Chương 1800: Bản nguyên thứ chín


...

Hắn lựa chọn tiếp tục chờ. Hắn còn có sáu mươi năm tuổi thọ. Hắn không muốn trong sáu mươi năm này lại khiến tất cả mọi thứ tộc mình chuẩn bị trở thành đồ cho người khác hưởng.

Thời gian tám mươi năm cũng đủ một đời phàm nhân trôi qua. Trong tám mươi năm này, người Vương Lâm đã ngập trong bọ cạp màu lục.

Trong tám mươi năm này hắn không hấp thu thiên địa lực, không tu luyện, chỉ buồn tẻ ở trong sự bảo vệ của Thiên Nghịch Châu, yên lặng chờ đợi. Hắn giống như trở thành một người già, rất nhiều chuyện, nhiều ký ức, trở nên mơ hồ.

Giống như có một tầng sương mù ngăn cách, cũng có thể nói là một lớp bụi bặm.

Hắn đã quên rất nhiều. Động phủ giới cũng tốt, Thiên Ngưu Châu cũng được. Thậm chí là nguy cơ của chính mình cũng từ từ bị hắn lãng quên. Cả người hắn bị vây trong một trạng thái không nói lên lời, giống như dung hợp cùng thiên địa, trở thành một bộ phận của thiên địa nhưng lại không giống như súc địa thành thốn.

Chẳng qua trong tâm thần hắn vẫn có vài thân ảnh mà hắn không thể nào quên được, không muốn quên đi. Trong vài thân ảnh đó có cha mẹ, có một nữ tử có nụ cười ôn nhu an ủi hắn.

Có một số người cả đời mờ mịt, quên đi mục đích mình chuyển thế.

Có một số người cả đời tầm thường, trước khi chết nhìn sao trời, bỗng nhiên nhớ ra mục đích mình đã quên đi.

Có người thì lại phá tan cả thế giới chỉ vì tìm kiếm một thân ảnh. dù chỉ là một thân ảnh nhưng hắn cũng muốn nghịch chuyển cả thương khung, dù sao cũng không lùi bước.

Thời gian trôi qua. Lúc này đã không phải bốn mươi năm mà là ba mươi năm… bên trong kiến trúc hình con bọ cạp, lão già mặc lục bào đã có quyết định!

Hắn không thể chờ đợi được nữa. Tuổi thọ của hắn chỉ còn lại không tới ba mươi năm. Hắn cũng không cần đợi nữa bởi lần dò xét này hắn tuyệt không tin là có người có thể chờ đợi tới mười năm. Phải biết rằng đây là chờ đợi chứ không phải ngồi xuống bế quan, là chờ đợi tử vong!

Hắn thấy thân thể Vương Lâm đã hoàn toàn phế bỏ, nếu không có sự chuẩn bị của hắn thì sợ rằng hiện giờ vô số bọ cạp màu lục đã phá tan thân thể này thành mây khói.

Nguyên Thần nếu còn thì trong một khắc khi thân thể diệt vong, bọ cạp màu lục sẽ ùa lên cắn nuốt, trở thành dưỡng chất cho chúng. Với loại hành hạ sống chết này, hắn không tin là có người có thể kiên trì được!

Vào một ngày nọ, lão già mặc lục bào chậm rãi đứng dậy, tiếng ho khan càng kịch liệt, có hai Lục Ma sứ giả đi theo, hướng về không gian chỗ Vương Lâm mà tiến tới.

Không bao lâu sau, tiếng ho khan xa dần, từ từ yếu đi trong kiến trúc hình bọ cạp này.

Trong không gian màu lục nọ xuất hiện sóng gợn lan ra. Thân ảnh lão già mặc lục bào xuất hiện, suy yếu đi ra. Hắn nhìn vô số bọ cạp màu lục phía dưới, không còn thấy Vương Lâm đâu nữa, trầm mặc nửa ngày.

Ta không biết ngươi có nghe được giọng nói của ta hay không. Nếu ngươi có thể nghe được thì lão phu rất kính nể sự nhẫn nại của ngươi. Có thể ở dưới hoàn cảnh như vậy mà nhẫn nại hơn trăm năm thì lão phu không làm được.

Trận chiến giữa Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu căn cứ theo cảm ứng của Lục Ma sứ giả đã kết thúc.

Lão già mặc lục bào này thong thả nói, tới đây liền dừng lại một chút.

Giọng nói khàn khàn của hắn vang vọng trong không gian màu lục này.

Nếu ngươi có thể nghe được, nếu ngươi thật sự có thể nhẫn nại thì ta hy vọng ngươi sau khi đạt được cơ duyên lớn lao này không nên làm khó Lục Ma Châu. Nếu ngươi có thể làm được điểm này thì dù ngươi còn tồn tại thần trí, lão phu cũng sẽ không chút do dự đem cơ duyên lại cho ngươi!

Lão già mặc lục bào thì thào, giọng nói lộ vẻ tang thương và mệt mỏi.

Ta đã lớn tuổi rồi, không được bao lâu nữa sẽ chết đi. Những năm tháng này quá mệt mỏi rồi. Ta có một sứ mạng chính là bảo vệ nơi này.

Ta sau khi rời đi chỉ hy vọng ngươi có thể đồng ý đưa tro cốt của Tế Tự các đời tộc ta mai táng dưới Ma Hạt Miếu tại Trung Châu. Nơi đó là nhà của bộ tộc ta.

Lão già nói như di ngôn của người sắp hết, lộ vẻ chân thành không nói lên lời.

- Nhưng.

Tay phải của hắn ẩn trong y phục lại nắm một ngọc giản. Ngọc giản này màu lục, không dẫn động tu vi. Chỉ có các đời Tế Tự mới có thể sử dụng nó. Tác dụng chủ yếu của nó ngoài hủy diệt ra là phát hiện dao động tâm thần bốn phía.

Giọng nói vang vọng trong thiên địa. Nếu Vương Lâm ở nơi này có chút dao động thì hắn sẽ lập tức không chút do dự dùng ngọc giản này giết chết, chẳng phải như những lời nói nhu hòa của hắn!

Đây là lần dò xét cuối cùng của hắn!

Sau khi lời nói kết thúc hồi lâu, ngọc giản trong tay hắn không có chút phản ứng. Lão già mặc lục bào thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ngọc giản, ngẩng đầu nhìn đám bọ cạp màu lục, đột nhiên cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vừa xuất hiện, lập tức rơi xuống phía dưới. Lập tức trong không gian màu lục. Đám bọ cạp màu lục đồng loạt rít lên, điên cuồng lui lại phía sau. Thân thể héo rũ của Vương Lâm bị chúng bao phủ cuối cùng cũng lộ ra, thấy được ánh mặt trời.

Tám đạo bản nguyên, chỉ còn thiếu một.

Lão già thì thào, tay phải bỗng nhiên giơ lên, từ trong áo bào vươn ra. Chỉ thấy cánh tay mọc đầy lông xanh biếc, da dẻ khô héo, lộ vẻ mục nát.

Giờ phút này toàn bộ lông xanh trên cánh tay rơi ra. Một vùng ánh sáng màu vàng bao phủ cả cánh tay phải, từ từ dung hợp vào cánh tay. Có ba khối hạt châu màu vàng đất từ từ trôi ra.

Có ba khối Mạnh Thổ Châu này, ngươi hẳn có thể ngưng tụ ra thổ bản nguyên!

Lão già hơi thở dốc, tay trái vung về phía trước. Chỉ thấy ba hạt châu này bay thẳng tới thân thể Vương Lâm, một viên nhập vào mi tâm, một viên dung nhập vào ngực, còn một viên bay thẳng tới đan điền, không nhìn thấy nữa.

Trong nháy mắt khi ba hạt châu này dung nhập toàn bộ vào thân thể Vương Lâm, thân hình hắn bỗng nhiên chấn động. Một vùng ánh sáng vàng đất đột nhiên lóe lên chói mắt trên thân thể hắn.

Ánh sáng nọ tỏa ra vạn trượng, khiến bọ cạp màu lục bốn phía rít lên lui lại phía sau. Dường như đối với ánh sáng đó rất mẫn cảm. Ánh sáng này duy trì liên tục mấy canh giờ, sau đó trên thân thể Vương Lâm xuất hiện một tầng bùn đất, bao phủ lấy hắn.

Sau khi bị tầng đất bao trùm, cả thân thể Vương Lâm biến thành một người bùn. Không nhúc nhích.

Thời gian trôi qua. Lão già mặc lục bào kia không rời đi mà khoanh chân ngồi một bên. Nhìn thân thể Vương Lâm, thần sắc hơi ngưng trọng. Giấc mộng mấy vạn năm của bộ tộc bọn họ giờ phút này có cơ hội thực hiện. Thời điểm này đối với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.

Ba ngày sau, tầng đất vàng trên thân thể Vương Lâm vẫn không biến hóa chút nào. Điều này khiến hai mắt lão già mặc lục bào lộ vẻ kinh ngạc.

Ba khối Mạnh Thổ Châu không ngờ vẫn chưa đủ. Chỉ có thể làm cho bản nguyên trong cơ thể hắn hơi có chút thành tựu mà thôi.

Lão già nọ nhíu mày trầm ngâm, tay trái bỗng nhiên giơ lên, đặt lên mi tâm, hướng về phía ngoài kéo một cái, lập tức dùng thủ đoạn đặc thù lôi ra từ trong cơ thể ba hạt cát!

Ba hạt cát này màu đỏ sậm, thoạt nhìn như dính máu.

Nhìn vào ba hạt cát, lão già than nhẹ một tiếng. Vật này bộ tộc hắn phải hao phí rất nhiều, trong vô số năm qua thu thập được, ẩn chứa thổ bản nguyên rất lớn lao. Nghe đồn ba hạt cát này là ba trong số chín hạt cát thổ bản nguyên do Tiên Tổ năm đó vì tạo ra khối đại lục đầu tiên mà sinh ra!

Chín hạt cát này ngoài ba hạt hiện giờ, sáu hạt còn lại có năm hạt đã bị hấp thu, trở thành thổ bản nguyên lực. Còn lại một đã hóa thành một khối đại lục, chính là Trung Châu nơi xây dựng hoàng thành!

Vật này cực kỳ trân quý. Người nhìn thấy tận mắt cũng rất hiếm nhưng lúc này lão già không chút do dự. Tay trái vung lên, điều khiển một hạt cát bay về phía Vương Lâm.

Trong nháy mắt khi hạt cát này dung nhập vào cơ thể Vương Lâm, thân thể hắn nổi lên tiếng ầm vang. Chỉ thấy tầng đất bên ngoài cơ thể hắn dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng tăng mạnh, hoàn toàn bao phủ thân thể hắn, hình thành một quả cầu đất lớn tới chín trượng.

Quả cầu đất này tỏa ra khí tức thổ bản nguyên cực kỳ nồng đậm. Duy trì chín ngày rồi mới nhanh chóng co rút lại, cuối cùng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, bất ngờ lại từ trong thân thể Vương Lâm khuếch tán ra, liên tục tám lần như thế mới từ từ mất đi tác dụng.

Ngay trong chớp mắt khi nó mất đi tác dụng, lão già mặc lục bào lại vung một hạt cát thứ hai tới, một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Lúc này trong tiếng nổ ầm ầm, ngoài thân thể Vương Lâm lại bộc phát ra khí tức thổ bản nguyên kinh thiên, tiếp tục tuần hoàn.

Lần này khí tức này tuần hoàn chín lần. Vào nháy mắt khi lần tuần hoàn thứ chín hoàn thành, trong cơ thể Vương Lâm lập tức tỏa ra một lượng lớn thổ bản nguyên lực. Trong cơ thể hắn bất ngờ xuất hiện bản nguyên thứ chín!

Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Sau khi bản nguyên thứ chín xuất hiện, bản nguyên lực tồn tại trong hạt cát còn chưa hoàn toàn tán đi mà ầm ầm khiến bản nguyên thứ chín này nhanh chóng tụ thành bản nguyên chân thân.

Thần sắc lão già mặc lục bào kích động, đứng phắt dậy, tay trái giơ lên. Lập tức hạt cát thứ ba bay thẳng vào trong thân thể Vương Lâm. Trong nháy mắt này, thổ bản nguyên lực lập tức ầm ầm gia tăng. Sự tăng lên mạnh mẽ này khiến thân thể héo rũ của Vương Lâm trong nháy mắt khôi phục, tất cả thương thế trong thân thể nghịch chuyển.

Thổ bản nguyên của hắn lập tức bành trướng, hấp thu tất cả bản nguyên lực trong hạt cát thứ ba. Trong cơ thể Vương Lâm bất ngờ xuất hiện dấu hiệu của bản nguyên chân thân thứ ba.

Chẳng qua bởi vì không có ý chí của Vương Lâm dung nhập cho nên bản nguyên chân thân này vẫn không thể hoàn toàn ngưng tụ ra. Nhưng nếu Nguyên Thần của hắn lan ra từ trong sự bảo vệ của Thiên Nghịch Châu thì hắn lập tức có được hai khối lôi đình bản nguyên chân thân và thổ bản nguyên chân thân, từ nay về sau thành tu sĩ có ba bản nguyên chân thân!

Ba khối bản nguyên chân thân, dù tu vi của hắn là Không Linh đỉnh phong thì lực lượng cũng đã tăng lên mấy lần!

Càng không nói tới việc lúc này Vương Lâm đã có chín đạo bản nguyên. Nguyên Thần của hắn chỉ cần xuất hiện, lập tức sẽ dùng chín đạo bản nguyên này công kích vào Không Huyền!

Trong cơ thể người này có ba hư bản nguyên. Bản nguyên đặc thù thì có hai loại, còn lại là bốn đạo thực bản nguyên. Bản nguyên đặc thù và hư bản nguyên ta không thể khiến chúng ngưng tụ chân thân nhưng bốn đạo thực bản nguyên thì có thể!

Thần sắc lão già mặc lục bào lộ vẻ hưng phấn và kích động.


...