Chương 397


...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau đó, ‘ầm’ một tiếng, đóng chặt cánh cửa.

“Nơi này chính là phòng của em, đi nơi nào cũng không đúng.” Chính là giọng ra lệnh, gương mặt tối đen, không có chút ôn nhu.

Hạ Thiên Tinh càng bi thương.

Không biết anh đối với những phụ nữ khác có hung dữ như vậy hay không, hay là đều mềm nhẹ ôn nhu.

Nghĩ vậy, lại càng không được. Lông mi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, tố cáo trừng anh, giống như anh làm chuyện sai lầm lớn gì, kéo vali đi ra ngoài, không quay đầu lại.

“Hạ Thiên Tinh.” Bạch Dạ Kình tức giận cắn răng.

Đáp lại anh chính là một tiếng ‘ầm’, một cánh cửa khác đóng chặt.

Anh tức giận.

Đều nói phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật ách, hôm nay thật sự lĩnh hội rồi.

Hạ Thiên Tinh ngồi dưới đất thu xếp hành lý, treo quần áo lên.

Hạ Đại Bạch vốn rất vui vẻ chơi đồ chơi, nhưng sau một hồi cũng nhạy cảm phát hiện cô không đúng.

“Đại Bảo. Em thật sự muốn ngủ cùng con sao?”

“Ừ.”

“Vậy Tiểu Bạch làm sao?”

“Mặc kệ.”

“Ba mẹ không sinh bảo bảo sao?”

“Không sinh. Sau này không sinh nữa.”

“…” Lúc này Hạ Đại Bạch nhìn ra, người nào đó rất tức giận.

“Xem ra, Tiểu Bạch lại không ngoan.”

“Ừ, rất không ngoan.” Hạ Thiên Tinh phụ họa: “Lát nữa hai chúng ta đi ra ngoài chơi, không dẫn ba con theo.”

Dù sao, biệt thự sát bờ biển, cùng lắm chỉ cách mấy thước mà thôi.

Hạ Đại Bạch gãi đầu, như vậy là tốt thật sao?

Kết quả.

Bạch Dạ Kình vừa thu xếp đồ xong, lúc đi qua phòng khác, bên trong lại trống không.

Phía trên có một tấm giấy nhỏ, là Hạ Đại Bạch viết.

“Tiểu Bạch, hai mẹ con con ra bờ biển chơi, Đại Bảo không muốn dẫn ba theo, ba ở nhà suy nghĩ thật tốt đi.”

Bạch Dạ Kình căm tức.

Hai người này thật sự vứt bỏ anh. Hơn nữa, bọn họ không hiểu ngôn ngữ nơi này, lỡ như có chuyện gì thì làm sao?

Cau mày, xé tờ giấy, ném vào thùng rác. Vừa đi về phòng ngủ chính vừa cởi nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực bền chắc. Đổi đồ biển, đi ra biệt thự.

Lúc này, trên bờ cát có không ít người.

Các quốc gia đều có.

Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, mỗi một người đều ăn mặc vô cùng bốc lửa. Có phụ nữ nhiệt tình còn ngả ngớn huýt sáo với anh, tỏ vẻ thiện cảm, anh lười nhìn qua. Đôi mắt lướt qua toàn bộ bãi cát, tìm một lớn một nhỏ quen thuộc kia.

Cho đến khi một tiếng còi vang lên và tiếng gọi ầm ĩ từ cách đó không xa truyền đến. Anh dời mắt nhìn, sắc mặt xanh mét.

Cô lại đánh bóng chuyền cùng một đám người.

Mặc trên người là bộ bikini hai mảnh anh đã ném đi.

Thân hình cô rất đẹp, da thịt trắng nõn, ở dưới ánh mặt trời, trên bờ cát nhảy tung tăng, chẳng những Thiên Tinh phấn chấn bồng bột, nụ cười kia lại chói mắt. Thân hình mềm mại, mỗi một lần chuyền bóng hay nhận bóng, đều có thể dẫn đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ánh mắt đàn ông thèm thuồng.

Rõ ràng ánh mắt trời chói chang, nhưng Bạch Dạ Kình đứng đó lại lãnh khốc, cả người lạnh như băng.

“Tiên sinh, tôi thấy anh chăm chú xem bóng chuyền, anh có hứng thú không? Chúng tôi thiếu người, chơi cùng đi.”

Có một phụ nữ bốc lửa đến bắt chuyện, tay mềm mại gác lên vai anh.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lẽo, liếc nhìn bàn tay kia. Sau đó, lạnh giọng mở miệng: “Tôi không phải đang xem bóng chuyền, là đang nhìn vợ tôi.”

“Vợ?” Đối phương nhìn anh, lại nhìn cô gái rất hấp dẫn trong đám người, ngượng ngùng thu tay về. Mặt đầy tiếc nuối: “Thấy anh trẻ tuổi như vậy, tôi cho là…”

Bạch Dạ Kình căn bản không có hứng thú nghe người kia nói gì, sãi bước đi đến Hạ Thiên Tinh.

Thật ra Hạ Thiên Tinh đã sớm thấy anh. Chỉ có thể trách người đàn ông này quá chói mắt. Cho nên, vừa rồi có phụ nữ bắt chuyện, cô đương nhiên không thể không thấy. Cô còn thầm nghĩ, nếu anh thật sự bị người khác quyến rũ, cô nhất định mua vé máy bay đi về ngay lập tức, cả đời này cũng không đến chỗ này nữa.

Nhưng khá tốt, anh không có ý gì với cô gái kia.

Không, không tốt chút nào, anh đang khí thế hung hăng đi đến cô.

“Đại Bạch, đi mau lên.”

Hạ Thiên Tinh khẽ hô, không để ý bóng chuyền nữa, xoay người muốn chạy. Nhưng người đàn ông vừa rồi đang ham muốn cô, vào lúc này ngăn cản đường đi của cô.

“Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta có thể kết giao bạn bè không?”

Kết cái gì mà kết.

Bây giờ cô tự thân khó bảo toàn, nào còn có tâm tình đi kết bạn.

“Tiên sinh, xin anh nhường đường được không?”

Cô đi vòng qua đối phương, người đàn ông đó chưa từ bỏ ý định, đưa tay vòng qua eo rất nhỏ của cô, rất đẹp cũng rất mềm. Trắng nõn như tuyết, là cô gái đông phương da thịt nhẵn nhụi điển hình, khiến người khác không khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Nhưng bàn tay của người đàn ông còn chưa chạm vào da thịt của cô gái, một giây sau, đã bị một tay khách không chút khách sáo chắn lại. Sau đó, cô gái xinh xắn trực tiếp bị một người đàn ông khác vác lên vai.

“Này, vị tiên sinh kia.” Người đàn ông đuổi theo.

Nhưng người nào đó quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng trừng đến, khiến anh ta ngượng ngùng lui lại.

“Bạch Dạ Kình, anh mau thả em xuống.” Hạ Thiên Tinh thẹn thùng giãy giụa.

Cảm thấy mất thể diện muốn chết, hai tay không ngừng đánh lưng anh.

Phải biết, cô hiện giờ chỉ mặc bikini, anh vác cô lên vai như vậy, trước mắt mọi người, bàn tay không có chút ngăn trở đỡ mông cô.

Rất lúng túng nha.

Bạch Dạ Kình mặt không biểu tình, căn bản không bị lay động.

Hạ Thiên Tinh giãy giụa không được. Bọn họ như vậy, thu hút người khác 100%.

Cô cầu khẩn nhìn Hạ Đại Bạch: “Đại Bạch, con mau nghĩ cách để ba con thả mẹ xuống.”

Hạ Đại Bạch mang dép nhỏ, mặc đồ biển màu xanh, hai tay đút vào túi quần. Bé cũng rất đồng tình với cảnh ngộ lúc này của Đại Bảo, nhìn sắc mặt hiện tại của Tiểu Bạch, một lát trở về, nói không chừng Đại Bảo sẽ bị đánh một trận.

Ừm, có thể là một đánh tàn nhẫn.

Bé hắng giọng, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ cho cô, người nào đó bỗng nhiên cúi mặt, lành lạnh nhìn bé: “Nếu con là người thông minh, lúc này sẽ lựa chọn im miệng.”

“…” Hạ Đại Bạch chu chu miệng nhỏ, nửa ngày, bé sợ hãi ngậm miệng nhỏ lại.

Hạ Thiên Tinh mắng bé: “Hạ Đại Bạch, con không có khí phách.”

“Con không nghe.” Hạ Đại Bạch bụm lỗ tai: “Bây giờ ba mẹ gây gổ rùm beng, con vô tội.”&

...