...
Bên kia, trong thư phòng Lan gia.
Lan Chiến tức giận đập mạnh lên bàn sách: “Ngài ấy thật sự muốn từ chức sao?”
“Ngài Tổng thống cũng không giấu diếm ý định này. Bây giờ đang ngài ấy đang làm công tác tư tưởng với các bộ phận!” Người trả lời là trợ lý của Lan Chiến là Trầm Minh nói: “Nếu như, ngài Tổng thống thật sự muốn từ chức không phải là bên Phó Tổng thống sẽ chiếm được lợi thế sao? Sau khi chính quyền thay đổi, e rằng vị trí chủ tịch của ngài vừa mới nhậm chức...”
Trầm Minh chỉ nói đến đây cũng không nói gì nữa.
Lan Chiến hừ lạnh một tiếng: “Nhiều năm như vậy, tôi đã tốn bao nhiêu công sức đi theo nó làm trâu làm ngựa, hôm nay nó nói từ chức là từ chức sao?”
“Vậy tiên sinh muốn...”
Lan Chiến trầm ngâm một chút, đã có dự tính của mình, nói: “Giúp tôi hẹn với giới báo chí, còn liên lạc với Phó Tổng thống Dư giúp tôi!”
“Phó Tổng thống Dư?” Trầm Minh ngơ ngẩn.
Chẳng lẽ tiên sinh định từ bỏ Bạch Tổng thống mà chọn về phe đối nghịch sao?
Hôm sau, bảy giờ tối.
Bữa tiệc tổ chức sinh nhật Lan Đình phu nhân được tổ chức ở khách sạn Kings lớn nhất.
Hạ Thiên Tinh mặc lễ phục màu xanh trông cực kỳ duyên dáng và yêu kiều. Hạ Đại Bạch đứng bên cạnh cô cũng cực kỳ nổi bật.
Cậu nhóc ăn mặc như một quý ông, bộ vest nhỏ đeo nơ. Bộ quần áo này là chính là bản thu nhỏ của Bạch Dạ Kình.
Cho nên, lúc hai người mới xuất hiện ở bữa tiệc đã bị nhà báo chặn lại chụp ảnh, hỏi rất nhiều vấn đề bén nhọn.
Hạ Đại Bạch không thích ứng được với cảnh tưởng nhiều đèn flash nháy như vậy, chân mày nhỏ nhíu chặt, không vui chút nào. Cũng may rất nhanh có vệ sĩ đi ra. Hạ Thiên Tinh để người ta dẫn con vào còn một mình ở lại đối phó với giới truyền thông.
Có mấy lời, cô muốn nói rõ ràng.
“Hạ tiểu thư, xin cô nói vài lời với chúng tôi về những bức ảnh kia, được chứ?”
“Cô và ngài Tổng thống đã có con cũng sắp năm tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, vậy chuyện những bức ảnh này sẽ có ảnh hưởng rất lớn không?”
“Có người nói, Lý Linh Nhất có nói chuyện năm năm trước đã thông đồng trước với cô. Để ép ngài Tổng thống đi vào khuôn khổ mà cưới cô, có thật hay không?”
“Quan hệ giữa cô và Dư Nhị thiếu thật sự là quan hệ tình nhân sao? Nghe nói hôm nay Phó Tổng thống Dư cũng sẽ đến, ngài ấy có biết quan hệ giữa hai người không?”
Mấy ngày nay cô không lên mạng, hóa ra tin đồn đã kinh khủng như vậy.
Thậm chí có người còn nói, mọi chuyện đều do cô sắp đặt, tự biên tự diễn để ép ngài Tổng thống cưới cô.
Hạ Thiên Tinh đứng yên tại chỗ, ánh đèn flash liên tục nháy lên. Cô vừa định mở miệng giải thích thì sau lưng có một giọng nói đột ngột vang lên.
“Thiên Tinh!”
Giọng nói này... Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút. Quay đầu lại chỉ thấy Lan Chiến mặc bộ vest thẳng thớm đi từ trong ra, trên mặt nở nụ cười không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc trước kia. Hôm nay, ông ta có chút hòa ái, dễ gần.
Nhưng càng như vậy càng khiến cô e ngại trong lòng.
Cô đứng đó, không hiểu nhìn đối phương.
Lan Chiến đi tới, nói với cánh nhà báo đang hăng máu kia: “Mấy người cũng không thể thấy con bé là con gái mà chèn ép nó được. Con bé là cháu ngoại Lan Chiến tôi, tôi không cho phép ai bắt nạt nó đâu!”
Hạ Thiên Tinh kinh ngạc nhìn Lan Chiến, không biết trong hồ lô ông ta bán thuốc gì.
“Sao vậy? Sao lại khách khí như thế chứ? Không phải lần trước đã gọi là cậu rồi sao?” Trên mặt Lan Chiến vẫn đầy ý cười. Trông ông ta như vậy với Lan Chiến hồi trước như hai người khác nhau.
Nhà báo đánh hơi được tin hot, lập tức hỏi: “Chủ tịch Lan, xin hỏi ông vừa nói cô ấy là cháu ngoại của ông là chuyện gì vậy? Theo chúng tôi biết ông chỉ có một người chị mà thôi, chính là Lan Đình phu nhân. Nhưng Lan Đình phu nhân vẫn chưa kết hôn!”
“Vẫn chưa kết hôn thì không thể có con sao? Đứa nhỏ này chúng tôi cũng vừa tìm được thôi. Vốn dĩ định chia sẻ tin vui này với mọi người nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của chị gái tôi. Tôi tự ý muốn công bố tin tức này, hi vọng chị ấy đồng ý!”
Hạ Thiên Tinh thận trọng liếc nhìn Lan Chiến. Cô sợ Lan Chiến lại nói những lời khiến người ta sợ hãi hơn. Cô tiến lên một bước định ngăn ông ta. Nhưng hiển nhiên ông ta đã sắp xếp từ trước, trợ lý Lan Chiến đã kéo cô ra.
“Hạ tiểu thư, nơi này không còn chuyện của cô, mời cô vào trong thôi!”
“Anh buông tôi ra!” Hạ Thiên Tinh đẩy tay Trầm Minh ra. Trầm Minh ra hiệu thì có mấy tên vệ sĩ to con vây quanh cô.
Cô chỉ nghe thấy nhà báo tiếp tục hỏi: “Như vậy có thể nói cho chúng tôi biết ba của Hạ tiểu thư là ai không?”
Trái tim Hạ Thiên Tinh nhảy vọt lên cổ họng.
“Cái này hả? Thật ra thì cha của Hạ tiểu thư chính là...!” Hô hấp của cô như nghẹn lại, chỉ nghe Lan Chiến chậm rãi mở miệng: “Là tiên sinh Bạch Thanh Nhượng!”
Hạ Thiên Tinh sợ hãi run rẩy, đứng im tại chỗ.
Nhưng sau đó, không khí lại sôi trào lên. Cánh nhà báo kích động, ánh đèn flash điên cuồng nháy lên, máy quay phim chĩa vào phía Lan Chiến.
Bên ngoài cực kỳ hỗn loạn.
“Bạch Thanh Nhượng tiên sinh sao? Ý ngài nói Bạch Thanh Nhượng tiên sinh – chú của ngài Tổng thống sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy ngài Tổng thống và Hạ Thiên Tinh không phải loạn luân sao?”
“Xin hỏi ngài Tổng thống đã biết từ trước rồi sao?”
“Vậy đứa bé kia chẳng phải chính là...”
Hạ Thiên Tinh đứng sững tại chỗ, trong đầu ong lên, bên tai đủ các loại ồn ào, tiếng huyên náo không ngừng chui vào não cô. Cô không biết tại sao Lan Chiến lại phải nói những chuyện này, cũng không ngờ rằng người nói ra chuyện này là người Lan gia.
Ông ta biết rõ làm như vậy sẽ phá hủy tất cả danh dự anh.
Hay là Lan Chiến cố tình muốn phá hủy anh chứ?
Ngay khi báo chí đang chĩa mũi nhọn vào cô, cô đang định giải thích, quan hệ giữa hai người họ không phải như vậy thì một chiếc xe từ từ tiến lại gần, bất ngờ dừng lại ở khách sạn.
Tất cả nhân viên phục vụ vừa thấy chiếc xe kia xuất hiện đều đứng nghiệm, cưc kỳ cung kính.
Ngay sau đó, mấy người vội vã chạy xuống.
Cửa xe được vệ sĩ mở.
Dưới ánh mắt mọi người, người đàn ông chói mắt như vậy, nhẹ nhàng bước đến.
Trong chớp mắt, Lan Chiến ngây ngẩn.
Ông ta không ngờ rằng Tổng thống lại xuất hiện. Vì tránh thị phi nên sinh nhật lần này nên cố ý không mời anh ta. Hơn nữa, sau khi xác nhận khách mời không có anh mà.
Vào lúc này, người kinh ngạc hơn cả là Hạ Thiên Tinh.
Một lúc lâu sau, khi đối mặt với bóng dáng quen thuộc đó, cô quên mất phải nói cái gì, chỉ sợ hãi nhìn người đang đi tới.
...