Chương 458: Kiếm ý


...

Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng, chỗ Trương Hướng Phàm ấn chính là chỗ ba đạo bạch ngân trong trận pháp giao nhau trong nháy mắt.

Trong tích tắc khi lệnh bài này ấn về hướng mặt đất, ba đạo bạch ngân đột nhiên hướng về phía này điên cuồng lao tới. Chỉ nghe một đợt tiếng ầm vang, Trương Hướng Phàm không giữ nỗi lệnh bài trong tay, thân thể chấn động, bịch bịch bịch liên tục lui lại phía sau mấy bước.

Nhưng lệnh bài nọ vẫn lơ lửng giữa không trung. Ba đạo bạch ngân từ trong mặt đất lao ra, xuyên qua lệnh bài, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồ chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh hợp lại với nhau thành một khối.

Một lúc sau, trên lệnh bài đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím mãnh liệt. Thứ ánh sáng này ầm ầm khuếch tán ra bốn phía. Ba đạo bạch ngân kia lập tức kêu vang, hợp lại với nhau, trực tiếp lao thẳng khỏi lệnh bài, hướng về Phẩm Linh Các cách đó không xa bay tới. Đến tầng thứ bảy nó mới dừng lại, nối thành một cánh cửa thật lớn.

Trương Hướng Phàm vội vàng cung kính nói:

- Thất sư tổ, xin mời cầm lệnh bài tiến vào.

Vương Lâm chẳng nói gì thêm tiến về phía trước một bước, cách không chụp lấy lệnh bài, thân thể hóa thành một đạo cầm vồng, bay về phía tầng thứ bảy.

Cánh cửa ánh sáng kia hiển nhiên là có tác dụng truyền tống. Thân hình Vương Lâm vừa mới bước một bước vào bên trong lập tức liền thấy trước mắt hoa lên, đến khi mọi vật rõ ràng thì đã ở một thế giới giống như tiên cảnh.

Nơi này không khí đầy hương hóa, tiếng nước chảy róc rách, bầu trời mây bảy sắc trôi hơ hững, thỉnh thoảng còn có tiên hạc bay qua.

Giữa không trung hiện giờ những đám mây bảy sắc nhanh chóng dụng hợp lại, hình thành một nhân ảnh thật lớn. Thân ảnh này không rõ tướng mạo nhưng tỏa ra một luồng tiên lực mạnh mẽ vô cùng.

- Lệnh bài!

Một tiếng nói uy nghiêm truyền ra từ miệng người khổng lồ này.

Ánh mắt Vương Lâm bình thản, lệnh bài trong tay vung lên, xé gió lao về phía người khổng lồ. Lệnh bài đến trước người khổng lồ lập tức bộp một tiếng liền hóa thành một điểm sáng nhập vào trong thân thể hắn.

Một lúc sau, tiếng nói của người khổn lồ lại vang lên.

- Đệ thất tử thuộc Tử hệ, còn một trăm linh ba năm chưa lấy tiên ngọc, ngươi muốn lấy toàn bộ phải không?

Vương Lâm ngẩn ra. Với định lực của hắn mà lúc này cũng không khỏi chấn động tâm thần, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

- Lấy toàn bộ!

- Tổng cộng có mười hai vạn ba ngàn sáu trăm khối!

Tiếng nói của người khổng lồ quanh quẩn trong không trung. Từng khối tiên ngọc từ trong thân thể hắn bay ra, với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt chất thành một đống cách Vương Lâm hơn mười trượng.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đống tiên ngọc đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi nóng. Hắn chẳng thể nào ngờ được số lượng tiên ngọc lại lớn tới mức này.

- Ở những tông phái khác nếu không có thân phận đệ tử hơn ngàn năm thì lượng tiên ngọc cũng chẳng đạt tới mức độ khó tin thế này. Tiên ngọc vốn rất ít, không hiểu sao ở Thiên Vận tông lại nhiều đến vậy?

Vương Lâm hít sâu một hơi. Lúc này tiên ngọc đã chất thành đống cao như núi. Ánh mắt Vương Lâm sáng lên, mở túi trữ vật, dùng tốc độ cực nhanh thu toàn bộ đống tiên ngọc.

Xong đâu đấy, hắn vuốt túi trữ vật một cái, trong đầu vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.

Hắn lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ khó trách người khác lại coi mình là tu sĩ cao cấp hơn. Định lực của bản thân bây giờ chính xác là vẫn chưa đủ. Hơn mười vạn tiên ngọc này vừa rồi cũng làm cho mình đỏ mắt. Lúc này vô luận có ai ngăn cản hắn lấy tiên ngọc thì Vương Lâm đều sẽ không do dự ra tay ngay.

Hít thật sâu một hơi, ánh mắt Vương Lâm dần dần lại lộ vẻ tỉnh táo, khôi phục lại sau sự rung động về tiên ngọc vừa rồi.

Lúc này nhân ảnh thật lớn giữa không trung kia dần dần tiêu tán, lại hóa thành những đám mây bảy sắc như cũ. Từng trận ánh sáng lóe lên trong không trung, ngưng tụ lại hóa thành lệnh bài, nhanh như chớp bay về phía Vương Lâm.

Vương Lâm giơ tay phải, nắm lấy lệnh bài, trong nháy mắt thân thể nhất thời bị một lực lượng vô hình tác động, trực tiếp bị đẩy ra xa mười trượng, sau đó nhoáng lên, biến mất.

Bên ngoài Phẩm Linh Các, thân ảnh Vương Lâm xuất hiện trong hư không cạnh tầng thứ bảy. Thân thể hắn vừa hiện ra liền lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp lao về phía xa.

Dọc đường đi, Vương Lâm dùng tốc độ thật nhanh, ào ào lao về phía Tử Lâm Các. Lúc này tiên ngọc đã đầy đủ, Vương Lâm đinh bế quan tiềm tu, tranh thủ trong ba thánh hấp thu tiên ngọc đó, khiến tu vi của bản thân đạt tới Anh Biến trung kỳ, tranh đoạt danh hiệu thiên vận thất tử.

Tốc độ Vương Lâm cực nhanh, bay như chớp giật. Âm thanh cực hắn gây ra trong bầu không khí yên tĩnh của tông sơn có vẻ kỳ chói tai. Trong một tòa lầu trúc thanh nhã trên mặt đất, có ba lão giả đang ngồi. Những người này đều là chấp pháp trưởng lão của Thiên Vận Tông, trong đó có một người ngẩng đầu lên nhìn về hướng Vương Lâm, hừ nhẹ một tiếng bất mãn nói:

- Vương Lâm này cũng thật coi thường người khác, ở trong tông môn lại dùng tốc độ như vậy.

Lão giả bên cạnh lắc đầu nói:

- Thủy tổ đại nhân đã từng nói, chỉ cần hắn không phạm môn quy thì chẳng cần quản hắn. Hơn nữa người này tuy tu vi không cao nhưng cấm ngôn chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú. Ta thấy dù là ba người chúng ta liên thủ sợ cũng chỉ đánh ngang tay được với hắn mà thôi.

Người cuối cùng cầm trong tay một chén trà tử ngọc, nhẹ nhấp một ngụm nói:

- Việc này ta không cần phải quan tâm. Cạnh tranh trong nội bộ đệ tử của thủy tổ đại nhân cực kỳ khốc liệt, chúng ta ở Thiên Vận Tông đã hơn một ngàn năm chẳng lẽ còn chưa rõ sao?

Ba người đều trở nên trầm mặc. Vương Lâm bay thẳng một đường, chỉ một lúc sau để trở về Tử Lâm Các. Thân thể hắn nhoáng lên, rơi vụt xuống mặt đất. Thân hình hắn vừa mới rơi xuống, lập tức sắc mặt thay đổi, nhìn về phía xa xa.

Ở phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo cầu vồng, hướng về phía Vương Lâm bay vút tới. Đạo trường hồng biến mất lộ ra thân hình của một nữ tử Anh Biến hậu kỳ, chính là vị tứ sư tỷ nọ.

Cũng lúc đó, bên cạnh Vương Lâm xuất hiện những đợt gợn sóng. Triệu Tinh Sát sắc mặt ôn hòa tiêu sái đi ra.

Bên phải hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, nam tử trung niên đúng hàng thứ hai trong số đệ tử sắc mặt âm trầm xuất hiện. Thần sắc Vương Lâm bình thản nhìn ba người, chậm rãi nói:

- Còn vị đạo hữu vẫn đang trốn trong bóng tối, cần gì phải dấu đầu lòi đuôi, ra đi!

Hắn cũng không phải phát hiện ra người khác mà là thấy ba người trước mặt không có vẻ sợ hãi nên mới đoán là họ có viện binh.

Tiếng nói của Vương Lâm vừa dứt, một tiếng thét chợt vang lên, vọng khắp không gian, quanh quẩn trên đầu ba người. Một thân ảnh màu lam đột nhiên xuất hiện. Đó là một người thanh niên, thoạt nhìn mới tầm ba mươi tuổi nhưng người tu chân không thể nhìn dung mạo mà đoán tuổi tác, hết thảy chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi.

Người này y phục toàn thân màu lam, trên ngực có thuê ba con lam long. Ba con rồng này trông dữ tợn hung mãnh, sống động như thật. Nhất là ba đôi mắt rồng lại càng tản mắt ra thần thái áp bức nhân tâm.

Người đứng hàng thứ hai trong số đệ tử thuộc Lam tông của Thiên Vận Tông, Tư Mã Như Phong tươi cười ôn hòa, sau khi hiện thân ánh mắt liền tập trung vào Vương Lâm.

- Anh Biến hậu kỳ, tu vi so với tứ sư tỷ cao hơn một chút, hẳn là đã đạt hậu kỳ đại viên mãn.

Đồng tử Vương Lâm không khỏi co lại.

- Vương Lâm sư đệ, ngươi tuy không phải thuộc hệ của ta nhưng tại hạ đã sớm nghe đến tên tuổi ngươi. Hôm nay ta muốn giới thiệu cho ngươi một vị sư huynh. Vương sư huynh, ngươi đã tới đây thì cũng nên đi ra gặp mặt một chút.

Tư Mã Như Phong mỉm cười, cao giọng nói.

- Hừ!

Một tiếng nói lạnh như băng từ trong hư vô truyền ra. Tiếng nói này đầy vẻ âm hàn, truyền đến tai Vương Lâm liền khiến hắn chậm rãi xoay người. Chỉ thấy phía sau hắn vài chục trượng không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người.

Người này mặc y phục màu xanh, đứng đó như một bức tượng băng ngàn năm. Hắn lạnh lùng nhìn Vương Lâm một cái liền không thèm để ý nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ một cái liếc mắt này đã tỏa ra một loại lạnh lùng như chúa tể thiên hạ. Trong mắt hắn Vương Lâm không xứng để hắn ra tay.

Dù chưa đạt tới vấn đỉnh kỳ nhưng hắn đã bước vào nửa bước. Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Hôm nay năm người này tới đây mục đích đã quá rõ ràng. Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải đặt lên túi trữ vật.

Lúc này tứ sư tỷ thuộc Tử hệ kia trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, khom người nói:

- Lão thất, ta được người khác nhờ vả, không thể không ra tay, xin người thứ lỗi.

Vừa nói, tay nàng vừa bắt quyết, điểm vào hư không một cái, miệng ngâm khẽ. Đột nhiên một tia sáng bạc từ trong cơ thể nàng điên cuồng lan ra, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi mười dặm.

- Tử thuật - Na di!

Một tiếng quát khẽ vang lên.


...