Chương 178: Hai trăm năm


...

Thân hình Vương Lâm khẽ động, trong nháy mắt khi hai phân thân kia phóng ra pháp bảo, tốc độ của hắn cực nhanh, lập tức đã tới trước mặt chúng, cùng lúc đó hai tay hắn sử dụng pháp quyết trong ký ức của cổ thần, miệng quát:

- Phá!

Ngay lập tức một luồng lực đẩy rất kỳ dị xuất hiện giữa thủ quyết trên hai tay của Vương Lâm. Lực đẩy này vừa xuất hiện, pháp bảo của hai phân thân lập tức bị một luồng gió quái dị thổi làm cho lay động, không tự chủ được phải ngừng lại một chút.

Tiếp đó thân mình Vương Lâm như một đạo sao băng mạnh mẽ xông về phía hai phân thân, sắc mặt hai phân thân khẽ biến, ngay lập tức chắp hai tay lại thành pháp quyết giống hệt hắn.

Lúc đó, Vương Lâm đã không chút do dự đụng trúng một phân thân, phân thân đó lập tức vỡ tan, hóa thành bột đá tiêu tán trong không trung. Mục tiêu mà Vương Lâm nhắm tới chính là phân thân đã phóng ra cuốn tranh thần bí.

Đối với hắn mà nói, cuốn tranh đó rất thần bí, hắn sợ rằng sẽ có chuyện bất trắc xảy ra nếu phân thân đó tiếp tục phóng ra bảo vật này.

Phân thân còn lại sử dụng độc kiếm tiếp tục nhằm Vương Lâm đâm tới.

Trong khoảnh khắc phi kiếm đâm tới, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể không ngừng chuyển động tay phải vẽ lên không trung một vòng tròn ngay lập tức một đạo tàn ảnh cấm chế xuất hiện.

Cấm chế này lóe lên màu đen, sau khi xuất hiện thì nhanh chóng biến thành rất to, hiện ngay phía sau Vương Lâm chặn ngay trước mũi kiếm đang đâm tới.

Tiếp đó, Vương Lâm lao vụt lên, húc vào phân thân còn lại, phân thân đó thấy tình hình không ổn nhanh chóng lùi lại phía sau. Cứ như vậy kẻ trước người sau tạo nên cảnh tượng rượt đuổi.

Nhưng phân thân đó hiển nhiên không có cách nào để phục chế được một loạt những biến đổi do truyền thừa của cổ thần trọng tổ lại thân thể, cho dù là về tốc độ hay là độ mạnh mẽ của thân thể đều không thể so sánh được với bản tôn.

Do đó, chỉ trong khoảnh khắc phân thân đó đã bị Vương Lâm đánh trúng, toàn bộ cơ thể vỡ nát.

Vương Lâm vẫn không giảm tốc độ, sau khi nghiệm chứng thân thể và Cực Cảnh thần thức, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, toàn thân như hóa thành một tia sét, ầm ầm xông về phía trước.

Vương Lâm chạy một mạch hết quãng đường còn lại khoảng bảy mươi dặm. Những tiếng nổ như xé trời vang lên bên cạnh hắn. Cùng lúc đó trước mặt hắn xuất hiện mấy phân thân. Nhưng những phân thân này còn chưa kịp xuất hiện hoàn toàn đã bị Vương Lâm đâm phải mà tiêu tan, thậm chí một số ở xa cũng không thoát được Cực Cảnh thần thức của hắn, lần lượt bị tiêu diệt dưới ánh điện màu hồng vừa lóe lên.

Hơn bảy mươi dặm không có bất kỳ phân thân nào có thể ngăn cản được Vương Lâm cho dù chỉ là nửa bước chân. Vương Lâm thế như chẻ tre xông ra khỏi Toái Tinh Loạn!

Đối với người khác thì Toái Tinh Loạn này có uy lực vô cùng. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói nơi này không có cách nào để phục chế được Cực Cảnh thần thức của hắn, không có cách nào để phục chế được thân thể Cổ thần của hắn. Vậy thì nơi này đã mất đi tác dụng của nó rồi.

Kỳ thực Toái Tinh Loạn hiển nhiên là do một thứ thuật thần thông cực mạnh tạo thành. Chỉ có điều Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm là vật nghịch thiên nhất trong thiên hạ. Thần thông này không có cách nào để phục chế cả. Điều này cũng không có gì kỳ lạ.

Còn về thân thể Cổ thần nếu như Toái Tinh Loạn có thể phục chế được. Vậy thì Cổ thần cũng sẽ không có gì là thần bí nữa. Tu vi của tu sĩ xắp đặt đại thần thông Toái Tinh Loạn này căn bản là không thể so sánh với Cổ thần. Do vậy làm sao có thể phục chế được?

Người có Cực Cảnh thần thức và thân thể Cổ thần như Vương Lâm trong khoảnh khắc xông ra khỏi Toái Tinh Loạn, trong lòng cảm thấy dấy lên một chút kích động. Trước khi đi vào Cổ thần chi địa hắn chính là người đứng đầu trong số những tu sĩ Kết Đan kỳ.

Bây giờ không những hắn có được cấm chế, lại còn có được thân thể Cổ thần. Ngoài ra Cực Cảnh thần thức cũng sinh ra Hồn hạch, như vậy tuy nói Vương Lâm không thể sánh bằng Nguyên Anh kỳ. Tuy nhiên hắn có thể tự tin rằng đánh không lại họ nhưng khả năng để tự vệ thì hắn có thừa.

Ngoài ra từ tận đáy lòng mình, hắn cảm nhận được nếu như phải đối đầu với Nguyên Anh kỳ thì hoàn toàn không phải không có cơ sở để chiến thắng. Hắn tin rằng trong ba kỳ Sơ, Trung, Hậu của Nguyên Anh cảnh giới, nếu như hắn vận dụng linh hoạt các loại thần thông thêm vào đó là các pháp bảo đã có thì việc chiến thắng tu sĩ Sơ kỳ không phải là quá khó khăn.

Nếu như trước đây hắn gặp phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì cho dù có chạy thì cũng không thể thoát được, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Sức mạnh của Nguyên Anh kỳ xuất phát từ sau khi kết ra Nguyên Anh, linh lực trong cơ thể có sự biến hóa vô cùng to lớn, chỉ cần dùng một chút sức lực thôi đã có thể thi triển đòn tấn công bằng tu vi toàn thân của Kết Đan kỳ. Ngoài ra, thuật thần thông rõ ràng nhất của Nguyên Anh kỳ chính là Thuấn di.

Có được sự thần thông Thuấn di là đã đạt được vị trí chí tôn trong Tam cấp Tu chân quốc.

Mặt khác, pháp thuật của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể thi triển cũng nhiều hơn hẳn Kết Đan kỳ. Thậm chí cùng một pháp thuật được thi triển thì uy lực của Nguyên Anh kỳ cũng gấp trăm, nghìn lần Kết Đan kỳ.

Có thể nói trong lịch sử của toàn bộ giới tu chân, hiếm có tu sĩ Kết Đan kỳ chiến thắng được Nguyên Anh kỳ, cho dù là có được pháp bảo nghịch thiên, cũng không có tác dụng gì lớn, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.

Suy cho cùng thì việc sử dụng pháp bảo có liên quan mật thiết với tu vi.

Nguyên Anh kỳ chính là thước đo chuẩn mực trong toàn bộ giới tu chân, chỉ khi kết ra Nguyên Anh mới có thể được đứng vào những người mạnh nhất trong tu chân giới. Từ đó có thể thấy mức độ quan trọng của Nguyên Anh kỳ đối với tu sĩ.

Đồng thời, sự khác biệt giữa ba cảnh giới của Nguyên Anh kỳ cũng rất lớn, nếu như lấy con số để so sánh thì có thể nói sự khác biệt là hàng chục lần!

Nói cách khác, Nguyên Anh hậu kỳ tương đương với hàng chục Nguyên Anh trung kỳ và tương đương với hàng trăm Nguyên Anh sơ kỳ. Đây chỉ là phép tính đơn thuần mà thôi.

Trên thực tế còn chưa tính đến những pháp bảo.

Trong lòng Vương Lâm chỉ là đoán như vậy mà thôi. Trên thực tế hắn hoàn toàn không thể xác định được, bây giờ mình có thể đối đầu được với Nguyên Anh kỳ hay không nữa. Nói như thế nào đi chăng nữa tu vi của hắn cũng chỉ là Kết Đan hậu kỳ mà thôi.

Nhưng hắn đối với việc Cực Cảnh thần thức được tăng cường trong Cổ thần, cơ thể lại được trọng tổ lại như Cổ thần, thêm vào đó là rất nhiều pháp bảo trong túi trữ vật, tất cả những điều này khiến Vương Lâm cảm thấy có chút đắc ý.

Sau khi ra khỏi Toái Tinh Loạn, ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn đã quyết định sẽ không đi làm những việc mà chỉ có kẻ điên mới làm đó là tìm tu sĩ Nguyên Anh để xem trình độ của mình đã tăng đến đâu. Đối với Vương Lâm mà nói hành động đó thực sự là ngu xuẩn.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua nhìn Tiền Côn và Vân Phi. Đối với hai tu sĩ Kết Đan kỳ này cho dù là trước khi đi vào Cổ thần hắn cũng đã không coi ra gì, càng không nói đến bây giờ.

Hắn không hứng thú can dự vào chuyện giữa hai người bọn họ. Chỉ có điều hắn có một số vấn đề, cần tìm người giải đáp thắc mắc. Giọng hắn bình thản, từ tốn nói:

- Thành gần đây nhất là ở đâu?

Trong khoảnh khắc Vương Lâm bước ra, vẻ mặt Tiền Côn lộ vẻ cung kính, trong lòng thì lo lắng vô cùng. Khi đó nghe thấy Vương Lâm hỏi, đang định trả lời thì không ngờ Vân Phi đã nhanh hơn hắn một bước đã nói mất rồi.

- Tiền bối, trong vòng vạn dặm quanh đây thì không hề có bất kỳ một thành trì nào, nhưng đi khoảng hơn ba vạn dặm về phía tây thì có một tòa Kỳ Lân thành!

Vân Phi vừa nói vừa lấy tay phải vuốt mấy sợi tóc vương trước mặt lên mang tai. Động tác yểu điệu này lập tức thể hiện hoàn toàn sự hấp dẫn đầy nữ tính.

Đáng tiếc là động tác này không tạo được sự chú ý của Vương Lâm. Thấy ánh mắt hắn không hề dừng lại trên thân thể mình, từ đáy lòng Vân Phi cảm thấy thất vọng. Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy không cam lòng, mặc dù biết mình không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng đối với chuyện chăn gối cũng khiến Cung chủ ma cung phải mê muội. Lúc này nàng âm thầm cắn răng. Tận mắt nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Vương Lâm sau khi hắn đi từ Toái Tinh Loạn ra, suy đoán của cô ta đối với tu vi của người này hiển nhiên chưa dừng lại ở đó, thầm nghĩ nếu như có được sự che chở của hắn thì cho dù chủ nhân Ma Cung có tìm thấy thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà quay về.

Thậm chí nếu như người này đồng ý giúp mình thì việc tiêu diệt Ma Cung cũng không phải là chuyện khó. Chỉ có điều tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của nàng mà thôi.

Những suy nghĩ này của nàng, hiển nhiên Vương Lâm không thể biết được, ánh mắt hắn nhìn về phía tây, trầm ngâm hồi lâu, lãnh đạm hỏi:

- Kỳ Lân thành này có tu sĩ Hóa Thần kỳ hay không?

- Không có! Tiền bối, Kỳ Lân thành này không có tu sĩ Hóa Thần kỳ. Thực sự trong Tu Ma hải không nói tới Kỳ Lân thành này mà cả trong mười tòa thành lớn nhất cũng không nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ.

Lần này, Tiền Côn cướp lời Vân Phi nói, hắn thật sự tiếc vì đã để Vân Phi cướp lời trước, thầm nhủ nếu như lần này không nói, làm cho tiền bối không vui thì thiệt thòi lớn.

- Không có Hóa Thần kỳ… Vương Lâm thì thào tự nói, ánh mắt chớp động.


...