Chương 1410: Tuổi Già Thoái Chí


...

Chuyện ở La Thiên Tinh Vực đã tới chuyện cuối cùng. Từ Nhiễm Vân Tinh, Vương Lâm không hề dừng lại, trong lúc cất bước lao nhanh đi trong tinh không. Ở dưới chân hắn nổi lên gợn sóng, thân ảnh dung nhập vào trong thiên địa. Chuyện cuối cùng này Vương Lâm bắt buộc phải làm!

Ở chỗ xa nhất trong La Thiên Tinh Vực, nơi này cực kỳ hoang dã, tràn ngập sương mù. Nếu tùy tiện xông vào, rất có khả năng sẽ bị mất phương hướng, bị vây ở bên trong đó, vĩnh viễn không thể đi ra được.

Nơi này chính là cấm địa của La Thiên!

Ở bốn phía, rất ít có tu sĩ tới đây, cho dù đi ngang qua thông thường cũng chọn cánh lảng tránh, không muốn tới gần.

Bên trong sương mù mờ mịt có chứa một vài mãnh thú. Những mãnh thú này rất giống với mãnh thú ở Vân Hải, tuy không nhiều lắm, nhưng ở bên trong đám sương mù này cũng tạo thành một thế giới!

Thần thức ở bên trong đám sương mù này cũng bị triệt tiêu, rất khó để bao trùm toàn bộ. Thân ảnh của Vương Lâm trong một gợn sóng vặn vẹo xuất hiện bên ngoài vùng tinh vực này. Khi đám sương nồng đậm đen kịt ở phía trước, hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang. Năm đó sau khi hắn rời khỏi Lôi Tiên Giới, đã bị truyền tống tới nơi này, còn xuất hiện ở bên trong cơ thể một con thú kỳ dị. Sau khi dẫn người của Tiên Tuyền Tộc xông ra, quay đầu nhìn lại cũng vô cùng kinh hoàng. Hắn nhìn thấy được một con thú giống như một con kình ngư, khổng lồ vô cùng, U Minh Thú! Lúc này, việc cuối cùng của Vương Lâm ở La Thiên, đó là săn U Minh Thú!

U Minh Thú, thân hình khổng lồ, thực lực có thể nói là mạnh tuyệt luân. Nhưng con thú này cũng cực kỳ nhát gan. sự nhát gan này dường như tỉ lệ nghịch với sự to lớn vô cùng của nó.

Nhưng mặc dù như vậy, trên đời này người có can đảm trêu chọc U Minh Thú cũng cực kỳ hiếm hoi. Thậm chí ngay cả Lỗ Phu Tử cũng biết rõ nơi này có một con U Minh Thú. nhưng trong đầu cũng chưa bao giờ có ý định săn con thú này.

Với tu vi của Lỗ Phu Tử với con thú này còn kiêng kỵ như thế, có thể được mức độ hùng mạnh của nó. Nếu con thú này tính cách bạo ngược, thì toàn bộ La Thiên sẽ gặp kiếp nạn! Cho dù là Vọng Nguyệt, tuy thân thể còn lớn hơn con thú này, nhưng cũng không dám trêu chọc!

U Minh Thú, chỉ có hai loại thần thông. Thần thông thứ nhất đó là tàng hình. Thân thể khổng lồ của nó nếu không hiển lộ ra, thì rất có khả năng ngay cả người đứng bên cạnh cũng rất khó có thể phát hiện được!

Nhất là với tính cách nhát gan của nó. một khi bị kinh động, thông thường sẽ chọn cách hóa thành hư vô, giống như là vô hình, khiến cho người ta khó có thể tìm được.

Thần thông thứ hai của nó khác hoàn toàn với biến thành vô hình. Dưới thần thông thứ hai này, cho dù là Vọng Nguyệt, hay Lỗ Phu Tử, toàn bộ cũng đều phải bỏ chạy!

Trong cơ thể của U Minh Thú có một thế giới, thế giới này lúc lớn lúc nhỏ, biến hóa khó lường! Thần thông này đó là thôn phệ (cắn nuốt)!

Một khi con thú này bị bức bách, khi nó há miệng ra nuốt, cho dù là pháp bảo hay mãnh thú, tu sĩ hay tu chân tinh, thậm chí là cả một vùng tinh vực cũng đều có thể bị nuốt vào bên trong, rơi vào bên trong cơ thể con thú này, bị nhốt ở thế giới trong đó! U Minh Thú ngàn năm không há miệng, mỗi một lần há miệng thời gian lưu chuyển!

Nói như vậy có nghĩa là một khi U Minh Thú chủ động cắn nuốt, thế giới bên trong cơ thể nó có thể khiến cho thời gian nhanh chóng lưu chuyển vạn năm, thậm chí mấy vạn năm!

Nó không có thần thông làm cho thời gian chậm lại, mà chỉ có trôi qua trong nháy mắt!

Theo lời đồn, vào thời kỳ thái cổ đã từng có một con U Minh Thú trưởng thành, sau khi bị người ta bức bách đột nhiên mớ miệng nuốt một vùng tinh không vào cơ thể. Bị trực tiếp chuyển động trong cơ thể nó hàng trăm ngàn vạn năm, tinh không kia đã biến thành bụi đất, tất cả những người trong đó thân thể theo thời gian đã trở thành cát bụi. Rất ít người hiểu rõ U Minh Thú, chỉ từ trong một vài lời đồn biết được con thú này lần nào cắn nuốt cũng đều lưu chuyển thời gian, dường như thần thông này đối với nó cũng là một gánh nặng rất lớn. Tuy nói như vậy, nhưng vẫn có rất ít người có dũng khí trêu chọc con thú này! Sự hiểu biết của Vương Lâm đối với U Minh Thú đều đến từ những lần dùng tiên thuật cắn nuốt ở giới ngoại. Sau khi hút được ký ức của rất nhiều tu sĩ, trong đầu hắn dần dần hiểu được toàn diện.

Cũng bởi vì thế mà hắn đối với U Minh Thú này lại càng hứng thú, cho nên mới có việc cuối cùng ở La Thiên này!

- Điều duy nhất không hiểu nổi đó là một tiên vương nhỏ nhoi của Lôi Tiên Giới năm đó, sao lại có thể sử dụng được con thú này.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang. Nếu hắn không chính mắt nhìn thấy U Minh Thú năm đó, cảm nhận được sức mạnh không thể tưởng tượng được ở trên thân thể nó, chắc chắn hắn sẽ chỉ nghĩ rằng con thú này chỉ có thân thể khổng lồ mà thôi, thực lực cũng không quá mạnh.

- Tiên vương này cũng phải là một người tâm trí kinh người, hoặc có lẽ có một phương thức đặc biệt để điều khiển con thú này.

Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn giơ chân phải bước về phía trước, cả người hóa thành một đạo bạch quang lao thẳng vào đám sương mù!

Tốc độ của hắn quá nhanh, trong nháy mắt đã xông vào trong đám sương mù. Hắn vừa mới tiến vào, lập tức đám sương mù bị cuộn lên trong phạm vi lớn. Mơ hồ như thể có vô số tiếng gào thét từ đằng xa truyền lại, rơi vào trong tai Vương Lâm. như quỷ khóc sói tru, thảm thiết kinh tâm.

Đám sương mù này năm đó đã khiến cho Vương Lâm vô cùng lo lắng, dựa vào may mắn cùng với sự chỉ dẫn vị trí cố định của bổn tôn. hắn mới có thể dần dần đi ra được. Lúc này, hắn không cần nghĩ ngợi, với tốc độ cực nhanh, hướng vào chỗ sâu bên trong đám sương mù không ngừng tiến về phía trước.

Hắn còn tản thần thức ra, vờn quanh bốn phía, ầm ầm khuếch tán, mặc dù không có cách nào bao phủ toàn bộ. nhưng toàn bộ những thứ trong vòng vạn dặm cũng hiện lên rõ ràng trong đầu.

Không tới vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm sẽ không bắt Linh Động và Chu cẩn liên thủ triển khai thần thức tìm kiếm. Con U Minh Thú này không phải là tu sĩ, tính tình của nó cực kỳ nhát gan. một khi bị thần thức quấy nhiễu, nó sẽ lập tức bỏ chạy. Một khi đối phương hóa thành vô hình bỏ chạy, Vương Lâm sẽ rất khó có thể tìm được! Hơn nữa hắn không muốn giết U Minh Thú, mà muốn bắt nó trở thành cổ Thần bổn mệnh thú của mình!

Trong lúc tiến về phía trước, thần sắc Vương Lâm cực kỳ ngưng trọng, tốc độ cực nhanh, ở bên trong đám sương mù không ngừng lóe lên. Mỗi một bước chân của hắn là mấy vạn trượng, với một cách tìm kiếm kỹ lường đến từng tấc một, ở bên trong đám sương mù này không ngừng tìm kiếm tung tích của U Minh Thú.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Vương Lâm không có bất cứ một sự mệt mỏi nào. Hắn giống như là một người thợ săn. đang tìm kiếm con mồi. Từng con thú hình dáng kỳ dị không ngừng xuất hiện trong thần thức của Vương Lâm. nhưng những con thú này mặc dù hung ác, nhưng bị thần thức của Vương Lâm đảo qua toàn bộ đều thân thể chấn động, đứng ngây ra ở đó không dám cử động, thậm chí còn không dám phát ra một tiếng kêu nào.

Không có bất cứ tung tích gì của U Minh Thú. Con thú này năm đó sau khi hiện ra. dường như đã mất tích, tiêu tán không còn. Thần sắc Vương Lâm vẫn rất ngưng trọng, không có chút nào thiếu kiên nhẫn, trong lúc trầm mặc tiếp tục tìm kiếm. Dần dần. thân ảnh Vương Lâm càng ngày càng đi sâu vào trong đám sương mù dày đặc này, sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, dấu chân của hắn đã in trên gần một nửa vùng tinh vực này. Vẫn không có bất cứ dấu vết gì của U Minh Thú, dường như con thú này đã rời khỏi, không còn ở nơi đây.

Vương Lâm hơi nhíu mày, trong lúc trầm ngâm vẫn bỏ qua ý tưởng lấy thần thức của Linh Động và Chu cẩn kết hợp dò xét, mà hạ quyết tâm đi nhanh về phía trước, thần thức càng chặt chẽ hơn.

Theo thời gian trôi qua, phạm vi tìm kiếm của Vương Lâm không ngừng gia tăng, dần dần từ một nửa, đã kéo dài ra gần tám phần tinh vực này. Đúng lúc này, thân thể Vương Lâm đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên tinh quang, thần thức cuốn đi, tập trung ở một nơi phía trước trong đám sương mù.

Ở trong đám sương mù cách Vương Lâm ba ngàn trượng, có một đống đá ước chừng trăm trượng. Đống đá này không dưới mấy chục tảng, yên lặng trôi nổi trong đám sương mù, chậm rãi chuyển động.

Ánh mắt Vương Lâm xuyên qua đám sương mù, nhìn lên đống đá vụn ở phía xa xa, thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ như một tia chớp, trực tiếp vượt qua ba ngàn trượng, xuất hiện ở phía trước đống đá.

Ở khoảng cách gần nhìn lại, đống đá vụn này có rất nhiều màu sắc, giống như là đá quý, bị một sức mạnh kỳ dị dung hợp lại với nhau, hình thành cảnh tượng trước mắt này.

Bước lên một tảng đá cao trăm trượng, Vương Lâm cúi người gõ một cái lên đó, liền có từng trận tiếng cách cách từ trong truyền ra. Trầm ngâm ít lâu, Vương Lâm đưa tay phải hung hãng túm một cái, rắc một tiếng, đã cầm lấy một khối ở trong tay.

Sau khi cẩn thận quan sát, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị.

Bên trong khối đá vụn này tản mát ra một vẻ tang thương, ẩn chứa linh khí nồng đậm. Thậm chí linh khí trong một tảng đá cao trăm trượng không ngờ có thể so sánh với toàn bộ linh khí ẩn chứa trong một tu chân tinh gần như bỏ đi!

Nhưng linh khí này mặc dù kinh người, nhưng cũng không có một chút linh động, dường như là đã chết, không có sức sống.

- Chưa bao giờ nghe nói trên thế gian lại có linh thạch như thế này.

Tảng đá trăm trượng này ngay cả thượng phẩm linh thạch cũng không thể sánh bằng, nếu lấy về để bán trong tu chân giới, tảng đá trăm trượng này đủ để bán với một cái giá trên trời!

- Nhưng trên đó có dấu vết của thời gian, nhìn bộ dạng dường như vật này đã tồn tại hàng mấy vạn năm, khiến cho vật này…… Vương Lâm đang phân tích vật này, đột nhiên dừng lại không nói nữa. hai mắt hắn trợn to, nhìn chằm chằm khối đá ở trong tay.

- Dấu vết của thời gian, dấu vết của thời gian.

Vương Lâm dường như nắm bắt được một cái gì đó. thần thức quét lên tảng đá này. Sau khi cảm nhận khí tức của thời gian, trong mắt hắn chợt lóe lên hào quang.

- Chất thải của U Minh Thú!

Vương Lâm nhìn tảng đá phía trước, thần sắc lộ ra vẻ kinh dị.

- Không sai, chính là một tu chân tinh không biết vì sao đã bị U Minh Thú nuốt lấy, Ở trong thế giới bên trong cơ thể nó bị thời gian lưu chuyển, khiến cho tu chân tinh này tử vong. Mặc dù tinh hồn đã chết, tuy tu chân tinh này đã bị hủy diệt, nhưng linh lực bên trong dưới sự lưu chuyển của năm tháng vẫn ngưng tụ lại, hiện giờ mới khiến cho linh khí trong tảng đá này cực kỳ nồng đậm, nhưng không hề còn một chút sức sống nào. giống như là một thứ đã chết, tràn ngập khí tức của thời gian - U Minh Thú. muốn săn được nó trước tiên cần phải phong ấn. Thân thể khổng lồ của nó không những phải phong ấn bên ngoài, mà còn phải phong ấn cả bên trong.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đã dám đến săn U Minh Thú. thì trong lòng cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Nhìn chằm chằm tảng đá vỡ trước mặt, Vương Lâm giơ tay lên vung về phía trước, lập tức có một cơn cuồng phong quét qua tảng đá vỡ này. Đột nhiên tảng đá này toàn bộ tan vỡ. linh khí bên trong trực tiếp bị cuốn lên. Bị Vương Lâm đưa tay túm một cái, lập tức từng đạo linh khí nhanh chóng bay đến, vờn quanh trong lòng bàn tay hắn. dần dần hình thành một vòng xoáy.

- Dùng linh khí chi dẫn!

Vương Lâm tay trái bấm quyết điểm lên trên vòng xoáy linh khí.

Đám linh khí này liền hóa thành một làn khói lơ lửng bay lên, sau khi vờn quanh thân thể Vương Lâm một vòng liền bay nhanh về phía bên phải. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. thân thể theo sát phía sau làn khói linh khí kia, hướng về phía bên phải bên trong đám sương mù vô tận, nhanh chóng tiến về phía trước.

Linh khí từ trong tảng đá vỡ vụn thoát ra tuy không có sức sống, tuy tồn tại dấu vết của thời gian, nhưng cũng bởi vì nó là từ trong cơ thể U Minh Thú tiết ra, nên trên đó còn có một tia khí tức lờ mờ của U Minh Thú!

Với sự chỉ dẫn của khí tức này, sẽ có thể tìm được U Minh Thú!

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. thân ảnh như một tia chớp theo sát phía sau làn khói linh khí đang nhanh chóng tiến về phía trước chỉ đường, hướng vào chỗ sâu bên trong đám sương mù, vội vàng tiến tới.

Trong lúc tiến về phía trước, trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên vẻ vui mừng. Hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng uy áp từ đằng xa chậm rãi truyền đến. Dưới uy áp này, ở vùng phụ cận không có bất cứ một mãnh thú nào dám ở lại nơi này.

Ngay khi truyền vào trong tâm thần của Vương Lâm, uy áp này còn như thể hóa thành một luồng đại lực. khiến cho Vương Lâm tâm thần chấn động.

Hắn không nghĩ ngợi, trước hết không thu hút sự chú ý của uy áp này, chậm rãi thu thần thức đã tản ra mấy vạn trượng của mình lại, thu đến lúc chỉ bao phủ quanh thân thể trong phạm vi trăm trượng mới dừng lại.

Cùng lúc đó, thân thể hắn theo làn khói linh khí phá tan sương mù hướng vào chỗ sâu xông tới. Càng đi về phía trước, uy áp kia càng mạnh, càng trở nên rõ ràng, tràn ngập lên người Vương Lâm, giống như có vô số ngọn núi lớn đè xuống. Nhưng Vương Lâm không hề lùi lại, ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ hưng phấn và chiến ý nồng đậm.

Hắn vung tay phải về phía trước, lập tức làn khói linh khí đang bay nhanh về phía trước liền dừng lại quay về, bị Vương Lâm thu vào trong không gian trữ vật. Hắn đứng ở đó liếm liếm môi. trong lòng dường như nổi lên một ngọn lửa quét ra toàn thân.

- Nếu U Minh Thú này không mạnh, thì cuộc đi săn lại không thú vị. Nó càng mạnh, ta săn được nó lại càng đáng giá! Như thế nó mới có thể trở thành cổ Thần bổn mệnh thú của ta!

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, thong thả đi về phía trước.

Dần dần. uy áp này càng lúc càng lớn. Theo Vương Lâm không ngừng tới gần, mơ hồ dường như ở phía trước có tồn tại một sinh vật không thể tưởng tượng được. Sinh vật này giống như đang ngủ say, uy áp như sóng, yên lặng khuếch tán ra.

Theo uy áp này khuếch tán, sương mù xung quanh cuốn về bốn phía chậm rãi bị đẩy lùi lại. Nếu từ trên cao nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng sương mù kia giống như là những cơn sóng, theo uy áp hướng ra ngoài mà vẽ nên từng tầng gợn sóng.

Còn Vương Lâm ở trong những gợn sóng này mang theo sự hưng phấn, hướng về con mồi chậm rãi tới gần!

Săn U Minh Thú!

Thần thức đã bị ngưng đọng lại trong vòng trăm trượng, ở chỗ này, Vương Lâm đã không còn cần thần thức, không cần sự chỉ dẫn của làn khói linh khí nữa. Dựa vào uy áp này, hắn có thể tìm được U Minh Thú kia!

Sương mù như sóng, yên lặng hướng về bốn phía cuốn đi. Dưới sương mù này quét ngang, thân thể Vương Lâm như con thoi, không chút do dự tiến về phía trước bước tới từng bước. Ngay khi uy áp và sương mù kia cuộn lên một cách cuồng bạo nhất, ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang kinh thiên, tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt. Dường như hết thảy mọi cử động đều là thủ thế. đều là vì bước xông tới cuối cùng này mà chuẩn bị kỹ lường. Trong tích tắc, tốc độ của Vương Lâm đã đạt tới tối đa của thất tinh cổ Thần, ngay cả Lỗ Phu Tử cũng không có cách nào sánh kịp!

Tốc độ nhanh như ánh chớp không cách nào hình dung được, vì thế, mới có một khoảnh khắc không có một tiếng động nào! Hung hãn bỏ lại phía sau thanh âm phá không vẫn chưa truyền tới (ý nói nhanh còn hơn cả máy bay siêu thanh, bay nhanh hơn cả âm thanh – Độc cô tất bại ), Vương Lâm lao thẳng về phía trước! Sương mù ở phía trước hắn tan vỡ, hướng về bốn phía cuốn đi. Uy áp kia ở phía trước hắn tan rã, từng tầng tiêu tan. Gần như trong nháy mắt, Vương Lâm đã hoàn toàn phá khai toàn bộ đám sương mù ở phía trước, xuất hiện ở bên ngoài. Hắn nhìn thấy ở trước mặt cách trăm trượng, là một con mãnh thú khổng lồ! Hình dạng của mãnh thú này giống như một con kình ngư, thân thể to lớn không dưới mười vạn trượng, tu sĩ ở trước mặt nó không khác gì một con kiến!

U Minh Thú! Ở hai bên miệng nó còn có hai hàng ria mép rất lớn. Hai hàng ria này dài tới vạn trượng, chậm rãi nhúc nhích. Miệng con thú này ngậm chặt lại, ngay cả hai mắt cũng nhắm lại, dường như đang ngủ say.

Thân thể của nó toàn bộ có màu lam thẫm, từ xa nhìn lại giống như là một vùng biển màu lam, trôi nổi bên trong đám sương mù! Uy áp vô biên từ trên thân thể nó hướng về bốn phía khuếch tán ra. cuốn động cả sương mù.

Vương Lâm từ lúc xuất hiện, đến lúc nhìn thấy con thú này, toàn bộ chỉ diễn ra trong phút chốc. Đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại, không hề dừng lại, trực tiếp phóng về phía trước!

Trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng cho đến ba trượng!

Ngay khi tới gần nó ba trượng, Vương Lâm giơ tay phải lên hướng về con thú đang ngủ say kia hung hãng đánh xuống một chưởng!

Tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang lên kinh thiên. Còn có thanh âm lúc trước do tốc độ cực nhanh của Vương Lâm phát ra trong phút chốc cũng đã đuổi tới, dấy lên một hồi kinh thiên động địa. quét ngang ra toàn bộ tinh vực sương mù. Tiếng nổ ầm ầm kia như thể tinh vực tan vỡ truyền tới. đủ để cho người nghe tâm thần sụp đổ, thân thể tan nát!

- Lấy uy lực của vương tộc cổ Thần, của Đạo cổ truyền thừa, phong ấn bên ngoài thân thể ngươi làm bổn mệnh thú!

Trong tiếng ầm vang, hữu chưởng của Vương Lâm đánh lên người U Minh Thú, hóa thành một ấn ký to bằng bàn tay ẩn chứa khí tức Đạo cổ.

- Phong ấn bên ngoài đã thành công! Lúc này phải phong ấn bên trong, mà không thể tiến nhập vào trong thế giới bên trong cơ thể nó! Còn có phong ấn hồn phách là khó khăn nhất! Chỉ khi nào ba loại phong ấn này toàn bộ hoàn thành, con thú này mới có thể trở thành cổ Thần bổn mệnh thú của ta!

Thân thể U Minh Thú kia đột nhiên chấn động, từ bên trong trực tiếp có một tiếng gầm giận dữ điên cuồng truyền ra. Tiếng gầm này giống như là thần thông của cao thủ bước thứ ba, trực tiếp đàn áp tiếng nổ lúc trước, va chạm với nhau hình thành một sức tấn công không thể nào tưởng tượng được!

Sức tấn công này ầm ầm khuếch tán, toàn bộ sương mù trong tinh vực sương mù này điên cuồng cuộn lên. Nếu từ bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy rõ ràng sương mù bên trong tinh vực này giống như là nổ tung, hướng về bốn phía nhanh chóng khuếch tán ra, giống như kiếp nạn tinh không bị hủy diệt trước kia! Toàn bộ tu sĩ trong La Thiên đều cảm nhận được rõ ràng sự chấn động của La Thiên Tinh Vực!

Vương Lâm ở gần U Minh Thú này nhất, bị sức tấn công kia quét qua người, thân thể vội vàng lui về phía sau mấy trăm trượng. Mỗi một bước chân hạ xuống đều có tiếng ầm ầm vang lên. Tinh không dưới chân hắn xuất hiện từng tầng tan vỡ, mơ hồ lộ ra một tấm lưới hư ảo ở bên dưới. Tấm lưới hư ảo này chính là Phong Giới Đại Trận!

U Minh Thú kia trong lúc thân thể chấn động, mở mạnh hai mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Hai hàng ria mép trên miệng nhanh chóng dựng lên, từng trận tiếng gầm nhẹ từ trong miệng nó truyền ra. đồng thời thân thể khổng lồ không ngờ không hề lùi lại, mà từ trong bụng nó truyền ra một tiếng rống, lộ ra vẻ hung ác ngợp trời, dữ tợn lao thẳng tới Vương Lâm tấn công!

Hai mắt Vương Lâm ngưng lại, lau máu tươi trên khóe miệng, đồng thời ngửa mặt lên trời cười rộ lên. thân thể cũng không lui về phía sau chút nào, ngay khi U Minh Thú tấn công tới, trực tiếp xông lên nghênh chiến.

- Nghe nói con thú này tính tình nhát gan. thấy địch là chạy trốn. Năm đó ta chứng kiến thì quả thực là như vậy, nhưng hôm nay con thú này không biết vì sao không ngờ lại không chạy trốn! Như thế, rất là tốt!

Vương Lâm trong lúc tiến tới, từ trong cơ thể có tiếng ầm ầm truyền ra. Chỉ thấy bảy tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn xoay tròn, thân thể đột nhiên lớn lên. trong nháy mắt đã hóa thành to lớn hàng ngàn trượng!

Ầm một tiếng, Vương Lâm duỗi song chưởng ra, ngay khi U Minh Thú này tấn công tới, túm lấy thân thể con thú khổng lồ này. Trong tiếng gầm nhẹ, Vương Lâm lập tức cảm nhận được một luồng đại lực từ trên thân thể đối phương điên cuồng truyền tới, chấn động toàn thân, khiến cho Vương Lâm phun ra máu tươi, đồng thời thân thể đạp đạp lui ra phía sau. Một lần lùi lại này là cả ngàn trượng, nhưng chiến ý trên mặt Vương Lâm cũng càng nồng đậm hơn. Tiếng cười của hắn vang vọng, hai tay hắn túm chặt vào miệng của U Minh Thú, tiếng gầm nhẹ vang lên.

- Thế này mới thú vị! Đọ sức với Vương mỗ. được lắm!

Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ mạnh mẽ trụ vững thân thể. Ngay khi hắn trụ vững, từ trong cơ thể U Minh Thú lại truyền ra một luồng đại lực. Trong tiếng ầm ầm, bảy tinh điểm xoay tròn trên mi tâm Vương Lâm hóa thành vòng xoáy, từng trận cổ Thần lực truyền vào trong cơ thể hắn. khiến cho Vương Lâm chẳng những trụ vững được thân thể, mà còn trong tiếng gào thét hung hãn túm lấy U Minh Thú đẩy về phía trước!

Tinh không chấn động, sương mù ầm vang. Tiếng cười của Vương Lâm truyền ra bốn phía, chiến ý trong mắt hắn tràn ngập, còn có tia máu nổi lên. Ngay khi đẩy U Minh Thú lùi lại một bước, hắn không hề dừng lại, lại tiến thêm một bước thứ hai! Tiếng rít gào từ trong cơ thể U Minh Thú kia truyền ra dường như không thể ngăn cản cổ Thần lực từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra, trước sự dữ tợn của Vương Lâm nó không ngừng bị Vương Lâm đẩy lùi về phía sau! Tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, dưới những tiếng gào thét bước tới từng bước!

Mười trượng, năm mươi trượng, một trăm trượng, cho đến một ngàn trượng! Mặc cho thân thể to lớn mấy vạn trượng của U Minh Thú giãy giụa thế nào, cũng khó có thể từ trong hai tay của Vương Lâm thoát ra. không thể tự chủ được bị Vương Lâm trong lúc bước tới ầm ầm bị đẩy lùi lại. Sau khi lùi lại hơn ngàn trượng, hai cánh tay của Vương Lâm nổi đầy gân xanh, cổ Thần lực toàn thân điên cuồng chuyển động, túm lấy thân thể U Minh Thú này trực tiếp bay lên không trung, hai tay giơ lên hướng về phía con thú này hung hãn vung một cái!

Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, sương mù của tinh vực này nhanh chóng bị cuốn về bốn phía, bất ngờ hình thành một vùng thông thoáng. Thân thể khổng lồ của U Minh Thú kia phịch một tiếng bị Vương Lâm ném đi, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Trong khi tiếng động rất lớn vang lên, tiếng rít gào trong cơ thể U Minh Thú này lộ ra vẻ hoảng sợ, trong mắt càng lộ ra vẻ sợ hãi, cái đuôi giống như là kình ngư vung vẩy, không dám tái chiến, mà ngay khi bị Vương Lâm ném đi, hướng về phía dưới vội vàng bỏ chạy.

- Trở thành bổn mệnh thú, theo bổn thần hoành ngang thiên địa!

Hai mắt Vương Lâm lóe lên. Một chưởng vừa rồi hắn đánh ra ẩn chứa khí tức bổn mệnh. Theo một chưởng đánh xuống đã truyền vào trong cơ thể của U Minh Thú này. Giờ phút này nhìn thấy U Minh Thú bỏ chạy, thân thể Vương Lâm tiến về phía trước. Nhưng ngay lúc hắn tới gần U Minh Thú đang bỏ chạy về phía trước, con thú này bỗng nhiên xoay người lại, vẻ sợ hãi trong mắt toàn bộ biến mất, lộ ra một vẻ cơ trí!

Nó hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Hết thảy mọi việc lúc trước toàn bộ đều là mê hoặc đối phương, khiến cho người ta tưởng rằng nó muốn bỏ chạy mà khinh suất đuổi theo, rơi vào bẫy của nó!

Nó không còn là một U Minh Thú nữa. mà rõ ràng chính là một thú linh đã tu luyện tới một trình độ nhất định!

Ngay khi xoay người lại, tiếng gào thét bên trong cơ thể con U Minh Thú này ầm ầm truyền ra. Cái miệng rất lớn chậm rãi hé ra! U Minh Thú ngàn năm không mở miệng! ( chắc có lẽ vì bị hôi miệng chăng? – độc cô tất bại )(

Đối với U Minh Thú. cái miệng chỉ là hé ra một kẽ hở nhỏ, nhưng với thân hình to lớn khổng lồ của nó thì cái khe hở này thực tế cũng lớn hàng trăm trượng. Ngay khi nó hé miệng ra, những tiếng gào thét vốn từ bên trong cơ thể truyền ra, như thể bị tắc nghẽn mấy vạn năm. từ trong cái miệng mở hé này điên cuồng xông ra! (Sặc, ngàn năm ko đánh răng, chỉ cái - Độc cô tất bại )(mùi thôi cũng đủ chết người, cần quái gì đánh đắm

- Graoooo!

Không thể hình dung nổi uy lực của một tiếng gào thét này. Ngay khi thanh âm này khuếch tán ra. tinh không chấn động, toàn bộ La Thiên Tinh Vực đều nghe thấy rõ ràng!

Theo tiếng gào thét truyền ra, dường như có một luồng sức mạnh từ trong cơ thể U Minh Thú tuôn ra. khiến cho cái miệng đã hé ra trăm trượng lại mở rộng thêm. Trăm trượng, ba trăm trượng, tám trăm trượng, ngàn trượng!

Tiếng gào thét mang theo một sức tấn công đủ để khiến cho tinh không tan vỡ, ngay khi truyền ra. lao thẳng tới Vương Lâm. Tóc Vương Lâm bay lên phần phật, thân thể dường như cũng bị xé nát, hai tai ầm ầm.

Cái miệng của U Minh Thú đã mở ra ngàn trượng, lại một lần nữa mở rộng thêm. Ngàn trượng, ba ngàn trượng, sáu ngàn trượng, cho đến tám ngàn trượng!

Liếc mắt nhìn lại, cái miệng con U Minh Thú khổng lồ kia giống như là một con đường dẫn tới chốn U minh, tiếng gào thét từ bên trong truyền ra giống như là tiếng thần linh rít gào!

Bên trong đám sương mù. sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Trong tiếng kêu của U Minh Thú. sương mù bốn phía điên cuồng khuếch tán. Liếc mắt nhìn lại, bốn phía không còn một chút sương mù nào.

Ngay cả thân thể hắn trong tiếng kêu của U Minh Thú đã bị thổi đi, từ từ lui về phía sau. đồng thời thân thể truyền ra từng trận cơn đau như bị xé nát. Nếu hắn không phải là thất tinh cổ Thần, mà đổi lại là một tu sĩ bình thường, dưới tiếng kêu của U Minh Thú này chắc chắn đã tan vỡ.

Trong lúc lui về phía sau. Vương Lâm giơ tay phải lên vung về phía trước. Trong phút chốc liền có hơn mười lá cổ Tức Diệp nhanh chóng bay ra, nhưng không phong ấn miệng của U Minh Thú, mà vờn quanh bên người Vương Lâm.

Cùng lúc đó. tay phải Vương Lâm điểm lên mi tâm. lập tức Linh Động Thượng Nhân và Chu Cẩn đồng thời hiện ra. Hai người này sau khi xuất hiện cũng không tấn công U Minh Thú, mà ở hai bên Vương Lâm nhanh chóng bấm quyết. Từng trận hương hỏa tràn ngập, bao phủ xung quanh Vương Lâm.

Hết thảy chuyện này diễn ra trong nháy mắt. Ngay khi Linh Động và Chu cẩn hai người xuất thủ, tinh điểm cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm chuyển động như gió. Trong tiếng ầm ầm, ở bên ngoài thân thể hắn. đầu của Đạo cổ hiện ra, bao phủ lấy thân thể ba người.

Tiếng gào thét của U Minh Thú kia vang lên mấy nhịp thở rồi đột nhiên tiêu tan, không còn thanh âm nào truyền ra. nhưng lại có một lực hút khổng lồ bổng nhiên tràn ngập trong tinh không.

Dưới lực hút hùng mạnh này, Vương Lâm đã nhìn thấy được sức mạnh của thần thông cắn nuốt thiên địa của U Minh Thú! Đám sương mù vốn đã bị thổi đi rất xa, nhưng trong khoảnh khắc này nhanh chóng bay đến. xuyên qua bên người Vương Lâm, lao thẳng tới miệng của U Minh Thú.

Tinh không chấn động, vô số bụi đất tan vỡ, hóa thành một cơn cuồng phong quét ngang, trong tiếng ầm ầm tất cả đều bị nuốt vào trong miệng U Minh Thú!

Cái miệng U Minh Thú này giống như là một cái hố đen khổng lồ. nuốt lấy hết thảy! Thân thể của Vương Lâm ở giữa Linh Động và Chu cẩn còn có một lực hút bao quanh, dưới lực hút này trụ vững thân thể, chẳng những không bị hút về phía trước, ngược lại còn dần dần lùi về phía sau.

Hai mắt hắn lóe lên hàn quang, đang chờ đợi thời điểm mấu chốt!

Chỉ thấy lực hút kia càng lúc càng lớn. Chỉ trong chốc lát, đã tới một mức độ cực kỳ kinh khủng. Từng tầng tinh không bị cuốn đi, lao thẳng tới cái miệng của U Minh Thú. Ở đằng xa còn có tiếng ầm ầm, chỉ thấy một vài tinh cầu hoang dã trong tinh vực này cũng bị lực hút này tác động, rời khỏi quỹ đạo, bay thẳng tới nơi này.

Trong phút chốc, liền có một tu chân tinh hoang dã trong tiếng ầm ầm bay càng lúc càng nhanh, giống như một cơn gió quét qua người Vương Lâm. hướng thẳng tới U Minh Thú!

So với tinh cầu hoang dã này, thân thể của U Minh Thú tuy lớn. nhưng vẫn không thể sánh bằng. Nhưng ngay khi tinh cầu hoang dã kia tới gần, trên đó đột nhiên xuất hiện những gợn sóng, trong nháy mắt liền thu nhỏ lại, trực tiếp bị U Minh Thú nuốt vào!

Cảnh tượng này khiến đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại!

Theo lực hút kia không ngừng tăng mạnh, mười mấy lá cổ Tức Diệp bên ngoài thân thể Vương Lâm nhanh chóng xoay tròn, hình thành một tầng bảo vệ kiên cố, cùng với sự trợ giúp của Linh Động và Chu cẩn. không ngừng chống cự.

- Vẫn chưa đến lúc U Minh Thú mở miệng, không thể chi có uy lực bậc này Vương Lâm nhìn chằm chằm U Minh Thú, hàn quang trong mắt dần trở nên nồng đậm.

Tiếng ầm ầm vang vọng, chỉ thấy ở đằng xa trong tinh không, mấy chục tu chân tinh hoang dã nhanh chóng bay đến. trong thời gian ngắn đã bị U Minh Thú này nuốt vào trong miệng.

Ánh mắt U Minh Thú này lộ ra vẻ lo lắng. Thứ nó muốn nuốt chính là Vương Lâm, chứ không phải là sương mù và những tu chân tinh hoang dã yếu đuối này. Nhưng đối phương ở dưới lực hút này lại không có một ảnh hưởng gì, khiến cho hai mắt U Minh Thú chậm rãi lộ ra vẻ điên cuồng.

Bên trong cơ thể của U Minh Thú có một thế giới, nhưng thế giới này củng chi là thần thông của nó mà thôi. Con thú này cũng có sức sống, có linh hồn, có máu thịt! Nếu muốn thu phục nó trở thành bổn mệnh thú, thì phải tiến vào trong cơ thể phong ấn, đồng thời không để bị hút vào trong thế giới kia.

Tuy ta muốn nó mở miệng, nhưng cũng không thể chủ động làm! Hơn nữa con thú này vẫn chưa thi triển hết toàn bộ thần thông, theo những gì ta biết về con thú này, khi con thú này chính thức triển khai cắn nuốt, sẽ có hồn phách xuất hiện, cũng chỉ trong khoảnh khắc đó mới có thể phong hồn! Một khi hồn phách chưa xuất hiện, thì không thể phong ấn bên trong nó, nếu không, phong ấn sẽ thất bại!

Vương Lâm nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt U Minh Thú, nhưng vẫn chưa ra tay. mà dưới lực hút điều khiển thân thể chậm rãi lui về phía sau.

Lực hút mức độ này có lẽ đối với Lỗ Phu Tử có thể có tác dụng, nhưng ở hai bên Vương Lâm có Linh Động và Chu cẩn, còn có đầu của Đạo cổ, lại thêm pháp bảo của cổ Thần cổ Tức Diệp, hoàn toàn có thể chống cự được.

Hắn thong thả lui về phía sau. rơi vào trong mắt của U Minh Thú. Toàn thân con thú này bỗng nhiên có ánh sáng màu lam thẫm nhanh chóng lóe lên. Ngay lúc đó. cái miệng đã há tám ngàn trượng của nó lại một lần nữa ầm ầm mở rộng!

Tám ngàn trượng, một vạn trượng, hai vạn trượng, bốn vạn trượng, tám vạn trượng cho đến hơn mười vạn trượng!

Từ xa nhìn lại, cái miệng của con U Minh Thú này đã chiếm hơn phân nửa thân thể, bộ dạng của nó vặn vẹo, nhìn cực kỳ kinh người.

Dường như miệng của nó đã mớ ra tới cực hạn. Ngay khi tiếng gào thét từ bên trong miệng nó truyền ra, toàn thân U Minh Thú này chấn động. Chỉ thấy ở phía sau nó bất ngờ có một hư ảnh rất lớn hiện ra!

Hư ảnh này cũng là một con U Minh Thú! Nhưng con thú này chỉ có một cái miệng đang mở, kích cỡ của cái miệng này có thể so với cả tinh vực! Đây chính là hồn phách của U Minh Thú!

Giống như là ảo giác, trong mắt Vương Lâm, cái miệng hư ảo của con thú này vừa xuất hiện, tinh không dường như hóa thành một con sông, vô số tu chân tinh trở thành những con cá bơi bên trong đó!

Hút một cái, toàn bộ tinh không liền lao thẳng tới cái miệng hư ảo kia! Ở sâu bên trong cái miệng khổng lồ kia có thể mơ hồ nhìn thấy dường như có một cái hố đen xoay tròn. Hố đen này chính là thế giới thần thông của U Minh Thú!

Cảnh tượng này đủ khiến cho tất cả những người nhìn thấy phải chấn động!

Bên ngoài thân thể Vương Lâm có cổ Tức Diệp vờn quanh. Dưới một cái hút này, nhưng cổ Tức Diệp này lập tức run rẩy, dường như không thể chịu đựng nổi. Thậm chí Linh Động và Chu Cẩn kia sắc mặt tái mét, truyền ra tiếng gầm nhẹ.

Mặc dù như vậy, nhưng thân thể Vương Lâm dưới lực hút đột nhiên bạo tăng này lao thẳng về phía trước!

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ bị cái miệng hư ảo kia hút vào trong, hàn quang đã bị áp chế rất lâu trong mắt Vương Lâm ầm ầm bộc phát ra!

Ngay khi hàn quang bộc phát ra, hắn giơ tay phải hướng về phía trước hung hãng đánh một quyền! Một quyền này vung ra. lập tức khiến cho đầu của Đạo cổ bị hút vào bên trong. Dưới một quyền này, Linh Động còn gầm nhẹ, hóa thành pho tượng Linh Động Ma Thần khổng lồ, vờn quanh một quyền này, điên cuồng lao ra!

Chu Cẩn kia củng bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, hóa thành một con huyết lang trong tiếng rít gào theo một quyền của Vương Lâm ầm ầm lao tới!

Từ xa nhìn lại, một quyền của Vương Lâm dường như hóa thành một cột sáng khổng lồ. Bên ngoài cột sáng này, huyết lang gào thét, pho tượng Ma Thần duỗi song chướng ra. đầu của Đạo Cổ ở phía trước, như mặt của một quyền này, lao thẳng tới cái miệng hư ảo của U Minh Thú!

Một quyền này, chính là một đòn mạnh nhất của Vương Lâm, kết hợp với Linh Động và Chu Cẩn. dường như đây là ba cao thủ bước thứ ba toàn lực ra tay!

Trong khoảnh khắc này, lôi đồ trong mắt phải Vương Lâm hiện ra, trực tiếp bay ra, trong nháy mắt dung nhập vào một quyền này. Lôi đình ầm ầm giáng xuống tinh không, đem bốn phía tạo thành một lôi trì!

Bên trong mắt trái, ngọn lừa chín màu thiêu đốt, hóa thành một cơn bão lửa cũng dung nhập vào trong quyền này!

Một quyền này gần như đã đạt tới một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ bước thứ ba Không Niết đại viên mãn! Đã tiếp cận tới tầng thứ hai, cảnh giới Không Linh!

Trong tiếng ầm ầm, một quyền này va chạm với cái miệng hư ảo của U Minh Thú kia. Tiếng nổ vang lên kinh thiên động địa, con U Minh Thú kia trong tiếng rít gào, cái miệng hư ảo trực tiếp chấn động, còn có dấu hiệu tan vỡ.

Nhưng cùng lúc đó, ngay khi nó bắt đầu tan vỡ, lực hút kia lại bắt đầu bạo tăng. Dưới lực hút điên cuồng này, không ngờ một quyền của Vương Lâm đã bị hút vào trong miệng!

Linh Động Thượng Nhân là người đầu tiên biến mất, trực tiếp bị hút vào trong thế giới thần thông trong cơ thể của U Minh Thú!

Ngay sau đó là Chu cẩn. dưới lực hút rất lớn này, đột nhiên biến mất!

Hai người hắn biến mất là để cho Vương Lâm có được thời gian cực kỳ quý giá. Linh Động cùng với Chu Cẩn bị hút vào, sức mạnh hương hóa của hai cao thủ bước thứ ba đã chặn lấy cái hố đen bên trong cơ thể U Minh Thú kia một vài nhịp thở. khiến cho thân thể Vương Lâm dừng lại được ở bên trong cái miệng hồn phách hư ảo của con U Minh Thú này!

Muốn phong ấn hồn phách của nó, sau khi xuất hồn phải tiến vào trong miệng, nhưng lại không được để bị hút vào thế giới trong cơ thể nó! Điểm này, sau khi Vương Lâm trải qua một phen tính toán, mặc dù đối với chuyện tại sao U Minh Thú lại không bỏ chạy một cách khác thường vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng lúc này củng đã đạt được mục đích ban đầu của hắn. lại quay trờ về trong kế hoạch!

Thời gian ngắn ngủi, vài nhịp thớ mà Linh Động và Chu cẩn đánh đổi sẽ trôi qua rất nhanh. Vương Lâm không nghĩ ngợi, ở trong hồn khẩu của U Minh Thú này hai tay bấm quyết, điểm mạnh về phía trước. Cùng lúc đó, bảy tinh điểm đang nhanh chóng chuyển động trên mi tâm hắn bồng bất ngờ từ trên trán bay ra!

Bảy tinh điểm xoay tròn lao ra, theo một chỉ của Vương Lâm bất ngờ khắc lên hồn khẩu của U Minh Thú!

Lấy ý chí của vương tộc cổ Thần, của Đạo cổ truyền thừa, phong ấn hồn phách ngươi, trở thành bổn mệnh thú!

Lời nói của Vương Lâm lộ ra sức mạnh cổ Thần không thể nghi ngờ. ngay khi truyền ra khỏi miệng, bảy tinh đang xoay tròn lập tức in lên hồn khẩu của U Minh Thú.

Tinh điểm thứ nhất chợt lóe lên hào quang sáng ngời. Cùng lúc đó, tinh điểm thứ hai, thứ ba, thứ tư cho đến thứ năm toàn bộ lóe lên!

Một sức mạnh linh hồn tang thương đột nhiên truyền vào trong những tinh điểm kia, rơi vào tâm thần Vương Lâm.

Sau khi thắp sáng toàn bộ bảy tinh điểm, là phong hồn đã thành công!

Nhưng vào lúc này, thời gian củng đã hết, Linh Động và Chu cẩn bị hút vào trong thế giới kia. Thời gian có được dĩ nhiên là chưa đủ, ngay khi thế giới thần thông của U Minh Thú lại một lần nữa mở ra, lực hút quét tới, thân thể Vương Lâm lập tức có dấu hiệu bị hút vào!

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Vương Lâm gầm nhẹ. giơ tay phải lên hướng về phía thế giới thần thông ẩn giấu sâu bên trong hồn khẩu của U Minh Thú kia hung hãng vung một cái.

Trong tiếng gào thét, toàn bộ cổ Tức Diệp bay ra, lao thẳng tới thế giới thần thông như cái hố đen xoay tròn kia!

Tiếng ầm ầm vang vọng, ngay khi lực hút giảm bớt, tinh điểm thứ năm lóe sáng! Nhưng ngay khi nó lóe sáng, cổ Tức Diệp bị hố đen xoay tròn kia hút đi, lực hút lại quét tới. Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, vô cùng bình tĩnh. Tuy hắn vì để bắt được U Minh Thú này mà đánh cuộc một cái giá rất lớn. nếu thành công, thì đám người Linh Động hiển nhiên là không ngại, nhưng nếu tại thời điểm mấu chốt này mà hắn thất bại, như vậy sẽ cực kỳ thê thảm!

Nhưng việc này trước khi hắn quyết định dĩ nhiên đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng. Tất cả mọi việc lúc này đều nằm trong tính toán của hắn!

Hai tinh điểm cuối cùng, hắn chắc chắn có thể thắp sáng được!

Ngay khi lực hút này quét tới, Vương Lâm vung tay áo. Chỉ thấy ở phía sau hắn trong tiếng ầm vang, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt như một ngọn núi băng ầm ầm lao ra, bay thẳng về phía hố đen xoay tròn kia!

Trong thời gian ngắn, thân thể Vọng Nguyệt chắn ngang ở bên trong cái hố đen. trong quá trình bị hút vào bên trong, đổi lấy cho Vương Lâm một khoảng thời gian cuối cùng!

Tinh điểm thứ sáu. phát sáng!

Tinh điểm thứ bảy, hào quang lóe lên!

Bảy tinh điểm trong hồn khẩu của U Minh Thú trong khoảnh khắc này toàn bộ phát sáng, nhanh chóng xoay tròn. Phong ấn hồn phách, đã thành công!

Bên ngoài đã phong ấn, bên trong cũng đã phong ấn. lúc này Vương Lâm đã hoàn thành hai bước, chỉ còn lại bước cuối cùng! Sau khi bảy tinh điểm cổ Thần toàn bộ phát sáng, để lại dấu ấn, lại quay về trên mi tâm Vương Lâm.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, lại có biến cố kinh thiên đột nhiên xuất hiện!

Bên trong hồn khẩu đã bị phong ấn. đột nhiên có một đạo ánh sáng bảy màu kinh thiên động địa phát ra. Ánh sáng bảy màu này nồng đậm ngợp trời, trong nháy mắt đã bao phủ tinh không này, khuếch tán ra mấy vạn trượng!

Ngay khi nhìn thấy ánh sáng bảy màu này, lập tức Vương Lâm liền đứng ngây ra!

- Thất thải!

Ánh sáng bảy màu kia nổi lên, quét ngang tinh không, tràn ngập cả hồn phách của U Minh, đồng thời che ở một bên bản thể của U Minh Thú! Trong khi ánh sáng bảy màu này lóe lên, còn có một sức mạnh không thể hình dung được từ bên trong cơ thể của con U Minh Thú này ầm ầm truyền ra.

Cùng lúc đó, phong ấn mà Vương Lâm khắc lên bên ngoài thân thể của U Minh Thú lập tức có dấu hiệu tiêu biến, trong nháy mắt, đã bị ánh sáng bảy màu này làm biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút, mắt thấy sẽ chuẩn bị tiêu tan.

Còn có thất tinh hồn ấn vừa mới đánh xuống ở bên trong hồn khẩu của U Minh Thú đột nhiên đang sáng ngời liền biến đổi, trở nên ảm đạm, giống như bảy ánh nến đang vật vờ trước gió, có thể bị dập tất bất cứ lúc nào!

Gần như chỉ trong nháy mắt, liền có ba tinh điểm trực tiếp bị dập tắt!

Biến cố cực kỳ đột ngột này khiến cho Vương Lâm không thể nào ngờ tới. Hắn rất khó có thể đoán được U Minh Thú này không ngờ còn có cả thất thải!

Thất thải, thất thải!

Hào quang bảy màu này nhanh chóng lóe lên. ngay khi độ sáng bạo tăng, bất ngờ liền có một cái bóng hư ảo từ trong hồn khẩu của U Minh Thú bay ra!

- Minh chí, theo phong thiên đạo, chúng sinh cần trải qua vô lượng độ kiếp, rời khỏi ngục sâu của chấp niệm, hết mình tu chân!

Tiếng ong ong vang vọng trong tinh không, từ thân ảnh bên trong hồn khẩu của U Minh Thú truyền ra.

Những thân ảnh kia càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã tràn ngập ở xung quanh U Minh Thú. chi chít trải rộng ra tám phương!

- Minh Chí Giả!

Trong mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, dường như hắn đã hiểu ra.

Hắn đã hiểu được thái độ khác thường không hề bò chạy của con U Minh Thú này! Hắn đã hiểu vì sao con U Minh Thú ở trong tinh vực sương mù này lại có vật bài tiết để lại!

Hắn đã hiểu vì sao con U Minh Thú này lại giảo hoạt như vậy, lúc trước trong mắt còn hiện lên một vẻ cơ trí!

Hắn đã hiểu vì sao sau khi phong ấn được hơn phân nửa, từ trong hồn phách con U Minh Thú này lại bộc phát ra ánh sáng bảy màu!

- Không ngờ trong một ngàn năm này, nó đã nuốt một phần của Thất Thải Giới!

Vương Lâm tâm thần chấn động, dường như không thể tin được vào sự thật trước mắt. Hắn đã đoán không lầm, trên thực tế năm đó sau khi Vương Lâm nhìn thấy rồi rời khỏi, con U Minh Thú này đã lang thang bên trong đám sương mù. Tính tình nó cực kỳ nhát gan. tuy thực lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng bất kỳ một con mãnh thú nào ở bên trong đám sương mù này đều khiến cho nó phải tránh xa không dám trêu chọc.

Nhưng hiển nhiên là nó cũng quên mất up áp trên người mình hoàn toàn khiến cho tất cả mãnh thú đều không có dũng khí tới gần. Vì thế. những nơi nó đi qua, mãnh thú đều nhất tề kinh hãi mà lẩn trốn.

Trong lúc lang thang, thần trí của U Minh Thú này ngơ ngơ ngác ngác. Nó vốn là như vậy, thần trí không đầy đủ. cả đời chủ yếu là những giấc ngủ say, nếu ngẫu nhiên thức tỉnh, cũng là đi lại một cách mờ mịt không có mục đích.

Nhưng Vương Lâm mang theo người của Tiên Tuyển Tộc rời khỏi, khiến cho sau khi con U Minh Thú này thức tỉnh đột nhiên có cảm giác đói bụng. Trong lúc lang thang, nó không dám rời khỏi đám sương mù này, chỉ có thể chậm rãi đi qua đi lại.

Củng biết qua bao lâu, đột nhiên tới một ngày, trong đám sương mù ở phía trước nó có một cái khe rất lớn xuất hiện, từng trận ánh sáng bảy màu từ bên trong cái khe truyền ra, chiếu vào hai mắt nó.

Trong khoảnh khắc này, từ bên trong cái khe có một thân ảnh chật vật bước ra. Thân ảnh này quần áo rách rưới, ngay khi xuất hiện, chưa kịp thấy rõ hết thảy, liền có một tiếng cười điên cuồng vang lên.

- Rốt cuộc là đã ra được rồi, rốt cuộc đã ra khỏi cái chồ chết giẫm này rồi, lão đạo rốt cuộc cũng được tự do! Hahaha….

Nhưng tiếng cười này chưa kịp dứt, liền đột nhiên dừng lại. Thân ảnh kia đã nhìn thấy thân thể khổng lồ của U Minh Thú ở phía trước, còn cảm nhận được uy áp từ trên thân thể nó truyền ra khiến cho hắn sợ hãi.

Sự xuất hiện của hắn cũng khiến cho U Minh Thú sửng sốt một chút. Một người một thú ngơ ngác nhìn nhau, thân ảnh kia trên trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Ngay khi tiếng kêu này truyền ra, U Minh Thú vốn không có lá gan lớn. cũng đã phản ứng lại, từ trong cơ thể truyền ra những tiếng rít gào ầm ầm!

Tiếng rít gào này bất cứ một ai nghe thấy đều cực kỳ kinh hoàng. Nhưng trên thực tế, cũng như thân ảnh kia, đây chỉ là tiếng gào thét sau khi nó bị hù dọa hoảng sợ phát ra thôi. Thân ảnh kia run rẩy, không chút do dự, trực tiếp lại lui vào trong cái khe bảy màu, điên cuồng bỏ chạy vào trong Thất Thải Giới, chỉ để lại thanh âm thảm thiết của hắn phát ra trước khi biến mất mơ hồ vang vọng.

U Minh Thú trong cơn hoảng sợ thân thể cũng lùi lại phía sau. Một lần lùi lại này của nó cũng cực xa, nó nhìn chằm chằm cái khe kia, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nó đã bị hù dọa. Đầu tiên là cái khe bảy màu kia xuất hiện, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy thân ảnh kia đi ra, cuối cùng vừa mới phản ứng lại, lập tức đã bị tiếng kêu thảm thiết của đối phương hoàn toàn hù dọa vỡ mật.

Hồi lâu sau, U Minh Thú này không nhìn thấy ai đuổi theo, mới hơi do dự. Cái lá gan rất nhỏ của con thú này cũng chậm rãi lớn lên, sau khi suy nghĩ rất lâu, lúc này mới cấn thận quay trở lại, nhìn về phía cái khe bảy màu kia.

Không biết vì sao nó lại rất thích ánh sáng bảy màu này, rất thích. Nếu không như vậy, với sự nhát gan của nó, tuyệt đối nó sẽ không quay trở lại.

Nó nhìn cái khe này cũng phải mất đến trăm năm. Trong một trăm năm này nó cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn ánh sáng bảy màu bên trong cái khe, không hề nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trăm năm trôi qua. nó dường như vẫn vậy, chưa hiểu ra được thêm chút nào, cái khe trước mặt xuất hiện như thế nào. đó là cái gì. Trong lúc không hiểu gì, chỉ có ánh sáng bảy màu kia khiến cho nó rất vui sướng, không thể rời xa được, vì thế bắt đầu ngẩn người ra. Nhưng sau khi nó đứng ngẩn ra mười năm, lại một lần nữa xuất hiện một việc ngoài ý muốn. Trên thân thể khổng lồ của con U Minh Thú này. đôi mắt mấy trăm trượng nhìn vào cái khe một cách vô hồn, mà khoảng cách tới cái khe bảy màu này chưa được một trăm trượng. Khoảng cách gần như vậy, muốn nhìn vào bên trong cái khe cũng rất dễ.

Thân ảnh hơn một trăm năm trước hiện ra từ bên trong cái khe. dường như sau một trăm năm đấu tranh, rốt cuộc lại có dũng khí từ bên trong cái khe bảy màu cẩn thận thò đầu ra ngoài.

Mái tóc hắn bù xù, thân thế gầy gò. bộ dạng cực kỳ thê thảm. Nhưng ngay khi đầu hắn vừa vươn ra, vì khoảng cách tới U Minh Thú quá gần, thân ảnh này không khỏi hoa mắt. Sau khi nhìn được rõ ràng, mặt hắn lại trắng bệch, lại một lần nữa truyền ra một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng!

- Ngươi! ngươi vẫn còn ở đây sao! Đồ trời đánh, đồ chết tiệt, đồ %^#*$#*&#$& … không ngờ ngươi ở bên ngoài đợi ta suốt một trăm năm! Không lẽ kiếp trước ta có thù đốt nhà giết người thân ngươi hay sao? ….

Thân ảnh này trong tiếng kêu thảm thiết lại lùi về phía sau. đi vào trong Thất Thải Giới không dám ra ngoài nữa.

Biến cố đột nhiên này khiến cho U Minh Thú lại một lần nữa bị hù dọa. Ký ức năm đó dường như đã khắc sâu, U Minh Thú lúc này chỉ lùi lại phía sau mấy vạn trượng, không hề rời khỏi, mà đợi thật lâu. Sau khi không nhìn thấy có người từ trong cái khe đi ra nữa, không chịu nổi sự thích thú với ánh sáng bảy màu, lại cẩn thận trở về, nhìn cái khe bảy màu, tiếp tục ngẩn người Thời gian lại chậm rãi trôi qua, một trăm năm, hai trăm năm, …năm trăm năm. Cho đến một ngày, con U Minh Thú này cảm thấy đói quá, nhưng lại không muốn rời khỏi, trong lúc suy nghĩ liền chậm rãi mở miệng, hướng về cái khe bảy màu này trực tiếp nuốt lấy!

Lúc nó nuốt, có một lực hút truyền ra, toàn bộ không gian củaThất Thải Giới ở nơi này hoàn toàn bị U Minh Thú nuốt vào thế giới bên trong cơ thể.

Vương Lâm mặc dù không hiểu toàn bộ chuyện này, nhưng có thể đoán được quá trình và kết quả. ở chỗ U Minh Thú ở phía trước hắn, ngay khi từng trận tiếng thì thào của Minh Chí Giả vang vọng tinh không, từ trong hồn khẩu của U Minh Thú, trong tiếng nổ ầm ầm, xuất hiện một tấm bia đá rất lớn!

Trên tấm bia đá này có khắc những chữ rõ ràng đỏ như máu, Đạo Kinh!


...