Chương 416: Mộ Dung Vân


...

Tiên kiếm chém xuống giống như thiên uy, kiếm mang ẩn chứa tiên lực nên uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều lần. Nó hóa thành một đạo tàn ảnh lóe ra trên tiên kiếm rồi phóng thẳng xuống. Trong những tiếng nổ ầm ầm phá vỡ không gian, kiếm mang lóe lên rồi trực tiếp chém lên trên mảnh đất khô cằn đang điên cuồng phóng đến.

-Ầm!

Trong nháy mắt khi kiếm mang rơi trên mảnh đất khô cằn thì mặt đất lập tức chấn động, từng đạo vết nứt nhanh chóng xuất hiện trong những tiếng kêu két két. Những vết nứt điên cuồng lan rộng ra, trong nháy mắt con đường do mảnh đất khô cằn hóa thành đã xuất hiện rất nhiều vết nứt ở tất cả các vị trí.

-Vỡ! - Vương Lâm khẽ nói.

Ầm một tiếng, con đường do mảnh đất khô cằn tạo thành, kéo dài mấy vạn dặm lập tức sụp đổ, rất nhiều mảnh đất khô cằn hóa thành những khối đất nhỏ tung ra khắp bốn phía.

Đúng lúc này một cổ lực lượng kỳ dị từ trong những mảnh đất bị vỡ truyền ra.

Một tiếng kêu thảm thiết, yếu ớt từ đằng xa sau lưng Vương Lâm truyền lại, ngay sau đó lại là tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Tiếng cười này tuy không có bất kỳ câu nói nào đi theo nhưng rơi vào trong tai Vương Lâm thì lại nghe thấy rõ ràng có một câu:

-Có người chơi với ta rồi… ….

Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm rồi nhìn vào một mảnh đất nhỏ trong tay, hắn vừa đảo thần thức qua thì phát hiện có một thứ lực lượng nào đó ngăn cản thần thức. Vương Lâm nhíu mày, tiên lực trong cơ thể xoay chuyển, thần thức của hắn lập tức dung nhập vào bên trong tiên lực rồi hóa thành tiên thức đảo xuống. Ngay lập tức, hắn phá vỡ được cấm cố ở bên trên, tiên thức lập tức đi vào bên trong mảnh đất vỡ.

Trong nháy mắt khi thần thức tiến vào trong khối đất, một âm thanh giống như gương vỡ vang lên trong đầu Vương Lâm. Ngay sau đó trên khối đất lập tức xuất hiện một vết nứt rất nhỏ, một ngọn lửa màu xanh hiện ra trong lòng bàn tay Vương Lâm. Vương Lâm nhìn ngọn lửa, cơ thể hắn đột nhiên chấn động.

-Mệnh hồn!

Đây là mệnh hồn của một phàm nhân, bên trong ẩn chứa một tia hỏa thuộc tính. Người nào có mệnh hồn này thì không thể tu tiên, chỉ có thể làm một người phàm nhân.

-Trong mảnh đất khô cằn kia, tất cả đều do những viên đất này tạo thành, mỗi một viên đất là một cái mệnh hồn. Nơi đây chắc chắn đều là mệnh hồn của những người phàm nhân không thể tu tiên. Mà đứa bé kia là do rất nhiều mệnh hồn dung nhập lại với nhau rồi tạo thành một cái linh thể thống nhất…Thảo nào tiên kiếm không thể tiêu diệt được nó!

Sắc mặt Vương Lâm lại càng trở Hnên âm trầm. hắn nhìn ngọn lửa màu xanh rồi đặt nó vào trong viên đất. Khi mệnh hồn tiến vào trong đất, những vết nứt trên khối đất lập tức khép lại rồi khôi phục lại như lúc ban đầu.

Vương Lâm vung tay phải về phía trước, khối đất kia không còn bị ràng buộc lập tức lóe lên rồi rơi xuống bay đi như tên bắn về phía mảnh đất khô cằn ở phương xa.

-Tư Đồ Nam nói mệnh hồn ở bên trong Tu Tinh Chi Tinh nhưng vì sao ta vừa mới tiến vào chỗ này đã gặp được mệnh hồn…Mệnh hồn của ta có phải cũng ở trong cơ thể một loại sinh vật như vậy không… …. - Vương Lâm chau mày rồi bay thẳng về phía trước.

Chu Tước mộ quá lớn. Sau khi Vương Lâm rời xa mảnh đất khô cằn, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất rồi nhắm chuẩn một phương hướng mà bay đi như tên bắn.

Địa hình bên trong Chu Tước mộ cũng không có gì khác biệt so với bên ngoài, cũng có núi có sông. Linh lực trong đây càng nhiều, so với bên ngoài thì đậm đặc hơn rất nhiều lần. Cho dù một số môn phái có Tụ Linh Trận cũng không đạt đến hiệu quả như thế này.

Ba ngày sau, Vương Lâm chẳng khác gì một đạo lưu tinh bay đi như tên bắn dưới tầng trời. Ba ngày qua hắn không ngừng lại mà cứ bay thẳng vào sâu bên trong với tốc độ cực nhanh.

Nhưng cũng trong ba ngày qua mặc dù thần thức của Vương Lâm vẫn tản ra nhưng lại không tìm được một giới hạn cụ thể nào. Lúc này hắn đang bay trên một vùng đồng bằng có rất nhiều cỏ xanh. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thể thấy được điểm cuối của nó ở đâu. Trong ba ngày này hắn chưa nhìn thấy một người tu sĩ nào!

Đang phi hành, đột nhiên vẻ mặt Vương Lâm khẽ động. Hắn xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy ở phía chân trời có hai đạo cầu vồng đang gào thét và bay đến như tia chớp. Đó là hai người tu sĩ một nam một nữ. Hai người vừa nhìn thấy Vương Lâm thì lập tức ngừng lại.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn khẽ động tâm niệm rồi che dấu tu vi để người ta nhìn thấy tưởng hắn là tu sĩ vừa mới Hóa Thần.

Hai đạo thần thức đảo qua, sau khi tra xét Vương Lâm một lúc hai người kia mới yên tâm rồi chậm rãi bay về phía hắn.

Khi hai người bay đến cách Vương Lâm vài trăm trượng thì dừng lại. Nếu nhìn từ bề ngoài thì hai người kia tuổi tác cũng không cao. Nam là một người thanh niên mặc một chiếc áo màu xanh đã có vài chỗ cũ nát, thậm chí còn có vài vệt máu đã biến thành màu đen. Trên ống tay áo của hắn có một cái đồ án kỳ dị, rõ ràng là tiêu chí đệ tử của một tông phái nào đó.

Còn người nữ lại có chút xấu xí. Trên gương mặt nàng có rất nhiều lổ nhỏ, nếu như ban đêm để phàm nhân nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ tưởng nàng là quỷ hiện hình.

Mặc dù gương mặt không đẹp nhưng nàng lại có thân hình rất động lòng người. Nàng mặc một bộ đồ trắng cực kỳ sạch sẽ. Nếu người ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng chắc chắn sẽ cảm thấy thích thú.

Hai người bọn họ dừng lại trước người hắn khoảng trăm trượng. Người thanh niên liền ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, nói lớn:

-Tại hạ Mộ Dung Vân, xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu là? - Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn mỉm cười nói:

-Tại hạ là Thanh Mộc!

Cái tên Thanh Mộc ngày trước được Vương Lâm sử dụng khi mới tiến vào Luyện Hồn Tông.

Vương Lâm vừa liếc mắt qua đã nhìn rõ tu vi của một nam một nữ trước mặt. Người thanh niên là Hóa Thần trung kỳ còn người nữ là Hóa Thần sơ kỳ. Tu vi của hai người này nếu ở bên ngoài Chu Tước mộ thì cũng được tính là cường giả một phương. Nhưng ở trong đây đặc biệt là sau khi tiến hành một cuộc đào thải lớn thì rõ ràng vẫn còn yếu.

Bọn họ có thể đi vào đây, có lẽ khi Chu Tước mộ mở ra thì cả hai đang ở trong Chu Tước Quốc nên là nhóm đầu tiên tiến vào. Nếu không với tu vi của hai người bọn họ mà đến sau khi Chu Tước mộ mở, chắc chắn sẽ không đến lượt để hai người bọn họ đi vào.

Mộ Dung Vân cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, nói:

-Tu vi của đạo hữu, hình như vừa mới Hóa Thần phải không?

Cô gái ở bên cạnh người thanh niên đang nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt nàng lộ ra một tia lạnh lùng. Vương Lâm mỉm cười, nói:

-Đúng vậy! Tại hạ vừa mới Hóa Thần.

Mộ Dung Vân lại cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần nữa, khi trong lòng hắn khẳng định đối phương là Hóa Thần sơ kỳ mới thầm thở phào nhẹ nhỏm, nói:

-Đạo hữu, nơi đây rất nguy hiểm. Hay chúng ta đi với nhau, nhiều người thì cơ hội thu được mệnh hồn sẽ tăng lên.

Vương Lâm trầm ngâm một lúc, nói:

-Nghe lời đạo hữu nói, hình như có thể nắm chắc khả năng thu được mệnh hồn sao?

Vương Lâm vừa nói ánh mắt vừa lóe lên. Mộ Dung Vân cười ha ha, nói:

-Thanh Mộc đạo hữu không biết đấy thôi, tại hạ thuộc nhóm đầu tiên đi vào nơi đây, đã tận mắt nhìn thấy Kiền Phong và mấy vị bát diệp Thuật Chú Sư của Tiên Di Tộc làm sao để tiến vào được bên trong Chu Tước mộ. Nếu chẳng phải tu vi của ta không đủ, lúc này chắc chắn cũng đi vào bên trong Chu Tước mộ rồi.

-Sao?

Vương Lâm mỉm cười nói:

-Không biết đám người Kiền Phong làm sao đi vào đó được?

Mộ Dung Vân cười cười thần bí, nói:

-Ta chỉ có thể nói cho Thanh Mộc huynh biết, khi đi vào bên trong một tế đàn, ta đã tận mắt nhìn thấy bọn họ tìm một cái gì đó rất lâu, cuối cùng lại từ bên trong tế đàn đi vào. Nhưng vị trí tế đàn vô cùng hẻo lánh, hơn nữa lại rất nguy hiểm. Nhóm chúng ta nhiều người cùng nhau đi vào chắc chắn sẽ có cơ hội lớn hơn.

Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn qua người này rồi mỉm cười gật đầu.

-Đừng nhiều lời, đi thôi!

Khi Vương Lâm và Mộ Dung Vân đang nói chuyện với nhau, cô gái ở bên cạnh Mộ Dung Vân đột nhiên lạnh lùng nói. Sau khi nói xong, cơ thể nàng khẽ động rồi bay thẳng về phía trước.

Mộ Dung Vân quét mắt nhìn bóng lưng của cô gái kia rồi lắc đầu thầm nói:

-Nhìn bóng lưng thì đúng là một tuyệt đại giai nhân, đáng tiếc. .

Nói xong, hắn liền ôm quyền với Vương Lâm rồi vội vàng lên đường đuổi theo.

Vương Lâm sờ sờ cằm rồi chậm rãi đi theo sau hai người bọn họ. Lâu lâu hắn lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Văn, hắn đặc biệt chú ý đến đồ án trên cổ tay áo và những vệt máu đã chuyển thành màu đen trên áo người này. Trong mắt hắn lộ ra vẻ trầm ngâm.

-Mộ Dung đạo hữu! Không biết ở chỗ tế đàn kia rốt cuộc có nguy hiểm gì? - Trong lúc phi hành, Vương Lâm bình thản nói. Trong mắt Mộ Dung Vân hiện lên một tia sợ hãi, hắn hít vào một hơi thật sâu, nói:

-Ta chỉ đứng từ xa nhìn thấy hai vị bát diệp Thuật Chú Sư Tiên Di Tộc bỏ mạng ở chỗ đó. Ngoài ra còn có hai người tu sĩ Anh Biến lão quái chết ở đó. Đến khi bọn họ chết ta cũng không nhìn thấy bất kỳ một địch nhân nào!

Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia như cười như không, mang theo một nụ cười châm chọc như có như không:

-Vận khí của Mộ Dung Vân đạo hữu cũng không tồi.


...