...
Cô phát cáu, đối với bộ dạng thờ ơ của anh, cô vừa giậm chân vừa bấu chặt lấy tay của anh: "Rốt cuộc có nói hay không? Tại sao mẹ của em phải đi gặp ba mẹ của anh?"
Thái độ của ông cụ đối với mình còn như thế, đối xử với mẹ mình thì như thế nào đây?
"Bàn chuyện kết hôn, ngay cả cha mẹ hai bên cũng không gặp mặt thì làm thế nào để tặng lễ vật, làm thế nào mời khách khứa. Cũng phải ngồi xuống trao đổi chứ?"
Đột nhiên Bạch Dạ Kình lên tiếng.
Bàn chuyện kết hôn!
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, ngước mắt nhìn người đàn ông ở phía trước, nỗi lòng lập tức dao động vô cùng dữ dội. Chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không hề có chút trêu đùa.
“Có gì không hài lòng?” Bạch Dạ Kình cau mày nhìn cô.
Cô định thần lại, không kiềm được mà nở nụ cười thật tươi, ánh mắt sáng ngời, cố ý hất hất cằm lên, gật đầu: “Phải, em vẫn còn chưa nói muốn gả cho anh, anh lại mời mẹ của em qua trước, có phải là không có cách gì có thể nói nổi rồi không? Còn chưa hỏi đến ý kiến của em!”
Bạch Dạ Kình dựa sát vào cô, mặt của anh và của cô, khoảng cách chưa đến một cm. Hơi thở nóng bỏng, đều phả lên gương mặt của cô, làm cho hô hấp của cô cũng rối loạn. Mới nghe anh ngang ngược mà lên tiếng: “Em bằng lòng cũng phải gả, không bằng lòng cũng phải gả, không có lựa chọn.”
“...” Hạ Thiên Tinh không nói gì, giả vờ tức giận, trách anh một câu: “Làm gì có kiểu như anh, em cũng không có nhân quyền rồi!”
“Uhm!” anh trả lời theo cách có lý chẳng sợ: “Sau khi gả cho anh, lại bàn về nhân quyền.”
Hạ Thiên Tinh lườm anh. Thật khó mà tưởng tượng được4cuộc sống sau khi kết hôn của hai người. Chẳng lẽ mình vẫn sẽ bị con người này ăn đến chết sao? vậy thì quá thảm thương rồi.
Nhưng...
Vừa nghĩ đến, phải gả cho người đàn ông này, tâm tình, lại không ngừng nhảy nhót.
“Ba mẹ đang làm gì vậy?”
Ngay lúc này, cửa phòng khách đột ngột bị mở ra. Hạ Đại Bạch ló đầu vào hỏi.
Hạ Thiên Tinh đang tựa trên cánh cửa, nháy mắt cánh cửa bị kéo ra, cả người của cô bị ngã về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã ra sàn. Bạch Dạ Kình nhanh tay nhanh mắt, cánh tay dài đặt ngang hông của cô, ôm chặt cô lại.
Hai cánh tay của cô theo bản năng vòng lên cổ của anh, cơ thể mềm mại dán sát vào anh.
Hạ Đại Bạch thấy hai người ôm nhau thật chặt, nhếch nhếch cái miệng nhỏ, cánh tay trắng nõn kéo vạt áo của Hạ Thiên Tinh: “Đại Bảo, nói chuyện yêu đương thì nói cứ nói chuyện yêu đương, nhưng, mẹ muốn ôm Tiểu Bạch, con cũng sẽ nổi giận.”
Uh, bây giờ cậu rất lo lắng, rất lo lắng3sau khi Đại Bảo có Tiểu Bạch, có phải sẽ hoàn toàn không chú ý đến mình không, không ôm cậu nữa!
Thật sự rất có thể đấy! Gần đây hai người bọn họ vẫn tự mình nói lời yêu thương, cũng không thương yêu cậu, ngay cả bà ngoại cũng nó để cho hai người bọn họ đi tìm đại mao nhị mao.
Hạ Thiên Tinh bị lời nói tràn đầy sự ghen tuông của con trai chọc cười, muốn vùng vẫy khỏi lồng ngực của Bạch Dạ Kình ra để ôm lấy con trai.
Bạch Dạ Kình lại không chịu buông lỏng, ngược lại lại càng ôm chặt lấy cô, trừng mắt nhìn con trai, ánh mắt rất có ý khiêu khích.
Hai cánh tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch giang ra, chỉ đợi Đại Bảo ôm lấy mình, kết quả, chờ cả buổi, đợi vô ích. Cậu buồn bực, vểnh cái miệng nhỏ, lườm người nào đó. Người nào đó cau mày: “Mẹ con là vợ tương lai của ba, muốn ôm thế nào thì ôm thế ấy!”
“Đại Bảo là của con, con cũng muốn ôm thế nào thì ôm thế ấy!”
Hạ Đại5Bạch không phục. Không chờ được ôm, cơ thể nhỏ bé, dứt khoát sáp đến, ôm chặt lấy chân của Hạ Thiên Tinh. Ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Hừ, vợ tương lai thì rõ ràng bây giờ vẫn chưa phải. Đại Bảo vẫn là mẹ của con, trước kia đúng, bây giờ cũng phải, tương lai vẫn đúng.”
Hạ Thiên Tinh không thể cười được. Hai cha con nhà này, bây giờ đang tính là ghen tuông sao? cho nên, có phải là cô nên cảm thấy vinh hạnh hay không?
Kết quả...
Đương nhiên cô cũng không để ý đến người lớn, rụt từ trong lồng ngực của người đàn ông ra, ôm đứa nhỏ từ phía dưới lên. Hạ Đại Bạch đại thắng, ở trong lòng của cô, cười vô cùng đắc ý. Lúc này, đổi lại chính là cậu khiêu khích nhìn về phía người nào đó.
Bạch Dạ Kình nhìn cô bế con trai đi vào phòng, được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng, một lớn một nhỏ, chỉ có một bóng lưng, tràn đầy sự dịu dàng.
Anh đứng ở đó. Bình tĩnh nhìn sang, trong lòng ấm áp.
Có những thứ,3nếu là bí mật, vậy thì cứ để cho nó mãi mãi bị niêm phong cất vào kho ở đó đi, mãi mãi không được để lộ.
Bạch Dạ Kình trở về phòng tắm rửa xong thì đi ra, hai mẹ con vẫn còn ở trong phòng khách xem tivi. Nói là xem tivi, nhưng thật ra cũng chính là thời gian ở chung của hai mẹ con.
Một lớn một nhỏ, ngồi trên sô pha, vừa sưởi ấm, vừa cãi nhau ầm ĩ. Cô cù lét con trai, kết quả Hạ Đại Bạch không hề sợ hãi chút nào, hai cánh tay nhỏ lại cù lét cô, cù lét đến mức cô cười ầm lên, cầu xin tha thứ.
Bạch Dạ Kình đi tới. Thấy cảnh tượng ấm áp như thế, nghe tiếng cười như vậy, sự buồn bực ở trong lòng, cũng tan biến đi rất nhiều.
Anh đi tới, tự ý ngồi xuống giữa hai mẹ con.
Hạ Thiên Tinh và Hạ Đại Bạch liếc nhìn bộ đồ ngủ mèo Poko trên người anh, cả hai người đều ngẩn ra, hơi chói chang, nhưng rất có Thiên Tinh.
Một lát sau, Hạ Đại Bạch bình tĩnh2lại trước, ai oán liếc mắt nhìn bọn họ, cảm thấy là Tiểu Bạch cố ý chạy đến ân ái trước mặt mình. Lại mặc áo ngủ giống như Đại Bảo, cậu cũng không có giống như Đại Bảo đó!
Ban đầu Hạ Đại Bạch vô cùng vô cùng hi vọng bọn họ nhanh chóng yêu thương nhau, mau chóng sống cùng nhau. Nhưng, đợi khi bọn họ đã thật sự nói chuyện yêu đương. Khi suốt ngày dính chặt vào nhau, cậu lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót, muốn nổi cơn ghen tị.
Trời ơi, đàn ông đấy! Thật sự không thể nào chịu nổi người phụ nữ của mình, trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác, mặc dù đối phương là người bà mà mình vừa tôn kính vừa yêu thích.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình giống như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của một lớn một nhỏ, cầm điều khiển tivi ở trong tay, tùy ý đổi sang kênh khác. Ánh mắt cũng lơ đãng mà nhìn dừng trên người cô, vừa rồi ồn ào một trận với con trai, bây giờ mái tóc của cô cũng rối loạn, quần áo cũng lộn xộn. Có thể là vì đang ở trong lò sưởi, vốn dĩ gương mặt của cô trắng nõn, lúc này lại đỏ rực. Ý cười trong ánh mắt vẫn không giảm, sóng nước dao động, lấp lánh sóng nước.
Toàn thân nhìn vô cùng đặc biệt.
Cám dỗ!
Ánh mắt của anh chuyển sang thâm sâu, nhưng thấy ánh mắt của con trai vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, anh lại xem như không có chuyện gì, lại chuyển ánh mắt về chiếc tivi ở phía trước.
Một hồi sau.
Cho dù là đang dán mắt vào tivi, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh đột ngột xoay mặt sang, bắt được ánh mắt của cô: “Rất đẹp đúng không? từ khi anh đến đây tới giờ, hai mắt này của em, vẫn chưa hề rời khỏi gương mặt của anh!”
Người phụ nữ này, rốt cuộc vẫn không biết, ánh mắt như thế mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, rất nguy hiểm.
Hạ Thiên Tinh lúng túng. Thích tự kỷ!
“Chỉ là em cảm thấy, anh mặc bộ quần áo này...”
Cô lại liếc mắt nhìn anh, không nhịn được mà cười lên. Quần áo họa tiết hoạt hình như thế, mặc lên người anh, như thế nào cũng vô cùng buồn cười.
Ngài tổng thống, bình thường đều mặc âu phục nghiêm chỉnh, người đàn ông vẫn luôn chính chắn nghiêm túc, lúc này lại mặc đồ ngủ có hình mèo Poko.
...