Chương 536


...

Hạ Thiên Tinh không khỏi buồn cười, trong lòng mặc niệm thay người nào đó.

Tiểu quỷ này, vừa chuyển đề tài liền đẩy trách nhiệm lên đầu ba bé.

Bạch Dạ Kình lúc này vừa vặn từ bên ngoài đi vào, nghe toàn bộ lời nói của Hạ Đại Bạch.

Hạ Đại Bạch vừa rồi còn cất giọng rất vui sướng, vừa thấy anh lập tức như con chuột thấy mèo, dè dặt rút giấy đứng sang một bên.

Thấy bé biết điều như vậy, Bạch Dạ Kình cũng không nói gì nữa, thật sự không có tâm tình đi so đo với con trai. Hiện tại toàn bộ tâm tư đều đặt trên người vợ mình. Rũ mắt nhìn cô đã súc miệng xong: “Khá hơn chút nào không?”

“Ừ, chỉ cần không ăn gì, không ngửi thấy những mùi vị kia thì không sao.”

“Đã bảo bọn họ chuẩn bị trái cây tươi cho em, ăn thử đi. Cũng không thể không ăn gì.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu: “Được, anh và Đại Bạch cũng đừng quá lo lắng, ba tháng đầu là vậy.”

Bạch Dạ Kình gật đầu.

Hạ Thiên Tinh từ trong phòng tắm đi ra, một lớn một nhỏ đi theo sau. Trở lại phòng ăn lần nữa, chỉ ăn trái cây, tình trạng khá hơn nhiều.

“Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại, nói mẹ đã tỉnh.” Bạch Dạ Kình vừa nói chuyện với cô vừa đem bữa sáng hơi nhiều dầu mỡ vào bếp, chỉ để lại phần của con trai.

Hạ Đại Bạch hiểu chuyện, lặng lẽ đi vào bếp. Anh tranh thủ vòng lại, đè lại bữa sáng con muốn bưng vào bếp: “Tiếp tục ăn.”

Bé vẫn là trẻ con, muốn thân thể cao lớn, phải ăn nhiều.

Hạ Đại Bạch khẽ ‘ồ’ một tiếng, không nói gì, ngoan ngoãn tiếp tục ăn.

Mắt Hạ Thiên Tinh sáng rực lên, hỏi anh: “Thật sao?”

“Ừ, nếu đã tỉnh lại, lát nữa anh bảo nhà thiết kế đến. Tranh thủ hoàn thành mọi chuyện trong mấy ngày nay.”

Hạ Thiên Tinh thương cảm gật đầu. Không khỏi nghĩ đến những lời hôm qua Phó Dật Trần nói với cô, nhất thời không có khẩu vị.

Bạch Dạ Kình vội vã đến phòng làm việc họp.

Hạ Thiên Tinh xử lý tốt chuyện bánh kẹo cưới, tự mình đặt kẹo và các kiểu hoa văn. Làm xong, cho tài xế đưa mình đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Lan Đình phu nhân đã tỉnh.

Nhưng rất yếu.

Hạ Thiên Tinh đút cháo cho bà, để gối sau lưng bà, đỡ bà dậy. Bà ăn không được mấy muỗng, lo lắng Bạch Nhị gia.

“Mẹ đừng lo cho ba, con đã nói với ba, hai ngày nay mẹ ở Lan gia. Ba tin.”

Lan Đình nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Thiên Tinh cũng không nói đến chuyện Phó Dật Trần thông báo bệnh tình nguy kịch, chỉ cười, tận lực ung dung nói chuyện hôn lễ vài ngày sau với bà, Thiên Tinh Lan Đình quả thật khá hơn nhiều, trên mặt yếu ớt cười.

Càng về sau, đề tài lại đến Lan Diệp.

“Đứa nhỏ kia, không biết bây giờ ở đâu, trên người nó không có bao nhiêu tiền.” Lan Đình lo lắng, ở trong mắt Lan Đình, Lan Diệp vẫn chỉ là đứa nhỏ, một đứa nhỏ được nuông chiều lớn lên.

“Nếu mẹ lo lắng, có thể nói Dạ Kình điều tra. Nhưng...” Nhắc đến Lan Diệp, Hạ Thiên Tinh nỗ lực kiềm chế chán ghét trước mặt mẹ mình: “Nếu không phải vì cô ta, bây giờ mẹ cũng không cần nằm ở đây.”

Hiện tại cô thật sự chán ghét Lan Diệp. Nếu bây giờ có thể gặp cô ta, cô rất muốn đi gặp mặt.

Đang suy nghĩ, điện thoại cô vang lên. Là tiếng rất ngắn, tin nhắn.

Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, có một ngày, mùi vị tôi nếm qua, nhất định sẽ khiến các người cũng phải nếm được chút xíu.

Không có mở đầu.

Không có ký tên.

Trong đầu Hạ Thiên Tinh thoáng qua hai chữ ‘Lan Diệp’. Trừ cô ta, cô không nghĩ ra người khác.

Đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

“Sao thế?” Lan Đình thấy vẻ mặt cô khác thường, thăm dò hỏi.

Hạ Thiên Tinh lắc đầu: “Không có gì, là tin nhắn của Vị Ương.”

Cô vừa nói vừa trả lời tin nhắn.

“Cô ở đâu?”

Cô đợi một hồi, đối phương không có trả lời.

Cô liền gọi điện, nhưng cũng không có ai nghe.

Hạ Thiên Tinh muốn bắt Lan Diệp đến. Mùi vị bị người khác uy hiếp sau lưng này, đúng là rất tệ hại. Hơn nữa, đưa cô ta ra nước ngoài, hết lần này đến lần khác không muốn đi, cô ta ở trong nước, rốt cuộc có ý định gì? Hạ Thiên Tinh cảm thấy Lan Diệp như vậy giống như bom hẹn giờ. Hiện tại cô ta đã tràn đầy hận thù, người lại ở trong bóng tối, không biết lúc nào sẽ đột nhiên nhảy ra gây chuyện. Dù không lấy mạng người khác được, nhưng đột nhiên bị cô ta nhảy ra cắn một cái, cũng rất không thoải mái.

Buổi chiều, sau khi từ bệnh viện về Phủ Tổng thống, cô trực tiếp gọi Hạ Đại Bạch vẫn ở phòng ngủ đến thư phòng, sau đó, ném điện thoại cho bé: “Theo dõi số điện thoại này cho mẹ.”

“Theo dõi số này làm gì?” Hạ Đại Bạch cầm điện thoại nhìn dãy số kia, tò mò hỏi.

“Có chút việc.”

Tiểu tử chớp chớp đôi mắt to: “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Nữ.” Hạ Đại Bạch mở máy vi tính, ngón tay nho nhỏ lướt trên bàn phím, mắt to xinh đẹp hơi híp lại: “Theo dõi tình địch? Chẳng lẽ mẹ và Tiểu Bạch mới kết hôn mà ba đã đi ngoại tình?”

Nếu quả thật như vậy.

Hừ hừ, Tiểu Bạch kia thật xấu.

Hạ Thiên Tinh liếc mắt, vỗ nhẹ lên ót bé: “Đầu nhỏ của cô nghĩ bậy gì vậy? Có phải không làm được không? Nếu không được mẹ để người khác làm.”

Hạ Đại Bạch chu miệng nhỏ kháng nghị câu nói sau cùng kia của cô, ngón tay lướt rất nhanh. Lòng tự ái của đàn ông, bé cũng có.

Trong chốc lát, cầm máy vi tính qua, đặt ngang trước mặt cô, đắc ý nói: “Mẹ tự xem đi.”

Hạ Thiên Tinh nhìn kỹ địa chỉ kia, là một khách sạn hoàn cảnh rất tốt. Một đêm ở nơi đó phòng thường nhất cũng là trên dưới 600 vạn.

Nhưng rõ ràng mẹ nói trên người Lan Diệp không có bao nhiêu tiền, tuy nhiên, nhìn cách tiêu xài dường như không giống bộ dạng không có bao nhiêu tiền.

Hạ Thiên Tinh gọi điện thoại cho Bạch Dạ Kình, muốn báo cáo với anh, giờ cô là phụ nữ có thai.

Là Thụy Cương nhận điện thoại, nói Tổng thống tiên sinh đang bận họp, khoảng 30 phút sau mới ra. Hạ Thiên Tinh cũng không nói gì thêm, cầm địa chỉ kia đi xuống lầu.

Cô dẫn theo tài xế và hai vệ sĩ cao lớn.

Thân thủ của Lan Diệp rất tốt, cô nghĩ nên đề phòng. Nhất là cô đang là phụ nữ có thai, không thể có chút sơ xuất nào.

Hạ Thiên Tinh lên xe, đến khách sạn kia. Trên đường lại lấy điện thoại ra nhìn, tin nhắn Lan Diệp gửi đến kia, trong lòng cô vẫn có chút e ngại.

Cô không biết người như Lan Diệp có thể ngấm ngầm gây ra chuyện gì, nhưng, cô không nghĩ cô ta đến ngay cả mạng mình cũng không cần.

Loại nhân tài này, là đáng sợ nhất.

Cô tuyệt đối không đẻ cho cô ta tổn thương người nhà cô.

Chỉ chốc lát sau, xe lái đến mục tiêu. Cô mặc áo khoác, từ trên xe bước xuống.

Hai vệ sĩ bảo vệ cô rất tốt. Một trước một sau, người khác căn bản không có cơ hội đến gần.

...