...
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Bạch Dạ Kình ngoắc ngoắc môi, khen: “Con trai ngoan.”
Lúc bọn họ đi đến bên ngoài, xe đã chuẩn bị xong xuôi. Nhân viên an ninh đang có phiên trực đứng xếp hàng, theo thường lệ kéo cửa sau của xe, Bạch Dạ Kình bảo Hạ Thiên Tinh vào xe trước, anh mặc áo ngủ, ôm nhóc con vào sau.
Một hàng xe hướng bệnh viện trung tâm chạy đi. Trên đường, anh gọi cho bác sĩ Phó, bảo Phó Dật Trần cùng đội ngũ chuyên gia chờ anh đến. Sắc mặt của Hạ Thiên Tinh còn trắng hơn so với nhóc con.
“Đừng lo lắng. Bác sĩ Phó nói dạ dày của nó tương đối không tốt, ăn nhầm thức ăn so với người khác thì tình huống có hơi nghiêm trọng một chút mà thôi.”
“…Ừ.” Hạ Thiên Tinh gật đầu. Được anh trấn an, trong tâm liền có một loại yên ổn lạ thường.
Cô không biết từ khi nào thì bàn tay to cùng bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, trong lúc nhất thời trong lòng trăm ngàn tư vị chuyển đổi. Nếu hiện tại cô chỉ một mình mang theo con trai, xuất hiện tình huống như vậy, cô khẳng định là không có biện pháp điều trị tốt nhất cho con trai. Nhưng người đàn ông này lại không giống nhau……
Anh có thể hô mưa gọi gió, chỉ cần là Đại Bạch yêu cầu hay mong muốn, anh đều có thể cho cô thứ tốt nhất.
……………………
Tốc độ xe rất mau.
Không lâu sau, đoàn xe dừng ở trước bệnh viện. Bệnh viện đã có sắp xếp ổn thỏa, toàn bộ bác sĩ đều bị điều động đến, bệnh nhân đều được sắp xếp vào phòng bệnh không được phép tự tiện ra vào. Cho nên khi bọn họ một đường đi đến, từ trước tới nay bệnh viện chưa từng trống trải và yên tĩnh như vậy.
Hạ Đại Bạch lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh. Phó Dật Trần cùng đội ngũ chuyên gia đẩy nhóc vào phòng cấp cứu, sau đó tiến hành hàng loạt công tác rửa ruột.
Hai người bọn họ được an bài chờ ở phòng bệnh VIP.
Anh mặc áo ngủ đi ra, mang theo áo khoác cho cô, còn mình thì cả đôi dép lê cũng không đổi. Nhưng mà, cho dù là cái dạng này, anh lại không có một chút gì gọi là chật vật. Người có khí chất chính là vừa sinh ra đã có sẵn. Mặc dù anh mặc áo ngủ nhưng vẫn như cũ toát ra khí chất phi phàm, cao quý ưu nhã.
Hạ Thiên Tinh lo lắng anh sẽ bị cảm mạo, “Tôi gọi điện thoại về phủ tổng thống, bảo bọn họ đem bộ quần áo đến cho anh, nếu như anh cũng bị cảm……”
“Không cần, thân thể tôi không kém như vậy.” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng bâng quơ. Cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay, đã là hai giờ sáng, không biết tình huống như thế nào.
“Tổng thống, ngài cứ việc yên tâm, bác sĩ Phó nói con trai ngài đã không còn nguy hiểm.” Nhân viên y tế biết tâm tư của anh, vội vàng nói.
Ngoại trừ Phó Dật Trần, bên ngoài không có ai biết thân thế thật sự của nhóc con. Dù cho trong lòng có điều nghi kỵ, nhưng cũng không có người dám hỏi, càng không dám nhiều lời. Có một số việc, biết được càng ít mới càng an toàn, nếu không, cả mạng cũng không biết bị vứt đi nơi nào.
Ước chừng lúc 3 giờ rạng sáng, nhóc con bị đưa vào phòng bệnh, cũng may chỉ là sợ hãi mà không gặp nguy hiểm gì. Quản gia gọi điện nói là hai chân gà kia xảy ra vấn đề. Trong nhà đột nhiên xuất hiện thực phẩm quá thời hạn, hơn nữa, còn cố tình làm cho nhóc con trúng độc, tự nhiên là làm cho Bạch Dạ Kình giận tím mặt.
Hạ Thiên Tinh không biết anh xử lý như thế nào, chỉ biết là mặt anh âm trầm ở bên cửa sổ gọi điện thoại. Xử lý như thế nào, quý phủ bọn họ tự nhiên sẽ có quy củ của bọn họ. Hạ Thiên Tinh thức thời, sẽ không hỏi đến. Chỉ cần nhóc không có việc gì, thì với cô thế nào cũng được.
“Trong vài giờ tới đừng cho nhóc ăn cái gì. Nếu là miệng khô thì cho môi dính chút nước là được.” Phó Dật Trần hướng dẫn cho Hạ Thiên Tinh.
Cô gật đầu. Mặc dù có nhân viên y tế ở đây, nhưng chăm sóc con trai, Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ muốn mượn tay người ngoài.
Lúc sau, Bạch Dạ Kình vẫy vẫy tay cho tất cả mọi người lui xuống. Toàn bộ phòng bệnh cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Hạ Thiên Tinh nửa nằm ở trên mép giường, cầm muỗng nhấp từng chút nước nhẹ nhàng lên môi nhóc con. Thần sắc cô ôn nhu như nước. Bạch Dạ Kình ngồi ở trên sô pha nhìn thấy, trong lòng như là bị lông chim quét qua, nhẹ nhàng kích thích từng chút từng chút.
Cô thật sự là một người mẹ tốt….
Chỉ là, nếu thật sự đem con trai giao cho cô, sau này muốn gặp cô, chỉ sợ cũng không dễ dàng tìm được lý do thích hợp.
Anh đột nhiên cảm thấy thật may mắn, thời điểm lúc ở thư phòng bọn họ chưa vượt qua bước cuối cùng kia. Bất quá, một ngày nào đó, cô vẫn là cam tâm tình nguyện đem mình cho anh.
“Ngày mai anh rất bận sao?” Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cô ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi anh.
Anh phục hồi lại tinh thần, điều chỉnh lại thần sắc, “Ừ” một tiếng.
“Vậy anh đi ra bên ngoài phòng ngủ một lát đi.” Hạ Thiên Tinh từ trong tủ lấy ra một cái chăn lớn.
Căn phòng bệnh này thật xa hoa, so với phòng ở bình thường của cô còn muốn xa hoa hơn nhiều. Tất cả chăn đều mới toanh, còn có mùi hương nhẹ nhàng.
Hạ Thiên Tinh ôm chăn đi đến trước mặt anh, “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, anh tranh thủ thời gian đi ngủ một chút đi.”
Bạch Dạ Kình đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, “Còn em?” Hai người dựa vào nhau thật sự rất gần, chỉ có chăn cô ôm trên tay ngăn cách lẫn nhau.
Hạ Thiên Tinh có thể ngửi được rõ ràng mùi hương tươi mát thoải mái trên người anh, cô nhớ tới lúc nãy ở thư phòng cả hai hôn nhau rất nồng nhiệt, liền cảm thấy không được tự nhiên, trên mặt nóng lên. Cô dời đi ánh mắt đang nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi ngủ cùng Đại Bạch, thuận tiện chăm sóc cho nó.”
Bạch Dạ Kình không nói gì thêm, một tay cầm lấy chăn trong tay cô. Hạ Thiên Tinh đang muốn xoay người, một tay còn lại kia của anh lập tức túm chặt khuỷu tay mảnh khảnh của cô. Nhiệt độ từ trên cánh tay truyền đến, cho dù cách một lớp áo khoác, cô cũng cảm giác được. Thân mình cứng đờ, tim đập tăng tốc.
Tay anh hơi dùng sức, liền đem cô kéo qua. Cô hô nhỏ một tiếng, theo bản năng hai tay cuộn tròn lên đôi vai dày rộng của anh. Hai người, bốn mắt nhìn nhau, lưỡi của cô liếm cánh môi dưới, lông mi run đến lợi hại. Nháy mắt tiếp theo, đột nhiên anh hôn cô.
Lúc này đây, không giống như lúc ở thư phòng, không có thô bạo, không có cuồng vọng. Ngược lại nụ hôn của anh ôn nhu, tinh tế, triền miên. Bàn tay to lớn của anh di động từ trên tay cô xuống dưới bên hông, nụ hôn càng sâu hơn, anh siết eo cô, đem cô dán chặt lên người mình.
Hạ Thiên Tinh bị hôn đến ý loạn tình mê, đôi tay gắt gao nắm lấy vạt áo sơmi trước ngực anh. Đến khi anh buông cô ra, đáy mắt động tình của cô nhìn rất rõ ràng, chậm chạp không có tan đi.
Anh cười như không cười nhìn cô, ánh mắt như đầy sao, thanh âm ám ách: “Xem ra đêm nay không muốn em, không đơn giản chỉ có mình tôi tiếc nuối……”
Bị giễu cợt, Hạ Thiên Tinh tức khắc quẫn bách đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào.
“Ai tiếc nuối?” Cô cắn môi, cự tuyệt không thừa nhận, “Anh mới tiếc nuối!”
“Không sai, thật sự tôi cảm thấy rất tiếc nuối.” Anh nói tiếp, mặt không đỏ, khí không loạn.
“……” Cô câm nín không nói nên lời, không ngờ da mặt anh lại dày như vậy, tim cô đập loạn, đẩy anh ra, “Anh mau đi ngủ đi.”
...