Chương 527


...

“Nhà thoải mái thì thoải mái, nhưng tối nay em về trễ một chút.”

“Tại sao?”

“Tối nay ăn cơm ở đây. Có thể lát nữa mẹ em sẽ qua.”

Bạch Dạ Kình đương nhiên biết ‘mẹ’ cô nói là ai, cũng nhất thời kinh ngạc. Hạ Thiên Tinh nói: “Em biết trong lòng mẹ vẫn nhớ đến ba em, nếu hai người họ có thể ở bên nhau lần nữa, em cũng cảm thấy rất tốt.”

Bạch Dạ Kình không nói gì, cong môi: “Đổi lại là em, em có thể tha thứ ba em không?”

Hạ Thiên Tinh nói nhỏ: “Anh muốn thử không?”

“Chuyện tự chui vào rọ, chồng em có thể làm sao?”

Hai chữ ‘chồng em’, Hạ Thiên Tinh nghe xa lạ, nhưng lại có cảm giác đặc biệt kỳ diệu. Chỉ nghe thôi, đứng đó không khỏi cười ngây ngô.

Người đàn ông này...

Từ hôm nay trở đi là chân chính chồng cô rồi. Không chỉ là ngấm ngầm thừa nhận trong lòng, mà là hợp pháp. Chỉ cần hai người họ muốn ở bên nhau, không có người nào có thể tách họ ra. Ừ! Cho dù Lan Chiến trốn ngục được cũng không có cách chia rẽ bọn họ.

Gió thổi qua, ngay cả gió mùa đông cũng không thấy lạnh.

“Cười ngây ngô cái gì?” Bạch Dạ Kình cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được cô háo hức.

“Không có.” Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, cười hỏi anh: “Tối nay anh bận không? Có muốn ăn tối cùng em không?”

Bạch Dạ Kình không trả lời ngay, hình như đang xem lịch hành trình, lát sau nói: “Tối nay có việc.”

“Ừ, không sao, chúng ta về nhà gặp nhau.”

Bên này còn chưa cúp điện thoại, Hạ Quốc Bằng từ bên trong đi ra. Kích động không thôi, sắc mặt vui vẻ.

Hạ Thiên Tinh nói với Bạch Dạ Kình một tiếng, hai người cúp điện thoại. Sau đó nghe Hạ Quốc Bằng nói: “Thiên Tinh, mẹ con đồng ý đến! Bà ấy thật sự đồng ý!”

Hạ Quốc Bằng ở tuổi này, lại vì có thể ăn tối cùng vợ trước mà vui vẻ như đứa bé.

Hạ Thiên Tinh thở dài, cũng không nói ra là cảm nhận gì.

‘Sớm biết như vậy, lúc đầu hà tất phải làm’. Câu nói thật sự rất thích hợp tình cảnh này.

Hạ Quốc Bằng rất vui vẻ, nói vài câu với Hạ Thiên Tinh, vào biệt thự thay quần áo. Vì đã sớm về hưu, mấy ngày nay ở nhà đều mặc quần áo thoải mái ở nhà, nhưng hôm nay cố ý lấy áo sơ mi và âu phục ra mặc, trông rất có Thiên Tinh.

Thay quần áo xong lại vào bếp, nói buổi tối muốn đích thân xuống bếp làm mấy món ăn.

Đến lúc gần cơm tối, Trầm Mẫn mới đến, xách quà theo.

Hạ Thiên Tinh và lão phu nhân đi ra ngoài đón, đã nhiều năm lão phu nhân không gặp con dâu này, giờ gặp lại, vừa nghĩ đến hôm nay cảnh còn người mất, hốc mắt không khỏi ửng đỏ.

“Về là tốt. Về là tốt rồi.” Lão phu nhân lầm bầm: “Vào ngồi đi. Năm nay đúng là náo nhiệt hiếm có.”

Năm trước ăn tết, trừ có hai nữ thân quyến bên ngoài, còn có rất nhiều người khác đi đi lại lại. Nhưng năm nay Hạ Quốc Bằng nghỉ hưu, ngay cả những bạn bè thường ngày kia cũng không đến.

“Mẹ, mẹ ngồi đây đi.” Hạ Thiên Tinh kéo Trầm Mẫn ngồi xuống sofa. Cô nhìn ra được, hôm nay mẹ cũng ăn mặc tinh xảo, tóc dùng ngọc trâm bới lên thật cao, mặc sườn xám và áo khoác ngoài, rất tinh xảo. Tuy không còn trẻ tuổi như trước kia, nhưng vẫn còn dư âm bộ dáng thùy mị.

Lão phu nhân quan sát con dâu này hồi lâu, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Trầm Mẫn thản nhiên chào bà, cũng không né tránh. Thật lâu sau, lão phu nhân mới nhận ra, dời tầm mắt, tựa như thuận miệng hỏi: “Thiên Tinh, ba con đâu?”

“Ở trong bếp, ba nói phải làm gà cung bảo và tôm nướng mẹ thích cho mẹ.”

Hạ Thiên Tinh trả lời, ánh mắt đang nhìn lão phu nhân lại thỉnh thoảng nhìn Trầm Mẫn, tựa như đang dò la tâm tư của bà. Nhưng sắc mặt Trầm Mẫn vẫn nhàn nhạt, khiến người khác không nhìn ra đầu mối gì.

Không lộ vẻ xúc động.

Hạ Thiên Tinh cũng không biết tâm tư lúc này của mẹ.

Lúc này, Hạ Đại Bạch từ bên ngoài tiến vào, bên ngoài lạnh lẽo, lạnh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Vốn ở trong nhà này, ngay cả bé cũng không thoải mái, nhưng khi thấy bà ngoại, lập tức vui vẻ.

“Bà ngoại.”

Bé chạy đến bà, nằm trên đùi Trầm Mẫn.

“Con chạy ra ngoài thế nào mà đông mình thành như vậy?” Trầm Mẫn đau lòng đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch cười hì hì: “Đại Bạch không lạnh. Bà ngoại, sao bà cũng đến?”

“Đại Bạch có thể đến đây, không hoan nghênh bà ngoại đến sao?” Trầm Mẫn cố ý hỏi. Hạ Thiên Tinh đưa tay sờ quần áo đứa nhỏ, sợ bé ở ngoài lạnh lâu nên chảy mồ hôi ướt đồ.

“Hoan nghênh ạ. Sớm biết bà ngoại đến, chúng ta có thể đi cùng.” Thanh âm Hạ Đại Bạch giòn giã, bầu không khí sống động hơn rất nhiều.

Lò sưởi cũng dần nóng lên, nhiệt độ bên trong ấm lên, không còn lạnh.

Lão phu nhân ở một bên nhìn, thấy ba người thân mật, náo nhiệt như người một nhà, lại nhìn dáng vẻ tịch mịch trống vắng bên này, trong lòng ít nhiều vẫn không dễ chịu. Bà chua xót nói: “Ba con ngồi đi, bà vào phòng bếp gọi Quốc Bằng ra.”

“Làm phiền mẹ.” Trầm Mẫn vẫn rất khách sáo. Nhưng trong phần khách sáo này, có hời hợt nhiều hơn.

Tiếng ‘mẹ’ kia nghe vào trong tai lão phu nhân càng khiến bà cảm thấy thổn thức.

...

Hạ Quốc Bằng thấy Trầm Mẫn, đáy mắt lướt qua tia sáng tươi đẹp.

Hạ Thiên Tinh nhìn ra, tối nay ông hơi khẩn trương, luôn ân cần chu đáo lấy lòng. So với ông, Trầm Mẫn lại không biểu hiện gì.

Ăn tối xong, lại ngồi trên sofa gọt trái cây.

Ông gọt xoài rất tỉ mỉ, lấy nĩa nhỏ, lấy lòng đưa đến trước mặt Trầm Mẫn. Trầm Mẫn rũ mắt nhìn dĩa xoài vàng tươi kia, trong lòng khổ sở. Xoài là trái cây bà thích, trước kia thích, nhưng rất ít ăn, bà ngại ăn quá nhếch nhác. Sau đó, cũng không biết Hạ Quốc Bằng học gọi xoài từ đâu, gọt cho bà ăn.

Không nghĩ đến, đã nhiều năm như vậy, ông vẫn nhớ rõ ràng những chi tiết kia.

Chẳng qua là, càng rõ ràng, trong lòng càng khổ sở.

“Sao không ăn?” Hạ Quốc Bằng mong đợi nhìn bà, sau đó, thấy bà nhìn chằm chằm dĩa xoài, liền cười khổ, nói: “Đã nhiều năm không gọt xoài, tôi vốn tưởng rằng đã sớm quên...”

“Bà ngoại, bà không ăn sao? Bà không ăn vậy Đại Bạch ăn, có được không?” Hạ Đại Bạch là một người thích ăn hàng, thấy dĩa xoài xinh đẹp kia đặt trước mặt, đã sớm thèm ăn. Miệng nhỏ ngậm ngón tay út hỏi.

“Tiểu tham ăn! Sao không có tiền đồ như vậy?” Hạ Thiên Tinh kéo ngón tay út của bé từ trong miệng ra.

Hạ Quốc Bằng cười: “Là ông ngoại không lo cho con chu đáo. Lập tức gọt một trái cho con.”

...