Chương 1467: Rượu mạnh


...

- Lấy sát lục bổn nguyên chứng đạo, trở thành tu sĩ bước thứ ba, không cần có hương hoả phụ trợ. Sát lục bổn nguyên trong cơ thể Thanh Thuỷ sư huynh vốn là do đạo nhân bảy màu gieo mầm mống nhưng cuối cùng lại không thể lấy đi, để lại phân nửa, khiến cho phong ấn của Thanh Thuỷ sư huynh vừa mới giải khai thì lập tức đã chạm tới không môn.

Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư, trong nháy mắt đã phân tích ra chân tướng sự việc.

- Nhưng không biết vì sao đạo nhân bảy màu kia lại không lấy đi sát lục bổn nguyên này….chẳng lẽ mục đích của hắn không phải giống như ta suy đoán, là vì sát lục bổn nguyên sao…nếu không phải vì sát lục bổn nguyên thì hắn rốt cục là vì cái gì….Hắn muốn lấy thứ gì từ Thanh Thuỷ sư huynh!

Ánh mắt Vương Lâm loé lên. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp. Đúng lúc này trong đầu hắn lại như có điện quang loé lên, hiện lên năm cây cọc cắm vào Thanh Thuỷ sư huynh lúc trước!

- Thiên linh là chỗ giao sinh tử, đạo nhân bảy màu kia nói là muốn mở ra luân hồi…luân hồi…luân hồi vốn là hư vô mờ mịt. Chẳng lẽ mục đích của đạo nhân bảy màu này là ở trong sát lục bổn nguyên của Thanh Thuỷ sư huynh hạ luân hồi….nếu mà như vậy thì có tác dụng gì….

- Còn câu nói kia của hắn, hắn xác định là hắn không có quan hệ gì với ta. Những lời này có phải muốn nói rõ là hắn có liên quan với Thanh Thuỷ sư huynh….nếu như vậy thì bọn họ có liên hệ gì….

Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm khiến Vương Lâm không thể lần ra đầu mối. Hắn mơ hồ nhận ra một điều gì, nhưng lại vẫn thấy mơ hồ.

Bắt đầu từ năm đó hắn gặp Tham Lang ở vùng đất Điện Lạc, đoạt được pho tượng bảy màu, Vương Lâm đã mơ hồ lục lọi trong sương mù. Phía sau màn sương mù này chính là một bí ẩn cực lớn có liên quan tới giới nội!

Bí ẩn này bởi vì có sương mù cho nên Vương Lâm thuỷ chung vẫn không thể hiểu rõ. Cho tới khi lần đầu tiên Chiến lão quỷ xuất hiện tại trận chiến đầu tiên tại Vân Hải tinh vực năm đó, những câu hắn nói với Chưởng Tôn khiến cho Vương Lâm có rất nhiều suy đoán mới.

Thậm chí theo hắn thầy, mấy lần đại chiến giữa giới nội và giới ngoại đều chỉ là một bộ phận phía sau màn sương mù, có vô số liên hệ với phương diện này!

- Đạo nhân bảy màu này rốt cục đang tìm thứ gì?

Trong lúc suy tư, Vương Lâm nhớ lại tinh thạch trên lưng Huyền Vũ mà hắn đã lấy đi trong Thất Thải Giới.

Tiếng ầm vang kinh người cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Hắn ngẩng đầu lên, thấy mái tóc Thanh Thuỷ tung bay, hướng về phía cánh cửa khổng lồ xuất hiện giữa khoảng không, điểm một chỉ.

Cánh cửa ầm ầm nổ vang, trong run rẩy hình như có dấu hiệu mở ra.

Nhìn chằm chằm vào không môn, ánh mắt Vương Lâm lộ ra khát vọng. Hắn muốn trở thành tu sĩ bước thứ ba. Chỉ có tu vi đầy đủ thì hắn mới có thể biết được bí ẩn phía sau màn sương mù này, mới có thể khiến Lý Mộ Uyển sống lại!

- Sinh tử, nhân quả, thật giả, ba đạo bổn nguyên của ta phải đại thành….hẳn là không còn xa nữa!

Ánh mắt Vương Lâm như điện, lộ vẻ đầy tự tin.

- Hôm nay có hai đạo quả, chỉ cần một đạo quả nữa là ta có thể nắm chắc khả năng thành công! Bước thứ ba ngày càng gần rồi!

Vương Lâm hít sâu một hơi. Giờ phút này thiên địa ầm vang, trong tiếng cười dài, thân thể Thanh Thuỷ hướng về phía đại môn trên không tiến tới.

Hắn phất tay lên, sát lục bổn nguyên tràn ngập đất trời. Những bong tuyết màu đen điên cuồng ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn, hoá thành một thanh trường kiếm. Nắm lấy thanh trường kiếm này, Thanh Thuỷ ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng, hướng về phía đại môn kia mạnh mẽ chém một kiếm!

- Hôm này bản tiên quân chứng đạo mở thiên môn, nhập đại đạo.

Uy lực của một kiếm này kinh thiên động địa, hoá thành một cơn lốc sát lục, mang theo sự giết chóc điên cuồng lao thẳng về phía không môn.

Càng lúc lại càng gần, trong phút chốc, cơn lốc sát lục do kiếm khí màu đen tạo thành này đã áp sát không môn, khiến một tiếng nổ ầm ầm vang lên chấn động cả tu chân tinh hoang dã này, chấn động tinh không.

Chỉ thấy không môn kia bị cơn lốc này va chạm, không ngờ xuất hiện những khe nứt li ti, chưa kịp mở ra đã bị vỡ tan non nửa, ầm ầm sụp đổ!

Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn nhìn Thanh Thuỷ, sát lục bổn nguyên mạnh mẽ truyền ra từ trong cơ thể hắn không ngờ còn vượt qua tất cả bổn nguyên mà Vương Lâm đã từng được thấy. Lực lượng này, luồng khí tức này cực kỳ kinh người!

Không môn bị một kiếm của Thanh Thuỷ khiến cho sụp đổ non nửa, mở về phía trong. Một luồng ánh sáng nhu hoà từ bên trong đó toả ra, bao phủ lấy thân thể Thanh Thuỷ.

Ánh sáng này không có màu sắc, tràn ngập bầu trời, mênh mông truyền tới, ngưng tụ trên thân thể Thanh Thuỷ, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể hắn, khiến khí tức trên người hắn ầm ầm tăng lên. Một luồng khí tức Không Niết Sơ Kỳ bao phủ khắp thiên địa.

Khí tức này ẩn chứa sát lục, hơn nữa vào lúc này bên ngoài thân thể Thanh Thuỷ lại bất ngờ xuất hiện vo số hư ảnh. Số lượng những thân ảnh này nhiều vô tận, toàn bộ đều là những người mà Thanh Thuỷ giết chết trong đời!

Những hư ảnh này vô biên vô hạn này trong tích tắc khi xuất hiện liền run rẩy nhìn về phía Thanh Thuỷ lộ vẻ sợ hãi. Bọn họ giống như đang la hét chói tai nhưng lại không có một chút âm thanh nào truyền ra.

Trong tiếng thét chói tai vô thanh vô tức này, những hư ảnh hư ảo này run rẩy quỳ xuống mặt đất, không ngờ run rẩy hướng về phía Thanh Thuỷ cúng bái! Nhưng có một người không quỳ xuống mà yên lặng đứng trong đám người nhìn Thanh Thuỷ, khuôn mặt nở một nụ cười nhu hoà.

Đây là một nữ tử!

Thanh Thuỷ kinh ngạc nhìn nàng, hai mắt có hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống. Hắn vươn tay phải ra, nữ tử mang theo nụ cười tươi tắn kia, ánh mắt ôn nhu chậm rãi đi về phía hắn.

Dần dần, nữ tử này càng lúc càng gần, cuối cùng đứng trước mặt Thanh Thuỷ, đứng trong vòng tay hắn, được Thanh Thuỷ ôm lấy. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Thanh Thuỷ. Hắn nhìn nữ tử này, khóc rống lên.

Đường đường là một tiên quân, một tu sĩ bước thứ ba có sát lục bổn nguyên, trong khi rút ra mười cây cọc vốn đâm vào thân thể cũng cắn răng chịu đựng sự thống khổ không thể tưởng tượng mà không phát ra tiếng gào thảm thiết, cũng không hề rơi nước mắt nhưng giờ phút này trong tích tắc ôm lấy nữ tử này lại khóc.

Hắn giống như là một phàm nhân, ôm chặt lấy nữ tử kia, nước mắt càng ngày càng nhiều. Hắn ôm rất chặt, giống như lo rằng nếu buông tay, nữ tử này sẽ biến mất, rời khỏi hắn vĩnh viễn.

Nữ tử cắn môi dưới, vừa mỉm cười nhưng đôi mắt cũng đẫm lệ. Chẳng qua hồn không có lệ nên ngay cả nước mắt cũng chỉ là hư ảo. Người ta chỉ nhìn thấy nàng khóc nhưng không thấy nước mắt chảy ra.

Đây là hồn bi.

Trong lồng ngực Thanh Thuỷ, nữ tử này cười lặng lẽ, lặng lẽ rơi lệ. Nàng chậm rãi vươn tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt Thanh Thuỷ, giống như muốn lau đi những giọt nước mắt của hắn. Nhưng nàng lại không lau nổi.

Vẻ bi thương trong mắt Thanh Thuỷ khiến cho người ta phải đau lòng. Hắn cũng giơ tay trái lên, muốn vuốt ve mái tóc của nữ tử này nhưng cuối cùng cũng không làm được.

Hắn trơ mắt nhìn nữ tử trong lòng, chậm rãi xuyên qua cánh tay mình, lùi lại phía sau. Hình như nàng bị một lực hút kéo lại, thân thể từ từ bị lôi ra xa. Thân thể nàng lúc này giống như sương khói, chậm rãi chuẩn bị biến mất.

- Hàm Yên !

Thanh Thuỷ ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống kinh thiên. Hắn giờ phút này đã quên mình đang phá không môn, quên hết mọi chuyện. Trong mắt hắn trong khoảnh khắc này chỉ có một nữ tử!

Thê tử của hắn – Hàm Yên ! Hắn vì muốn giữ lại thê tử không ngại huỷ diệt sát lục giới. Tình yêu của hắn đối với thê tử là toàn bộ hạnh phúc trong đời này của hắn, cũng chính là nguyên nhân sự thống khổ cả đời hắn.

Khi thấy tàn hồn huyễn hoá của thê tử trong khoảnh khắc không môn xuất hiện, sát lục bổn nguyên đại thành, lại đang muốn rời xa một lần nữa, hình ảnh hồng nhan đã ghi tạc trong lòng hắn mấy vạn năm nay lại chuẩn bị biến mất, Thanh Thuỷ liền phát ra tiếng rống thê lương đến cực điểm. Hắn xông về phía trước, muốn giữ thê tử của hắn lại!

Dù lúc này hắn phải từ bỏ tu vi bước thứ ba, dù bắt hắn phải bỏ qua hết thảy thì hắn cũng muốn lưu lại linh hồn này! Dù chỉ là linh hồn không hoàn chỉnh, chỉ là một hình chiếu yếu ớt xuất hiện khi không môn hiện ra cũng vậy….

Chẳng qua thân ảnh nữ tử kia càng ngày càng xa, những giọt lệ trong mắt không thể thấy, dường như không có nhưng vẻ đau đớn trên khuôn mặt lại khiến người ta cả đời không thể quên.

Mang theo sự đau khổ, nảng mỉm cười yên lặng nhìn Thanh Thuỷ.

Vương Lâm nhìn thấy mọi chuyện. Hắn vừa trầm mặc, tay phải liền giơ lên chụp vào hư không một trảo. Lập tức khe hở trữ vật hiện ra, từ bên trong bay ra hơn mười lá Cổ Tức Diệp. Hắn không biết vật này có thể trợ giúp Thanh Thuỷ hay không nhưng hắn nhất định phải thử một lần.

Cổ Tức Diệp ngay sau khi xuất hiện, hai tay Vương Lâm bắt quyết, đánh ra hơn trăm vạn cấm chế, khiến cho uy lực của Cổ Tức Diệp lớn hẳn lên. Sau đó hắn vung tay áo, cuốn hơn mười lá Cổ Tức Diệp này bay thẳng về phía trước, hướng về phía nữ tử đang lùi lại, sắp sửa tiêu tán kia điểm một chỉ. Hơn mười lá Cổ Tức Diệp này lập tức bay vút về phía nàng.

Vương Lâm cắn răng một cái, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu màu vàng nhạt. Thứ máu này chính là huyết mạch của hắn, là máu của tiên nhân!

Máu màu vàng vừa bay ra liền toả ra tiên lực tràn ngập, bao phủ hơn mười lá Cổ Tức Diệp kia, khiến cho chúng biến thành màu vàng, trong tiếng rít bay xuyên qua Thanh Thuỷ, vờn quanh người nử tử kia, phong ấn nàng lại!

Thân thể nữ tử liền sững lại, khắp xung quanh tràn ngập khí tức màu vàng. Mười mấy lá Cổ Tức Diệp kia đã bao phủ quanh thân thể nàng, hoá thành một phong ấn thiên địa, hoàn toàn ngưng kết thân thể nàng lại.

Thanh Thuỷ ôm cổ nàng, nước mắt chảy dài, thì thào nói gì đó. Nữ tử cũng yên lặng như Thanh Thuỷ, giống như muốn thời gian mãi mãi dừng lại trong khoảnh khắc này.

Một lúc rất lâu sau, Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay trái vung lên, xuất ra một cái thoa cài tóc trông rất cổ xưa. Vật ấy chính là vật cũ trong diệt giới mà hắn mang tới nơi này. Hắn cầm cái thoa này chậm rãi cài lên đầu nữ tử.

Ngưng thần nhìn nàng, vẻ bi ai trong mắt Thanh Thuỷ càng đậm, rất lâu sau hắn mới quay lại nhìn về phía Vương Lâm, sự cảm kích trong mắt hắn không cách nào hình dung nổi.

Tay trái hắn vung lên chụp vào hư không một cái, trường kiếm vừa đánh tan không môn kia liền biến ảo hiện ra trên tay hắn. Thanh Thuỷ vung tay, tất cả hồn phách trừ nữ tử này đều bị hắn thu vào trong hắc kiếm.

Một luồng sát lục bổn nguyên nồng đậm tới cực điểm bộc phát ra từ hắc kiếm, cuốn động cả thiên địa.

- Vương Lâm, kiếm này là ta vì phá không môn mà ngưng tụ lại. Nó giúp ta đánh tan không môm, ẩn chứa khí tức của không cảnh, ẩn chứ sát lục cả đời ta. Nó còn có cả hồn lực của ta, là do sát lục bổn nguyên của ta biến thành. Ta muốn tặng nó cho người! Ngươi nếu luyện hoá cảm ngộ được nó thì sẽ có sát lục bổn nguyên.

Thanh Thuỷ ném thanh kiếm này tới. Hắc kiếm gào thét lao thẳng về phía Vương Lâm, tới trước người hắn liền lơ lửng bất động. Từng trận khí tức sát lục tràn ra khiến cho dù là Vương Lâm cũng phải kinh hãi.

Kiếm này chính là một đạo sát lục bổn nguyên đầy đủ!

Thanh kiếm này có thể nói là vật chí cường của Thanh Thuỷ ngày hôm nay, chính là kiện pháp bảo bổn nguyên đầu tiên của tu sĩ bước thứ ba! Tu sĩ bước thứ ba khi phá tan không môn không phải ai cũng có thể ngưng tụ ra pháp bảo bổn nguyên. Người như vậy cực kỳ hiếm gặp!

Lão tổ Hoả Tước Tộc, Nam Chiếu Thượng Nhân, Thien Triệu Thượng Sư, Linh Động Thượng Nhân, bọn họ đều không thể làm được. Cho dù là Hồng Sam Tử, Nam Vân Tử cũng không làm nổi.

Sự trân quý của vật này chỉ nói vậy cũng có thể tưởng tượng được!


...