Chương 1580: Một năm


...

Tiếng răng rắc vỡ vụn vang lên bên tai Vương Lâm. Lúc này xương đầu hắn đã bị nứt ra một khe. Lồng ngực hắn da thịt cũng rách ra, xương cốt bắt đầu vỡ vụn trong phạm vi lớn.

Trong tích tắc gặp nguy cơ sinh tử này, Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Hai mắt hắn vừa nhắm lại, tất cả mọi vật trong thiên địa đều là giả. Trong nháy mắt này, tất cả sự đau đớn đều tiêu tán. Cùng lúc đó, Vương Lâm giơ hai tay lên nhắm hai mắt lại hướng về phía đại địa hư ảo kia nhấn xuống.

Hắn vung tay một cái khiến thiên không ảm đạm, đại địa héo rũ. Đám hư ảnh của tam tộc cổ lúc này đồng loạt tiêu tán, hóa thành những luồng khí tức mơ hồ, một phần phân lên trời, một phần hạ xuống dung nhập vào mặt đất.

-Mộng đạo thuật dung hợp với Mộng hồi viễn cổ. Mộng này là mộng của ta.là khí tức của Đạo Cổ, của tam tộc cổ hóa thành, ngưng tụ tạo ra thần thông của Vương Lâm ta. Mộng này không thể phá vỡ. Ta nhắm mắt hết thảy đều là giả dối. Ta mở mắt, ngươi vào mộng của ta!

Hai mắt Vương Lâm mở bừng ra.

Mộng hồi viễn cổ của Thanh Quang Thuẫn Vương Lâm trước đó đã nghiên cứu một phen. Thuật này tuy mạnh nhưng có hạn chế. Vì Mộng hồi viễn cổ trên thực tế chỉ là dùng thần thông đem tất cả những gì chủ nhân của Thanh Quang Thuẫn chứng kiến hóa thành một giấc mộng, dùng giấc mộng này mà sát nhân.

Chẳng qua chủ nhân của Thanh Quang Thuẫn vốn đã tử vong. Giấc mộng của hắn cũng đã chết, không thể biến hóa nhiều nữa. Vương Lâm tự nghĩ ra Mộng đạo thuật, trên thực tế chính là bắt nguồn từ Mộng hồi viễn cổ. giờ phút này dung hợp hai thuật, hắn có thể thay thế chủ nhân của Thanh Quang Thuẫn, trở thành chúa tể của giấc mộng này! Hắn trở thành chúa tể, ý nghĩ của hắn có thể tùy ý sửa đổi giấc mộng này! Trong tích tắc khi hắn mở mắt ra, lúc này hắn lại trở thành Mộng hồi viễn cổ. Trong chớp mắt khi hắn mở mắt, thiên địa ầm ầm chấn động. Cả thế giới này bất ngờ biến thành đôi mắt của Vương Lâm. Sắc mặt con trai của Diệp Mịch lúc này tái nhợt, quay phắt đầu lại. Hắn thấy một cảnh tượng khiến tâm thần rung động, khiến hắn trong điên cuồng phải tỉnh lại!

Hắn nhìn thấy bên trong thiên địa xuất hiện một đôi mắt khổng lồ. Trong đôi mắt này có sát khí. Trời là mí mắt, đất là đáy mắt, lần lượt dung hợp trong đồng tử đó, bất ngờ tạo thành một tròng mắt khổng lồ. Nếu chỉ có như vậy thì còn không khiến hắn hoảng sợ chính là những thứ mà thần thức của hắn thấy được! Thần thức của hắn lan ra, thoát khỏi phiến thiên địa hư ảo này, không ngờ lại thấy được một khuôn mặt vô cùng khổng lồ. Thân thể hắn nơi mà hắn giao chiến với Vương Lâm chỉ là mắt trái của khuôn mặt đó!

Không chỉ có một khuôn mặt, hắn còn thấy một thân hình to lớn vô hạn, mái tóc bạc phơ như ngân hà bay phất phới. Không ngờ người này chính là Vương Lâm! Cảnh tượng này khiến cho tâm thần con trai của Diệp Mịch ầm vang, trong thời gian ngắn kinh ngạc tới mức không tin nổi vào thần thức của mình, vào hình ảnh mà mình nhìn thấy. Trong nháy mắt khi hắn sửng sốt đứng lặng ra ở đó, Vương Lâm có thân thể khổng lồ này mắt trái lóe lên hàn quang, từ từ nhắm lại. Mắt trái nhắm lại khiến cho cả vùng thiên địa có một luồng lực lượng có thể giết chết tất thảy tu sĩ ầm ầm bộc phát.

-Chuyện này không có khả năng!

Con trai của Diệp Mịch quay phắt đầu nhìn lại Vương Lâm vừa bị hắn xé đôi. Nhưng trước

mặt hắn lại không có một bóng người!

Vương Lâm biến mất. Chẳng những Vương Lâm biến mất mà thiên địa đang nhanh chóng co lại này lại không còn bất cứ sinh linh nào, khiến cho con trai của Diệp Mịch tràn ngập sợ hãi.

-Đây rốt cục là thần thông gì!

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, hai mắt tràn ngập sự hoảng sợ, nhanh chóng lui lại phía sau. Thiên địa sụp đổ, mắt trái của Vương Lâm khổng lồ nhắm lại khiến thiên địa ầm ầm đè xuống.

-Ta không tin, đây là giả!

Con trai của Diệp Mịch ngẩng phắt đầu, thân thể lao thẳng lên bầu trời đang đè xuống, ầm ầm vung quyền đánh tới. Tiếng chấn động tràn khắp không gian, liên tục từng quyền đánh tới nhưng không cách nào ngăn cản bầu trời đang sụp xuống.

Một lát sau bầu trời không ngừng đè xuống, chỉ còn cách mặt đất không tới ngàn trượng. Thân thể con trai của Diệp Mịch này chỉ còn cách hai tay chống trời, chân đạp mặt đất, thần sắc lộ sự thống khổ, từ trong cơ thể truyền ra tiếng bùng bùng, cố gắng chống cự.

-Đây đều là giả!

Ầm một tiếng, đôi chân con trai của Diệp Mịch sụp đổ, thân thể trực tiếp quỳ xuống, thiên địa đè ép xuống chỉ còn mấy trăm trượng!

-Ta là con trai của Diệp Mịch, ta là do tâm huyết biến thành, ta không thể thua!

Con trai của Diệp Mịch thống khổ gầm thét, song chưởng vỡ tung. Thiên địa nhấn một cái, hoàn toàn ép vào nhau, không còn chút khe hở nào!

Từ xa nhìn lại, thân ảnh Vương Lâm khổng lồ kia mắt trái đã hoàn toàn nhắm lại! Thân thể hắn nhoáng lên hóa thành từng điểm sáng tiêu tán.

Mộng tỉnh rồi!

Cùng với tỉnh mộng, thiên địa biến mất, bên trong tinh không vẫn là Vô Danh Chuyển Luân trận. Mấy vạn tu sĩ giới ngoại ở xa xa căn bản không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Theo bọn họ thấy, thân thể con trai của Diệp Mịch chỉ là dừng ở giữa không trung, không ngừng gào thét thống khổ. Trước người hắn lại không hề có thân ảnh hư ảo nào.

Vương Lâm ở cách đó mấy ngàn trượng nhắm hai mắt, không hề nhúc nhích.

Sau mười hơi thở, Vương Lâm mở bừng đôi mắt, bên trong lộ ra vẻ uể oải và sát khí vô cùng, bước từng bước về phía trước, hóa thành một đạo lưu tinh gào thét kinh thiên, huyết quang lóe lên. Huyết kiếm hiện lên trên tay phải hắn, trong tích tắc đánh tới con trai của Diệp Mịch đang giãy dụa trong sợ hãi. Lúc này trong nháy mắt khi người này mở mắt, ánh mắt lộ vẻ mê man, huyết quang bên người Vương Lâm lóe lên, ầm một tiếng chém lên thân thể hắn trực tiếp phân làm hai. Cho tới khi tử vong hai mắt hắn vẫn lộ vẻ mờ mịt vô tận. Thân thể bị chém làm đôi, hai nửa người hắn hóa thành tám giọt máu màu tím, lao về phía Vương Lâm lần lượt chui vào trong mi tâm của hắn.

Thần sắc uể oải của Vương Lâm càng đậm. Hấp thu tám giọt máu này, hắn không lập tức dung hợp mà đi về phía Vô Danh Chuyển Luân trận. Cho tới khi bước vào trong đại trận, hắn mới không thể áp chế được nữa phun ra một ngụm máu tươi, lập tức tới bên cạnh Tây Tử Phượng, nhanh chóng khoanh chân thổ nạp chữa thương.

Một trận chiến vừa rồi cực kỳ hung hiểm. Giết con trai của Diệp Mịch đối với Vương Lâm mà nói nếu không dùng tới cây cung của Lý Quảng cực kỳ khó khăn. Hắn mặc dù thắng nhưng cũng bị thần thông kinh thiên động địa của đối phương đả thương.

Tê thiên thuật kia đến giờ vẫn khiến Vương Lâm kinh hãi không thôi. Hắn khoanh chân ngồi xuống, trong mi tâm vẫn còn vệt máu. Vừa rồi tất cả những gì phát sinh trong Mộng hồi viễn cổ đều diễn ra chân thật trên người Vương Lâm hắn. Hắn suýt nữa đã bị con trai của Diệp Mịch xé đôi thân thể!

giờ phút này cảnh hắn ngồi khoanh chân chữa thương rơi vào trong mắt mấy vạn tu sĩ giới ngoại. Trầm mặc trong chốc lát, sau đó họ liền gào thét ầm lên:

-Hắn bị thương rồi!

-Hắn đang bị thương, lúc này là thời cơ tốt nhất để giết hắn!

-Đúng, sau khi hắn bị thương thì trận pháp kia không thể vận chuyển đầy đủ được. Phá trận giết người thôi!

Mấy vạn tu sĩ giới ngoại này sau khi nhận thấy Vương Lâm bị thương đều sôi trào lên từng đạo cầu vồng bay ra, lao thẳng về phía Vô Danh Chuyển Luân trận mà Vương Lâm đang ngồi.

Tiếng ầm ầm vang vọng khắp không gian. Mấy vạn tu sĩ điên cuồng công kích khiến cho Vô Danh Chuyển Luân trận vặn vẹo trong phạm vi lớn, sóng gợn tứ tán. Tây Tử Phượng đang ở bên cạnh Vương Lâm lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Bên ngoài trận pháp này, năm bậc toàn năng đã bị thương lúc này cũng cắn răng bay lên, không để ý tới thương thế, hướng về phía trận pháp ầm ầm đánh tới, dùng hương hỏa thần thông của bọn họ cùng với mấy vạn tu sĩ này tấn công. Vô Danh Chuyển Luân trận mơ hồ run rẩy, vô số oan hồn trong đó gầm thét đẩy bánh xe, triệt tiêu lực công kích mang tính hủy diệt kia.

Ngay lúc Tây Tử Phượng đang lo lắng, bên trong giới nội, Mộc Băng Mi và nữ tử áo hồng kia đang thấp thỏm. Vương Lâm đang khoanh chân đột nhiên mở bừng hai mắt, hàn quang lóe lên.

-Ta mặc dù bị thương nhưng giết các người không khó!

Vương Lâm nén thương thế, tay phải giơ lên bắt quyết hướng về Vô Danh Chuyển Luân trận ấn một chưởng. Một chưởng này khiến Vô Danh Chuyển Luân trận ầm vang.

-Chuyển luân biến ảo, chuyển động bát phương.

Vương Lâm gầm nhẹ, tu vị theo tay phải toàn bộ truyền vào trong đại trận, hình thành một luồng lực lượng mênh mông, khiến cho trận pháp này trong tiếng ầm ầm liền huyễn hóa ra bên ngoài giới ngoại một bánh xe khổng lồ. Bánh xe này bị vô số oan hồn đẩy, lập tức lăn đi, khiến lực lượng thiên địa thay đổi, giống như toàn bộ trong lúc bánh xe này lăn liền bộc phát ra lực lượng tử vong. Bánh xe lăn đi, hễ tới gần tu sĩ giới ngoại là lập tức thân thể bọn họ vỡ tung, bị nó nghiền nát, nguyên thần bị hấp thu trở thành nô lệ trong bánh xe. Mấy vạn tu sĩ hoảng sợ đồng loạt lui lại. Trong nháy mắt bánh xe đã lăn ba vòng! Sau ba vòng này, tất cả tu sĩ giới ngoại còn chưa chết lúc này đã bị dọa cho tan nát tâm thần, không dám quay đầu mà nhanh chóng bỏ chạy. Vương Lâm đứng dậy, trên tay phải xuất hiện cây cung của Lý Quảng! Hắn kéo mạnh dây cung, hướng về phía ngoài túm một cái, khiến cho dây cung căng như hình trăng tròn. Vương Lâm khó nén nổi vẻ uể oải, nhưng hai mắt bừng lên sát khí, nhìn chằm chằm vào chỗ ngoài trận pháp hơn trăm trượng.

-Bước thêm một bước Vương mỗ sẽ giết ngươi lần nữa!

Lúc này thân ảnh Chưởng Tôn xuất hiện, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trầm mặc hồi lâu rồi xoay người rời đi. Sau khi Chưởng Tôn rời đi, Vương Lâm thu lại cây cung của Lý Quảng. Thương thế trong cơ thể hắn quá nặng, khóe miệng tràn máu tươi, khoanh chân ngồi xuống. Thời gian như nước qua cầu, không ngừng không nghi, chỉ trong nháy mắt đã qua chín tháng.

Chín tháng này không có bất cứ tu sĩ giới ngoại nào dám tới nơi này nữa. Rượu trong bình của Tây Tử Phượng đã ấm rồi lại ấm lần nữa nhưng không được Vương Lâm uống. Cho tới hết một năm, Tây Tử Phượng với thần sắc phức tạp nhìn Vương Lâm một lần, than nhẹ rồi từ từ rời đi. Trên mặt đất, lúc này bên cạnh Vương Lâm là nữ tử áo hồng.


...