hắn có một vẻ đấu tranh, vừa không thể tin được, nhưng cũng có sự tin tưởng.
Nếu đổi lại là một người khác, cho dù là sư tôn Thanh Sương của hắn thì Tư Đồ Nam cũng sẽ không tin. Hết thảy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thể khiến cho người ta có thể tin được.
Nhưng người nói ra chuyện này lại là Vương Lâm, là huynh đệ của Tư Đồ Nam hắn. Hắn hiểu rõ Vương Lâm, hắn gần như là nhìn Vương Lâm trưởng thành, lời nói của Vương Lâm sao hắn có thể không tin!
-Hết thảy đều là một động phủ như vậy thì cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại là cái gì.
Tư Đồ Nam bất giác ngẩng đầu, nhìn bầu trời. Trong mắt hắn dần dần hiện lên một vẻ sợ hãi. Hắn rất ít khi sợ hãi, nhưng lúc này sau khi nghe xong những lời cực kỳ đáng sợ của Vương Lâm, tâm thần hắn cũng nổi lên một sự sợ hãi hiếm thấy. Cái mà hắn sợ, đó là nếu như hết thảy chuyện này là thật, thì bản thân mình là thứ gì, sự sung sướng của mình có phải là sung sướng thật sự không. Bản thân mình chỉ là một thứ đồ chơi, trong khi đang hết sức biểu diễn những cảnh nhân sinh, bị những thứ kỳ dị ở trên đỉnh trời kia quan sát, sắp đặt giống như bản thân mình nhìn những con kiến trong đám bùn đất ở dưới chân, nhìn những con kiến này vật lộn, sinh tồn -Cuộc chiến của giới nội giới ngoại, ta cũng có suy đoán, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận. Nhưng ta đã có sắp đặt, ba năm sau, ta sẽ hiểu rõ được toàn bộ cuộc chiến tranh này!
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, rồi nhẹ giọng nói.
-Động phủ Tư Đồ Nam cười khổ, cúi đầu nhìn bầu rượu trong tay, thì thào nói.
-Chúng ta nhìn trời là muốn hiểu ở đằng sau bầu trời là cái gì. Sau khi chúng ta có được tu vi nhìn thấy tinh không, vốn tưởng rằng đó là tận cùng, nhưng không nghĩ rằng ở phía sau tinh không là bên ngoài một động phủ Vương Lâm, nếu những lời ngươi nói là thật, thì ngươi nghĩ thế nào.Ta nghĩ, ngươi hẳn là đã có đáp án.
Vương Lâm uống rượu, hắn không hề say. Rượu kia cũng như nhân sinh, khi vừa mới uống vào liền hóa thành sự cay nồng, khiến cho ký ức của hắn trong suốt hơn hai ngàn năm qua không ngừng quay trở về.
-Ta tu đạo có ba quá trình. Quá trình thứ nhất là vì người khác. Quá trình thứ hai là sự mê man cùng với chán nản, luôn hướng tới cuộc đời của một phàm nhân. Ta vốn tưởng rằng, cả đời này sau khi trải qua hết hai quá trình, cho đến khi có đủ tu vi khiến cho Uyển nhi thức tỉnh, chúng ta sẽ cùng nhau sống đến hết đời, cùng nhau nhắm mắt xuôi tay. Lúc đó, lại xuất hiện quá trình thứ ba. Vương Lâm buông bầu rượu, đứng lên, đế mặc cho gió núi thổi bay mái tóc bạc. Hắn nhìn bầu trời, vẻ mê man trong mắt bị một vẻ kiên định thế chỗ, tràn ngập một vẻ quyết không khuất phục.
-Cả đời ta tu đạo chưa bao giờ trong lòng có một sự kiên định. Nhưng hôm nay, Vương Lâm ta ở trên Chu Tước Tinh nơi ta đã sinh ra, ta muốn bước vào quá trình thứ ba, ta muốn tu hành! Tư Đồ, năm đó ta chán nản việc tu đạo, từ nay về sau, những ý nghĩ như vậy sẽ không còn tồn tại trong lòng ta nữa. Ta muốn tu hành, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn đi ra khỏi thiên địa này, ta muốn xem người ở đại lục Tiên Cương có phải là có ba đầu sáu tay hay không! Cho dù tan xương nát thịt, cũng không có gì hối tiếc!
Vương Lâm vung tay phải lên, bầu rượu ở trên mặt đất lập tức bay lên bị hắn cầm ở trong tay, ngửa mặt uống hết một nửa.
Đưa tay lên quệt miệng, Vương Lâm cười ha hả.
-Cả đời Vương Lâm ta vẫn còn thiếu một từ, từ này chính là đảm đương! Ta vẫn còn thiếu phần đảm đương này, một mình ta không chống nổi bầu trời này! Danh hiệu Phong Tôn là của ta, nhưng là do người khác ban cho, là vì ta đã làm một số chuyện, là vì giới nội cần phải có một Phong Tôn! Nhưng thật sự ta không xứng được gọi là Phong Tôn! Bản thân ta chán ghét việc tu đạo, ta cũng là vì người khác mà tu, sao ta có thế đảm đương được hai chữ Phong Tôn này! Ta lúc trước hoàn toàn không gánh vác nổi phần trách nhiệm này. Thậm chí trong mắt ta lúc trước, thậm chí vẫn còn ngây thơ cho rằng bản thân mình thật sự chính là Phong Tôn. Ta vì quê hương của mình, vì giới nội mà liều mạng, chống lại giặc ngoại xâm. Ta cảm thấy làm như vậy chính là Phong Tôn! Ta không hề nghĩ tới người cũng làm như vậy còn có rất nhiều. Gần như tất cả tu sĩ giới nội cũng đều làm như vậy, chỉ là vì tu vi của ta cao thâm hơn một chút cho nên mới được tôn kính như vậy mà thôi. Nhưng ta có đáng là gì, ta dựa vào cái gì mà được tu sĩ giới nội tôn kính. Chúng ta phải tôn kính những đạo hữu đã chết, những đồng đạo đã vì giới nội này mà dốc hết nhiệt huyết, trở thành những vong hồn!
-Ta bao giờ tự hỏi qua việc này, nhưng lúc này ta tự hỏi, ta đã hiểu rõ trách nhiệm và gánh nặng của hai chữ Phong Tôn này. Nó không phải chỉ để chống lại giặc ngoại xâm, mà nó còn để mang theo tu sĩ giới nội đi ra khỏi bầu trời này, đi ra khỏi động phủ này, quyết tâm phá tan tất cả những kẻ địch muốn cản trở ở phía trước! Quyết tâm này, trách nhiệm này, trước đây ta không có, nhưng sau này ta sẽ có! Đây có lẽ chính là con đường trở về nhà của ta. Sau khi Vương Lâm uống hết rượu còn lại trong bầu, liền hướng về phía chân núi vung tay, bầu rượu kia hóa thành một đường hình cánh cung rơi xuống, biến mất trong mắt Vương Lâm.
Lúc này trời đã về chiều, mặt trời đã sắp sửa lặn xuống phía tây, quay đầu nhìn Nam Sơn, tiếng chim bay theo gió truyền lại, một đám mây mù hồng trần nổi lên!
-Ta muốn giết Tiên Tôn! Giết hắn, ta sẽ giành lại được vận mệnh, giết hắn, ta có thể tự do! Nhưng trước đó, ta phải tới bảo vệ biên cương ba năm!
Vương Lâm vung tay áo, thân thể bước lên bầu trời, thân ảnh như cầu vồng, trực tiếp xuất hiện ở giữa thiên địa. Đứng ở nơi đó, Vương Lâm cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lần đầu tiên hắn nhìn pho tượng cao vút của chính mình ở trên Chu Tước Tinh!
Pho tượng kia trong tay cầm Khai Thiên Phủ, phẫn nộ với trời cao, có một khí thế không thể nói nên lời lần đầu tiên được Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng từ trên pho tượng kia.
Khí thế này là một khí thế luôn hướng về phía trước, quyết không quay đầu, bất cứ sức mạnh nào ngăn cản ở phía trước đều bị lưỡi búa kia phá tan. Không người nào, không có bất cứ một thứ gì có thể ngăn cản khí thế kinh thiên kia tiến tới!
Khí thế này mới chính là Phong Tôn, mới là uy lực của Phong Tôn sau khi tự hỏi, hiểu được trách nhiệm của mình, có được quyết tâm!
trời ở phía trước cũng phải sụp đổ, đất ở phía trước cũng sẽ như vậy, tất cả kẻ địch phía trước đều phải tan nát. Trên người pho tượng này, lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy được uy áp này, lần đầu tiên hắn thấy được một sự quyết tâm mà hắn rất quen thuộc, đã từng cảm nhận được ở trên người của Linh Tán Thượng Nhân!
Bước một bước về phía trước, trong phút chốc, trong khi quần áo trắng tung bay, Vương Lâm đứng trên đỉnh đầu của pho tượng kia. Hắn đứng ở đó đón cuồng phong, đón ánh hoàng hôn hồng trần, nhìn thiên địa.
-Chư vị đạo hữu trên Chu Tước Tinh, có muốn theo Vương mỗ cùng đi tới La Thiên, cùng với giới ngoại đánh một trận hay không!
Theo lời nói của Vương Lâm vang lên, một sóng âm phát ra tiếng ầm ầm như tiếng sấm vang vọng khắp Chu Tước Tinh. Trong khoảnh khắc này, những tu sĩ đang khoanh chân ngồi trên Chu Tước Tinh, chờ đợi Vương Lâm xuống núi, bỗng nhiên từ trong nhập định mở hai mắt, từ trong những ánh mắt sáng ngời đều lộ ra một sự quyết tâm.
-Chúng ta xin được đi theo!
Những tiếng hô từ khắp mọi nơi trên mặt đất đồng thời truyền ra, hình thành nên một tiếng gào thét kinh thiên. Theo những thanh âm kia lần lượt dung nhập với nhau, chỉ thấy từ trên mặt đất, từng đạo cầu vồng nổi lên. Trong tiếng gào thét kinh người, vô số đạo cầu vồng này bay lên không trung, lao thẳng tới pho tượng chỗ Vương Lâm.
Bên trong những đạo cầu vồng kia có những tu sĩ mang theo sát khí. Bọn họ đã nhẫn nhịn rất nhiều năm, bọn họ đã mất đi vô số đồng môn hảo hữu, những người còn sống sót đã không còn quan tâm đến tính mạng!
Bọn họ chỉ cần một lời kêu gọi là có thể bất chấp hết thảy để chém giết, cho dù có phải trả giá bằng tính mạng!
Đất nước lâm nguy, nhất định sẽ sinh dũng sĩ. Lời này từ xa xưa truyền lại, ở giới nội này cũng như vậy!
...