...
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Tâm cô siết đến đau.
"Hai ngày này anh có ngủ không?" Hạ Thiên Tinh đeo khẩu trang cho anh, vừa đi ra ngoài, vừa đau lòng hỏi.
"Mới vừa ngủ trên phi cơ được một chút." Bạch Dạ Kình trả lời cô. Anh là từ căn cứ không quân ngồi chuyên cơ lại đây, bằng không nếu ngồi xe thì không nhanh như vậy.
Cho nên...... Hai ngày này anh cũng chỉ ngủ trên phi cơ chốc lát như vậy? Bận như vậy sao anh còn suốt đêm tới Lương Thành?
Hạ Thiên Tinh không hỏi, chỉ đi theo anh sóng vai ra khỏi phòng bệnh, Lãnh Phi đứng ở cửa, thấy bọn họ ra tới, vội thấp giọng cùng Hạ Thiên Tinh chào hỏi.
Cô vừa nhìn thấy Lãnh Phi, mặt anh ta cũng là đầy mệt mỏi.
"Hai người vừa nhìn đều không ngủ ngon, bên cạnh có khách sạn gia đình, hai người đi tìm rồi đặt phòng ngủ một lát đi." Hạ Thiên Tinh nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng, vừa thiếu ngủ vừa không được ngủ ngon.
Bạch Dạ Kình "Ừ" một tiếng xem như đồng ý đề nghị của cô. Đi ra một bước, quay đầu lại, thấy cô còn ngây ngốc đứng tại chỗ, anh hơi hơi nhíu mi, "Em tương đối quen thuộc nơi này, cùng nhau đi đi, đỡ phải nửa đêm bọn anh giống ruồi nhặng không đầu ở trên phố tìm kiếm."
Kỳ thật khách sạn cách bệnh viện không đến 300 mét, phỏng chừng lúc dùng điểm tâm, ra cửa là có thể nhìn thấy. Nhưng nhớ tới anh rạng sáng 2 giờ phong trần mệt mỏi đến đây, trong lòng cô cảm động, cũng không thể mặc kệ anh, gật đầu, "Em đưa hai người đến khách sạn liền trở về."
........................
Trên trấn khách sạn nhiều lắm cũng chỉ có bốn sao, so với khách sạn kinh đô điều kiện đơn sơ hơn nhiều, nhưng vẫn còn tính là sạch sẽ. Lãnh Phi đi vào làm thủ tục.
Đăng ký chứng minh thì không thể dùng của hai người bọn họ được, còn may là Hạ Thiên Tinh mang theo chứng minh của mình và mẹ cô.
"Hai người lên lầu đi, em phải trở lại bệnh viện." Hạ Thiên Tinh đưa chìa khóa phòng cho anh.
Bạch Dạ Kình bắt lấy chìa khóa phòng, nhìn vào hai mắt của cô, "Không đi lên?"
Ánh mắt kia căn bản là đàn ông nhìn phụ nữ, ám chỉ đặc biệt rõ ràng. Hơn nữa, Lãnh Phi cũng ở chỗ này, anh cũng hoàn toàn không có ý muốn che giấu, nhìn đến nỗi má cô ửng hồng. Chỉ lắc đầu, "Hai người đi ngủ sớm một chút, em lo lắng cho mẹ, không thể ra ngoài lâu được."
Bạch Dạ Kình muốn nói gì, nhưng rốt cuộc cuối cùng cũng chưa nói, chỉ là sắc mặt trầm trầm, xoay người hướng thang máy đi đến.
Hạ Thiên Tinh nhìn tấm lưng kia, theo bản năng đuổi kịp một bước, nhưng cuối cùng lại không đuổi theo. Chỉ có chút ngượng ngùng hỏi Lãnh Phi, "Anh ấy tức giận?"
Lãnh Phi cười, "Hạ tiểu thư còn chưa nói xong điện thoại liền tắt ngang, tổng thống còn tưởng là cô xảy ra việc ở bệnh viện cho nên vội vội vàng vàng chạy tới. Hiện tại mới vừa đến, cô liền đem anh ấy tống cổ đi ngủ, tự nhiên trong lòng sẽ không thoải mái."
"Cho nên...... Anh ấy là bởi vì cuộc điện thoại kia của tôi?" Hạ Thiên Tinh khiếp sợ, trong lòng dao động rất lớn, trong tâm tựa hồ có từng vòng gợn sóng lan ra. Kỳ thật vừa nãy ở phòng bệnh nhìn thấy anh cũng không phải là không nghĩ ra, nhưng là không nghĩ tới như vậy.
Lãnh Phi không tỏ ý kiến, nhún nhún vai, còn chưa nói cái gì, liền nghe được âm thanh đặc biệt khó chịu của Bạch Dạ Kình lạnh lẽo âm u từ thang máy truyền đến, "Cậu còn đứng ở đó làm gì?"
Lãnh Phi không dám chậm trễ, cùng Hạ Thiên Tinh nói gặp lại sau liền nhanh chân vội vàng đi đến thang máy.
Lần này, sảnh lớn toàn bộ khách sạn cũng chỉ còn lại một mình Hạ Thiên Tinh đứng ở đằng kia. Cô đứng một lúc lâu, cũng không biết suy nghĩ tới cái gì, khóe môi chậm rãi trồi lên nhợt nhạt một tia cười, trong lòng có dòng nước ấm chảy lung tung.
Người đàn ông này, rõ ràng vừa bá đạo, vừa mạnh miệng, lúc hư lên thì thật sự rất hư, cũng không thể tức giận với cô được, nhưng là lúc làm cho người ta thích...... Vốn dĩ cũng là rất ngốc......
Cô cong cong môi, hướng quầy bán quà vặt của khách sạn đi đến, đặc biệt đi chọn hai bộ khăn lông mới cùng đồ dùng rửa mặt.
........................
Bạch Dạ Kình cởi áo sơmi, tùy tay ném lên trên giường. Ngón tay mới vừa đụng tới dây lưng, lúc muốn đẩy ra dây quần, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông cửa lúc nửa đêm làm anh tăng lên cảnh giác, lập tức nghiêm nghị mà chống đỡ. Hồ nghi đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo liếc liếc mắt một cái, ngoài cửa kia là hình bóng quen thuộc làm thần sắc anh tức khắc lơi lỏng.
Kéo cửa ra, khi đối mặt với cô sắc mặt cũng không phải là tốt lắm, "Sao còn chưa đi?"
Giọng điệu cũng là nhàn nhạt.
Người đàn ông này luôn là tham sống hờn dỗi.
Hạ Thiên Tinh đem đồ trong tay đưa tới trước mặt anh, "Không phải anh có thói ở sạch sao? Đồ mới hoàn toàn, anh cầm mà dùng tạm một chút. Chất lượng giống nhau, khẳng định không khác so với cái anh dùng bình thường."
Bạch Dạ Kình liếc những đồ dùng rửa mặt, lại sâu xa nhìn cô. Ánh mắt kia thật sâu, đem cô khóa chặt. Nhìn đến nỗi Hạ Thiên Tinh không được tự nhiên, chỉ cảm thấy ánh mắt kia của anh như là muốn lột cả người cô.
Lúc cô cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa, anh mới lần nữa mở miệng: "Sao là hai phần?"
"......" Hạ Thiên Tinh từ trong ánh mắt anh đã nhìn ra, người đàn ông này rõ ràng là hiểu lầm! Anh cho rằng một phần trong đó là để lại cho cô.
Cô sợ anh nghĩ lung tung, nhanh chóng giải thích nói: "Anh trước cầm một cái dùng đi, một cái khác là chuẩn bị cho Lãnh Phi, bây giờ em đi đưa cho anh ta."
Cô đem một phần nhét vào trong tay anh, cầm một phần khác đi ngược lại đến phòng kế bên. Bạch Dạ Kình chung quy là không thể nhịn được nữa, đuổi theo một bước, duỗi tay nắm bả vai cô, đem cô cố định trên vách tường ở hành lang dài của khách sạn.
Hạ Thiên Tinh trố mắt nhìn anh, nửa người trên to lớn của anh đem cả người cô chặt chặt chẽ chẽ bao phủ. Ánh sáng trên hành lang dài tối tăm bị thân thể anh ngăn trở một nửa. Trên người anh cái gì cũng chưa mặc, cả người phát ra nhiệt khí càng thêm bức người. Cô dựa vào trên vách tường, trong tay cầm một cái khăn lông khác, theo bản năng siết đến gắt gao. Bao gói plastic ban đêm phát ra tiếng vang rõ ràng rất nhỏ, lại có vẻ đặc biệt đột ngột.
"Em nửa đêm chạy tới gõ cửa phòng người đàn ông khác?" Bạch Dạ Kình có chút bực bội mở miệng.
Hạ Thiên Tinh dở khóc dở cười, "Lãnh Phi không tính là người đàn ông khác chứ?" Cho dù cô nửa đêm đi gõ cửa phòng của Lãnh Phi, Lãnh Phi cũng sẽ không có bất cứ hiểu lầm nào đối với cô.
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, lại liếc mắt khăn lông bị cô nắm chặt ở trong tay, anh duỗi tay trực tiếp đoạt lấy ném xuống đất.
"Làm gì nha?" Hạ Thiên Tinh khom người đi nhặt.
Bạch Dạ Kình đem cô trực tiếp xách lên, "Cậu ta không có thói ở sạch, đồ trong khách sạn có thể tùy tiện dùng."
"Nhưng mà..... A......"
Hạ Thiên Tinh còn chưa nói xong, môi của người đàn ông cuồng loạn nồng nhiệt hôn lên môi. Nụ hôn của anh cuồng loạn cực nóng. Cô bị hôn đến khó có thể chống đỡ, nhưng mà lý trí lại ở nhắc nhở cô đẩy anh ra.
Nơi này chính là trên hành lang dài của khách sạn, nếu như bị người ta chụp được, đại để lại là muốn nháo cho dư luận xôn xao.
Bạch Dạ Kình thật sự cũng không có luôn hôn cô trên hành lang, đơn giản là trực tiếp ôm cô đi vào trong phòng. Đè ở trên giường, hôn nồng nhiệt một hồi, hôn đến nỗi hô hấp lẫn nhau toàn rối loạn mới dừng tay, đi phòng tắm tắm rửa.
Buổi sáng tốt lành, tổng thống đại nhân!
...