...
Vương Lâm xoay người, nhìn Chu Dật nhưng vẫn không nói gì. Hắn ném cái ngọc giản của Thanh Lâm cho Chu Dật.
Ánh mắt của Chu Dật sững sờ, nắm ngọc giản vào tay. Sau khi dụng thần thức xem xét, nét mặt chợt thay đổi. Một luc sau, hắn đau khổ lẩm bẩm:
- Thanh Sương.
- Nhi nữ của tiên đế Thanh Lâm. Thanh Lâm là cường giả đệ nhất của Tiên giới. Nghe đồn khi tiên giới bị vỡ nát, người đó chạy ra ẩn giấu trong một động phủ nơi mảnh đất Yêu Linh này để chữa thương. - Thanh âm của Vương Lâm hết sức bình thản.
Sự mạnh mẽ trong mắt Chu Dật càng đậm. Một chút sức sống từ trong người hắn chầm chậm tản ra. Tử khí trên người hắn nhanh vận chuyển nhanh hơn những không có cách nào ngăn cản được sức sống đang tỏa ra.
- Ngươi nói là phụ thân của Đình nhi đang trong một động phủ nào đó ở đây để chữa thương? Vương Lâm! Việc này ngươi có chắc chắn không?
Vương Lâm nhìn Chu Dật lắc đầu, nói:
- Chưa tận mắt nhìn thấy nên không chắc chắn.
Sự ngơ ngẩn trên mặt Chu Dật dần biến mất. Hắn thì thào lẩm bẩm.
- Đúng thế! Chuyện này không thể xác định được. Nhưng nếu phụ thân của Đình nhi ở đây thì với tu vi của phụ thân nàng chắc chắn có thể khiến cho Đình nhi thức tỉnh.
Vào lúc này, Chu Dật như quên mất rằng Đình nhi mà hắn vẫn gọi chỉ là một cái thi thể. Nhờ một chút nguyên nhân cho có được sự si tình của hắn bảo hệ ngàn năm mới sinh ra tàn hồn. Nhưng nay tàn hồn đã biến mất không còn nữa.
- Ta muốn đưa Đinh nhi đi gặp phụ thân nàng. Để cho Đinh nhi thức tỉnh. - Sức sống của Chu Dật càng lúc càng mạnh. Tử khí quanh thân thể trở nên cuồn cuộn đánh vào điểm ánh sáng nơi mi tâm hắn.
- Tán cho ta. - Một tia sáng mạnh mẽ chợt lóe lên trong mắt Chu Dật. Tử khí bao phủ thân thể hắn giẫy dụa như muốn cắn trả, tuy nhiên vẫn chẳng có một chút tác dụng. Nó nhanh chóng từ người Chu Dật tản ra chung quanh. Cuối cùng bị bức ra hoàn toàn, hóa thành từng làn tử khí chui xuống trận pháp dưới nền đất rồi biến mất.
Là kiếm linh của Vũ chi tiên kiếm, nếu tàn hồn của Cổ yêu nơi Thủy Yêu quận tự mình đến thì có lẽ với Chu Dật chỉ còn lại ba đạo kiếm khí bản mệnh không thể chống cự.
Nhưng vào lúc này, chỉ xua tan yêu khí đối với Chu Dật chẳng có gì khó.
Tử khí tan hết, toàn thân của Chu Dật trở nên trong suốt, giống như một làn nước đao dao động. Hắn nhìn bảo tháp một cách say đắm rồi vẫy tay một cái. Từ trong bảo tháp chợt bay ra một đạo kiếm quang.
Thanh kiếm đó được chế tạo cho nữ tu sử dụng. Nó cũng là một trong số Vũ chi tiên kiếm.
Chu Dật chính là Kiếm linh của Vũ chi tiên kiếm. Nên vào lúc này, thân thể hắn liền hóa thành một tia sáng mà dung nhập vào trong kiếm tiên. Chỉ trong tích tắc một luồng kiếm khí chợt bao phủ toàn bộ cái khe.
Đúng lúc này, ba quả cầu ánh sáng do thần niệm ngưng tụ trên trận pháp liền hóa thành thân niệm mà bay tới kiếm tiên.
Một tiếng "hừ" lạnh lẽo từ trong thân kiếm phát ra. Ngay sau đó, bản mệnh kiếm khí của Chu Dật xuất hiện. Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên vang vọng cả Triều Tịch vực. Kiếm khí ác liệt như muốn chia cả cái vực ra làm hai.
Ba quả cầu lập tức vỡ nát, sau đó bị kiếm tiên nuốt vào bên trong. Về phần bốn thành kiếm Nguyên Thần trên mặt đất sau khi bị bản mệnh kiếm khí quét qua liền tan rã. Ngay cả trận pháp cũng không còn.
Cái khe phong ấn Chu Dật trong phút chốc sụp xuống.
- Lăng Thiên Hậu! Mấy trăm năm qua, tuy Chu mỗ bị phong ấn. Nhưng nếu không phải do tâm của ta đã chết thì phong ấn của ngươi làm sao có thể vây khốn được ta? Ta là kiếm linh của Vũ tiên kiếm, thọ cùng trời đất, truyền thừa bốn loại kiếm ký từ thời viễn cổ. Mặc dù ta không thể giết ngươi nhưng ngươi cũng đừng mong có thể phong ấn được ta dễ dàng.
Mấy trăm năm qua, tuy tâm ta đã chết nhưng không lúc nào không tự mình cảm nhận truyền thừa kiếm ý từ thời viễn cổ. Nếu hai chúng ta gặp lại, ngươi thử xem tu vi của Chu mỗ có còn như trước nữa hay không? - Vào thời điểm cái khe sập xuống, Chu Dật dung nhập trong tiên kiếm liền bay ra.
Vương Lâm bám sát theo sau. Một người một kiếm nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cái khe.
Chu Dật biến ảo thành hình trên tiên kiếm. Vẫn bộ trang phục năm đó. Chỉ có điều thoáng nhìn lại thêm một chút tang thương. Hắn cầm bảo tháp trong tay. Sau khi nhìn bảo tháp một cái thật sâu liền đưa cho Vương Lâm.
- Vương Lâm! Giúp ta giữ nó.
Vương Lâm gật đầu, đón lấy bảo tháp rồi cho vào trong túi trữ vật. Ánh mắt Chu Dật nhìn về phía Vương Lâm, có chút vui mừng nói:
- Mấy trăm năm ngắn ngủi không ngờ ngươi có thể tới được bước này. Thật đáng mừng.
Vương Lâm than nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đa tạ tiền bối năm đó đã tặng Vấn Đỉnh chi tinh. Nếu không. - Vương Lâm lắc đầu, không nói nữa.
- Vấn Đỉnh chi tinh là thù lao cho việc ngươi bảo vệ Đình nhi. Không cần phải nói cám ơn. Nếu thực sự phải nói cám ơn thì Chu mỗ tạ ơn ngươi mới đúng. Không ngờ, sau mấy trăm năm hai chúng ta lại còn có thể gặp nhau. Nếu không phải ngươi cố tình tìm ta thì chỉ sợ là không thể có cuộc gặp ngày hôm nay. - Chu Dật thấy Vương Lâm định mở miệng liền phất tay. Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vương Lâm! Ta nhớ năm đó trong bảo tháp có hai thanh kiếm tiên. Thanh còn lại có ở đây không?
Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Thanh kiếm tiên do Hứa Lập Quốc ký thân liền bay ra.
Hứa Lập Quốc trong kiếm tiên liền cảm nhận được sự tồn tại của Chu Dật. Hắn cũng là linh thể nên cảm ứng rất mạnh. Đối phương giống như là kẻ đứng đầu toàn bộ kiếm linh khiến cho hắn có cảm giác kính sợ. Thậm chỉ hắn cảm nhận rằng đối phương mới chính là kiếm linh chính thức của thanh kiếm do mình ký sinh. Bản thân mình chỉ là người chiếm dụng nhà của người ta mà thôi.
- A. - Sau khi nhìn thấy kiếm tiên, ánh mắt của Chu Dật lóe lên một tia sáng. Tay phải hắn điểm một cái, Hứa Lập Quốc liền từ trong kiếm tiên bay ra. Nét mặt hắn tỏ vẻ lấy lòng. Thần sắc so với khi đối mặt với Vương Lâm còn nhũn nhặn hơn mấy phần.
- Tiền bối! Tiểu nhân là Hứa Lập Quốc. Do chủ nhân của ta cho ta vào trong kiếm tiên. Nếu không, làm sao ta dám mơ tưởng.
Sắc mặt Vương Lâm lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Hứa Lập Quốc.
Chu Dật cười ha hả, nói với Vương Lâm:
- Vương Lâm! Thần thông của ta không thể truyền thừa cho ngươi. Nhưng linh thể này rất được. Ta có thể khiến cho hắn cùng với ta cảm thụ kiếm ý từ thời viễn cổ, thúc dục sinh trưởng cho đến khi hoàn toàn điều khiển được thanh kiếm tiên này.
Hứa Lập Quốc ngẩn người, đảo mắt, hỏi một cách cẩn thận:
- Cái.tiền bối! Kiếm ý viễn cổ là cái gì?
Chu Dật mỉm cười, nói:
- Ngươi cảm nhận một chút là biết. - Vừa nói, tay phải của hắn chộp nhẹ một cái liền bắt được Hứa Lập Quốc. Một tia sáng từ hai mắt của Chu Dật bắn ra, chui vào trong mắt của Hứa Lập Quốc.
Hứa Lập Quốc chợt run người, ánh mắt trở nên mê mang. Hắn cảm giác được có vô số tin tức từ trong không trung chui vào đầu hắn. Thậm chí hắn có cảm giác giống như khi chưa trở thành ma đầu, cái cảm giác của tu sĩ Nguyên Anh kỳ khi cho Nguyên Anh rời khỏi thể xác. Dần dần, hắn đắm chìm vào trong sự mê mang.
Chu Dật buông tay, tia sáng trong mắt biến mất, nét mặt có chút uể oải. Tự thân truyền thừa cho người khác đối với hắn mà nói chính là làm cho linh thể bị thương tổn. Nhưng hắn cũng chẳng để ý đến điều đó. Vương Lâm có thể không sợ khó khăn nguy hiểm tới cứu mình thì bản thân cũng có thể chẳng ngại nguy hiểm để truyền thừa. Tạo thành kiếm linh cho Vương Lâm.
- Vương Lâm! Kiếm linh của ngươi là kẻ dễ thay đổi. Sau này, ngươi điều khiển phải cẩn thận. Nhưng cũng không cần quá mức để ý. Khi truyền thừa cho hắn, ta đã để lại một chút lạc ấn. Nếu sau này hắn phản bội ngươi, truyền thừa sẽ cắn trả.
Vương Lâm nhìn Chu Dật, thấy sự mệt mỏi của đối phương, hắn thở dài, ôm quyền nói:
- Tiền bối! Đa tạ.
Chu Dật làm việc quyết đoán, kiên định. Năm đó dám đưa Tôn Thái cho Vương Lâm làm nô lệ là một bằng chứng.
Chu Dật lắc đầu, nói:
- Chỉ cần Đình nhi có thể thức tỉnh, chút truyền thừa đó ta cũng chẳng cần. Vương Lâm! Ta chỉ cầu ngươi một việc, giúp ta tìm được phụ thân của Đình nhi.
Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Nét mặt Chu Dật hơi mỉm cười. Tay phải của hắn chộp nhẹ một cái, kiếm tiên có Hứa Lập Quốc liền bay vào trong tay. Hắn cầm kiếm tiên hít một hơi thật sâu, rồi vỗ mạnh lên thanh kiếm.
Dưới một cái vỗ đó, thanh kiếm tiên liền phát ra những tiếng động. Một luồng khí kỳ dị chợt từ trên thân kiếm tỏa ra xung quanh. Sắc mặt Chu Dật tái nhợt, thân thể trở nên hư áo tới nửa ngày mới bình phục.
- Chu Dật tiền bối! Ngươi. - Vương Lâm kêu lên thất thanh. Hắn không ngờ được Chu Dật lại làm như thế.
...