...
Hoàng thành của Tiên Tộc ta nhất định phải đi. Không vì chuyện cảm tạ kia mà vì lời thề của ta năm xưa đối với Liên Đạo Phi! Kiếp này của ta nhất định khiến hắn khôi phục ký ức để trả cái ân năm đó của hắn!
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kiên định.
Hắn trọng ân.
Người điên năm đó đối với hắn có ân, hôm nay hắn nhất định phải tới hoàng thành của Tiên Tộc nhìn một lần, xem người điên có hoàn toàn khôi phục trí nhớ hay chưa. Nếu còn có gì tiếc nuối thì hắn nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.
Dù tính cách của hắn có thay đổi cũng tốt, không đổi cũng được, dù đối với ta có ý niệm khó lường thì ta cũng muốn tận mắt đi nhìn!
Vương Lâm trầm mặc nhưng trong mắt hiện ra một tia buồn phiền.
Người điên năm đó hắn không biết lúc này đã biến thành dạng gì, có còn giống như năm đó, luôn gào thét bên tai hắn hay không. Lúc này bên tai hắn lại truyền ra tiếng la hét như có như không.
Nói cho ngươi biết, bổn vương rất lợi hại đó!
Ngươi, ngươi, ngươi. Bổn vương cắn chết ngươi, cắn chết ngươi!
Con bà nó, dám giả chết trước mặt bổn vương?
Trời mưa rồi. Ổi, Tiểu Hồng, mau lại bóp vai cho ta.
Đi nói với ca ca của ta, bốn vương hôm nay mệt rồi, không tu luyện nữa, muốn ra ngoài chơi đùa. bảo hắn đừng đến tìm ta, bổn vương chơi đủ rồi sẽ tự mình quay về. Hắn nếu có gan tìm ta về giống như trước thì ta với hắn đoạn tuyệt quan hệ!
Máu của bốn vương vô cùng, vô cùng. hả, ta lại nhớ tới hình như có một yêu nữ tên là Phi Phi cho ta ăn thứ gì đó.
Bên tai như truyền tới giọng nói của người điên năm xưa. Trong màn đêm đen kịt, tại đống đổ nát của Đạo Ma Tông, Vương Lâm than nhẹ. Hắn còn nhớ rõ trong sinh tử kiếp bên ngoài Chu Tước Tinh, chính người điên xuất hiện ôm lấy mình, ngăn cản một thức thần thông có thể đem lại tử vong đối với mình.
Hắn còn nhớ rõ trong lần thứ ba hóa phàm Mộng Đạo. Chính hắn và người phiêu đãng trong hư vô, trong mộng hắn gặp người điên, cùng trải qua những năm tháng phàm trần với mình.
Hy vọng hắn không thay đổi nhiều lắm.
Vẻ phiền muộn trong mắt Vương Lâm hơi dày hơn. Bằng hữu của hắn không nhiều, mà người điên này cũng là một trong số đó.
Trên thực tế hắn cho người điên không bao nhiêu, chưa nói tới ân. Ngược lại người điên đối với Vương Lâm lại có đại ân!
Hoàng thành của Tiên Tộc ta nhất định phải đi. Nhưng nơi đó có nguy hiểm nhất định, ta cần phải có chút chuẩn bị đã.
Vương Lâm trầm mặc, trong lòng thầm quyết định.
Ngũ Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc.
Tay phải Vương Lâm phất lên, trong tay xuất hiện cái mai rùa lão tổ Đại Hồn Môn tặng hắn. Bên trong có bản đồ, còn có một chút giới thiệu đối với các Đại Thiên Tôn. Ngoài ra Huyền La trong động phủ giới cũng từng nói với Vương Lâm một chút chuyện có liên quan.
Tiên Hoàng ở Trung Châu truyền thừa Tiên Tổ Bát Cực đạo là Bát Cực Đại Thiên Tôn!
Đông Châu - Tử Dương Tông, một tông môn cực mạnh trong cửu tông thập tam môn, bên trong có Song Tử Đại Thiên Tôn!
Nam Châu - Đạo Nhất tông, bên trong có Đạo Nhất Đại Thiên Tôn!
Bắc Châu - Càn Khôn Đạo, bên trong có Võ Phong Đại Thiên Tôn!
Trung Châu trừ Tiên Hoàng ra thì còn có một Đại Thiên Tôn khác, đó là Cửu Đế Đại Thiên Tôn!
Đây là ngũ đại tuyệt thế cường giả của bảy mươi hai châu Tiên Tộc, ngũ đại thái dương. Đại Thiên Tôn!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trong đầu phân tích ngũ Đại Thiên Tôn này. Với tu vi hiện nay của hắn thì một khi Đại Thiên Tôn biết nhất định sẽ lung lạc, muốn kéo hắn về dưới trướng.
Một khi có Đại Thiên Tôn ở phía sau thì mức độ nguy hiểm của chuyến đi tới hoàng thành của Tiên Tộc sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao thì dù là Tiên Hoàng Bát Cực Đại Thiên Tôn muốn giết một Thiên Tôn dưới trướng người khác cũng cần phải nêu ra một lý do! Dù sao thì Thiên Tôn là tồn tại còn hơn cả Kim Tôn, cực kỳ hiếm thấy trên Tiên Cương đại lục!
Dưới trướng mỗi một Đại Thiên Tôn nhiều nhất cũng không có được trăm vị Thiên Tôn! Trên cả đại lục của Tiên Tộc, tu sĩ Thiên Tôn cũng không vượt quá một ngàn người!
Mà nếu giết một Thiên Tôn tầm thường thì thôi, còn nếu giết tu sĩ đạt trình độ Dược Thiên Tôn, loại chuyện như vậy dù là Đại Thiên Tôn này cũng không thể tha thứ được!
Bởi vì tu sĩ Dược Thiên Tôn vô cùng hiếm gặp. Cả đại lục của Tiên Tộc, tu sĩ Dược Thiên Tôn hôm nay cũng chỉ có bốn mươi tám người!
Bốn mươi tám người này đại bộ phận đều bế quan không ra, ấn thế trên Tiên Cương đại lục, Đại Thiên Tôn có thể thu nhận được không tới ba phần.
Nhân vật như vậy dù là Đại Thiên Tôn cũng sẽ tôn trọng nhất định. Dù sao thì dưới Đại Thiên Tôn bọn họ. Dược Thiên Tôn chính là kẻ mạnh nhất! Nếu bọn họ không muốn theo Đại Thiên Tôn thì trừ phi bọn họ giống như La Vân Hải. Đi khiêu chiến Đại Thiên Tôn, nếu không Đại Thiên Tôn cũng không bức bọn họ phải theo.
Mà một khi Đại Thiên Tôn có được tu sĩ Dược Thiên Tôn đi theo thì họ nhất định sau khi khảo hạch điều tra xong sẽ coi như tâm phúc, dùng lễ ngộ đối đãi hơn nhiều. Bởi vì tu sĩ tới trình độ này thì lúc Đại Thiên Tôn chuyển thế chính là người bảo vệ tốt nhất!
Nếu Dược Thiên Tôn như vậy mà bị Đại Thiên Tôn giết chết, nếu một mình thì thôi, còn nếu đã trở thành nhân vật dưới trướng của Đại Thiên Tôn thì nhất định không bao giờ bỏ qua!
Chuyện này quan hệ tới danh dự. Quan hệ tới việc Đại Thiên Tôn mời gọi người khác sau này, thậm chí quan hệ trọng yếu tới người bảo vệ khi họ chuyển thế. Không có Đại Thiên Tôn nào có thể trơ mắt nhìn Đại Thiên Tôn dưới trướng tử vong mà không để ý tới.
Tu sĩ Đại Thiên Tôn quá quá hiếm!
Nếu ở Cổ Tộc thì cũng không cần như vậy, có sư tôn.
Vương Lâm hiểu rõ hắn dù là đệ tử duy nhất của Huyền La nhưng ở Tiên Tộc này quyết không thể để lộ ra. Nếu không dù với tu vi của hắn hiện nay cũng nhất định bị Đại Thiên Tôn giết chết.
Tiên Tộc quyết không thể cho phép trong Cổ Tộc xuất hiện một tu sĩ như vậy!
Chuyện của sư tôn dù là người điên cũng không biết, chỉ có Quy Nhất Tông biết. Nhưng sư tôn dám để cho Quy Nhất Tông biết mà không giết bọn họ từ trong động phủ giới, hẳn là nắm chắc họ không tiết lộ chuyện này. Còn về nguyên nhân cụ thể thì ta dù không biết nhưng vẫn tin tưởng sư tôn!
Đối với Đại Thiên Tôn mà nói, dù biết ta có huyết mạch của Cổ Tộc, Cổ Tiên đồng tu nhưng cũng sẽ không để ý tới. Điều kiện tiên quyết là ta không được đệ lộ quan hệ với sư tôn Huyền La!
Thời gian Vương Lâm ở Tiên Cương đại lục cũng không ngắn. Hắn mơ hồ hiểu rõ, Tiên Cương đại lục vô số năm qua, Tiên Tộc vào Cổ Tộc đã có một số huyết mạch giao hòa. Dưới sự giao hòa này xuất hiện một bộ phận tu sĩ Tiên Tộc cũng có thân thể Cổ Tộc, chẳng qua là không đạt được Cổ Tổ thừa nhận mà thôi.
Do đó Vương Lâm có thân thể Cổ Tộc có lẽ đối với tu sĩ bình thường thì cũng kinh người nhưng đối với Đại Thiên Tôn thì lại chẳng coi là gì.
Mà Vương Lâm biết một điểm, đó là chuyện thế gian có chút chuyện không nên giấu. Chuyện mình tới từ động phủ giới, đối với người khác có thể giấu diếm nhưng đối với Đại Thiên Tôn thì cũng không nhất định. Bọn họ có thể tra ra. Việc này đối với Đại Thiên Tôn mà nói ngược lại là chuyện tốt, vì như thế biết rõ lai lịch của Vương Lâm!
Tuy rằng có thể cực kỳ khiếp sợ việc tu sĩ từ động phủ giới đi ra nhưng với tu vi của Vương Lâm thì tất cả đều không quan trọng. Quan trọng nhất chính là sự lựa chọn của Vương Lâm.
Muốn khiến cho Đại Thiên Tôn chú ý thì chỉ có cách triển lộ tu vi bản thân, có thể giết tu sĩ Thiên Tôn, nhờ đó mà danh chân Tiên Tộc!
Có được danh tiếng rồi thì Đại Thiên Tôn nhất định sẽ tự tìm tới!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng càng kiên định.
Ngũ đại Đại Thiên Tôn, Tiên Hoàng có thể không cần nghĩ tới nữa. Còn về bốn người còn lại. Ta đối với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, Võ Phong Đại Thiên Tôn, còn có Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không quen thuộc, chỉ có Đông Châu Tử Dương Tông - Song Tử Đại Thiên Tôn là ở trong động phủ giới đã từng có duyên gặp mặt.
Trong đầu Vương Lâm hiện lên hai cô bé đáng yêu tên Oa Oa và Hàm Hàm khi gặp Tham Lang trong động phủ giới.
Khiến cho Đại Thiên Tôn chú ý, để Đại Thiên Tôn tự mình tìm tới ta đó mới chính là phương pháp tốt nhất!
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, chậm rãi nhắm lại.
Hắn đang đợi lão tổ Đạo Ma Tông tới. Hắn muốn bảo trì trạng thái đỉnh cao của mình, đánh một trận với Thiên Tôn, xem thử tu vi của mình rốt cục đã tới trình độ nào.
Kim Tôn đã không thể giúp Vương Lâm ước lượng tu vi của mình, có thể phán đoán chuẩn xác mình đã đạt tới cấp độ nào, chỉ có Thiên Tôn mới được!
Trong thời gian chờ đợi này, Vương Lâm áp chế Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông trong cơ thể, vô tình hấp thu luyện hóa nhưng không lập tức ngưng tụ ra thần mạch thứ hai mà lấy từ trong mấy chục Nguyên Thần bậc toàn năng hắn bắt được lúc trước, lựa chọn ra hai Nguyên Thần dưới năm lần Huyền Kiếp để cắn nuốt.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Mấy canh giờ sau, bầu trời dần sáng. Vương Lâm sau khi cắn nuốt một Nguyên Thần đạt năm lần Huyền Kiếp xong, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ vang. Thần mạch thứ hai hóa thành một dòng xoáy, ngưng tụ ra!
Trong nháy mắt khi thần mạch thứ hai xuất hiện, Vương Lâm mở bừng hai mắt. Theo hắn cảm thụ, tốc độ thi triển pháp thuật của bản thân đã nhanh hơn rồi!
Đạo thần mạch thứ ba cũng nên xuất hiện rồi!
Vương Lâm vung tay áo, từ trong mấy chục Nguyên Thần chọn ra bảy Nguyên Thần tu sĩ năm lần Huyền Kiếp, sau khi cắn nuốt toàn bộ. Bởi vì Nguyên Thần tu sĩ Huyền Kiếp không đủ nên hắn cắn nuốt một Nguyên Thần tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ, cơ thể ầm vang, thần mạch thứ ba bất ngờ xuất hiện!
Ba đạo thần mạch sau khi xuất hiện, ba dòng xoáy trong cơ thể Vương Lâm một khi chuyển động thì Vương Lâm có thể trong nháy mắt thì triển rất nhiều thần thông, thậm chí ngay cả lực lượng thân thể của Cổ Tộc cũng có sự thay đổi rõ ràng!
Tốc Thần Quyết đối với Vương Lâm bất đồng. Tu sĩ kia chỉ có thể làm cho tốc độ làm phép tăng lên, không thể dẫn động thân thể. Trọng điểm ở đây chính là tu sĩ đó tạo thành thần mạch đầu tiên là tu sĩ Không Niết, còn Vương Lâm thì bắt đầu từ Không Huyền!
Mấy chục Nguyên Thần kia không đủ. Giờ phút này bị cắn nuốt hơn phân nửa liền bị Vương Lâm thu lại. Lưu lại sử dụng vào việc khác.
Không biết Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông có thể khiến Tốc Thần Quyết ta tăng lên mấy đạo thần mạch.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, bắt đầu dùng Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông ngưng tụ thần mạch.
Giờ phút này bầu trời đã sáng tỏ. Đồng thời vào lúc ánh mặt trời chiếu xuống thân thể Vương Lâm đang ngưng tụ thần mạch thì ở biên giới giữa Lục Ma Châu và Mạnh Thổ Châu, một đạo cầu vồng mang theo khí thế kinh thiên ầm ầm lao tới, trong nháy mắt lướt qua biên giới Mạnh Thổ Châu, bước vào Lục Ma Châu. Tất cả tu sĩ Mạnh Thổ Châu đối với đạo cầu vồng này gào thét lao qua tâm thần đều rung động, không dám hỏi tới.
Biên giới các châu đối với Thiên Tôn mà nói chẳng đáng để nhắc tới!
...