...
Hạ Thiên Tinh cảm thấy chóp mũi ê ẩm, cô lắc đầu, đặt cái ghế lên trên ghế salon: “Anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, em đi mở nước cho anh, khi nào được thì em sẽ gọi anh. Tắm xong sẽ thấy thoải mái hơn.”
Bạch Dạ Kình chỉ ừ bằng mũi.
Cô vào phòng tắm mở nước, kiểm tra xong nhiệt độ của nước rồi mới ra ngoài. Bạch Dạ Kình nghe thấy tiếng bước chân, hơi hé mắt ra, vỗ vào vị trí bên cạnh.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh nằm xuống rồi gối đầu lên hai chân của cô.
“Anh ăn cơm tối chưa?”Cô nhẹ giọng hỏi. Giọng dịu dàng mềm mại. Ngón tay chuyển qua giúp anh xoa bóp trên huyệt thái dương.
Lúc này, dây thần kinh mệt mỏi của Bạch Dạ Kình đã trở nên thư giãn hơn, anh hưởng thụ khoảng khắc dịu dàng này, cảm thấy rất là thoải mái. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Anh mới chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, lúc đó mệt mỏi nên không có khẩu vị gì cả.”
“Để lát nữa em nấu thêm mì sợi cho anh ăn.”
“Không cần phiền vậy đâu, cũng đã trễ rồi.”Anh nắm tay cô.
“Có phải là buổi trưa anh cũng không nghỉ ngơi hay không?”cô đau lòng vuốt ve vết thâm dưới vành mắt của anh. Mấy ngày nay, anh ngủ không được mấy giờ.
Nhưng anh chỉ hời hợt nói: “Anh không buồn ngủ, cũng không có thời gian.”
Hạ Thiên Tinh khẽ thở dài, bình tĩnh cúi đầu nhìn anh, rồi im lặng một lúc lâu. Bạch Dạ Kình mở mắt ra, khẽ nghịch đuôi tóc đang xõa xuống của cô, thăm dò nhìn cô: “Em có tâm sự gì à?”
“Thật ra thì cũng không phải là tâm sự, chỉ vì nhìn thấy anh quá mệt mỏi, mà em cảm thấy có chút ích kỷ, nhưng có lẽ em không nên nói ra những lời ấy.”
Bạch Dạ Kình ngồi thẳng người dậy, hai chân vắt chéo, một cánh tay dang ra tựa vào sau lưng cô: “Bây giờ em nói đi, anh nghe.”
“...” cô hơi chần chờ, rồi mở miệng: “Thật ra thì, hôm nay Lãnh Phi đã tới tìm em.”
Anh cau mày: “Nhiều chuyện.”
“Anh đừng trách anh ấy.” Hạ Thiên Tinh cầm lấy tay của anh: “Anh ấy chỉ không hy vọng anh vì em mà ảnh hưởng đến tương lai của mình, ánh hưởng đến quốc gia này.”
Bạch Dạ Kình thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Em đừng tự chụp cái mũ nặng nề ấy lên trên đầu mình như vậy. Anh không phải là người bốc đồng, nếu đã nói đến chuyện từ chức, thì tất nhiên là đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi.”
“Nhưng mà, hoài bão và chí hướng của anh?”
“Trả thù và tham vọng.” Bạch Dạ Kình bắt lấy tay của cô, nhẹ nhàng đặt ở bên môi của mình. Anh nhẹ nhàng ngửi mùi hương đặc biệt chỉ có trên người cô, khiến cho lòng anh an tâm hơn.”Đúng là hoài bão và chí hướng trước kia của anh là cả quốc gia này. Mà trên thực tế, trong khoảng thời gian anh ngồi ở vị trí này, cũng không có nhiều tiếc nuối. Anh đã dốc tất cả tâm trí và sức lực vào đó, để có thể đổi lấy tất cả mọi thứ như bây giờ, đối với anh mà nói, đây cũng được coi là một dấu chấm hoàn hảo.”
Anh nói đến đây, hơi dừng lại, rồi sau đó, ánh mắt chuyển đến trên người cô. Ánh mắt dần trở nên thâm thúy: “Thời gian kế tiếp, chí hướng và hoài bão của anh chỉ đặt ở một gia đình và với trên người một người phụ nữ.”
Đôi mắt của Hạ Thiên Tinh đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh.
Cô sụt sịt lỗ mũi, nắm lấy tay anh, dần trở nên lạc giọng: “Em bình thường như vậy, lại có thể khiến cho anh buông tha nhiều thứ để nhân nhượng em sao? “
Bạch Dạ Kình cười mà như không cười: “Sau này, còn không biết là ai nhân nhượng ai. Tính tình của anh kém như vậy, em sẽ phải nhẫn cả đời. Nếu anh là em, thì bây giờ anh sẽ không vội cảm động đâu, mà là vội vàng mặc niệm cho mình.”
Hạ Thiên Tinh lập tức bị anh chọc cười.
Vì cô mà anh tự bôi đen mình như vậy sao?
Nhưng mà...
“Bạch tiên sinh, thì ra anh vẫn luôn hiểu rõ về mình như vậy. Nếu như đã biết tính tình của mình kém, thì sau này anh thay đổi cũng không muộn đâu, anh bớt cái tính dễ tức giận đi, thì sẽ càng đáng yêu hơn đấy.”
“Bây giờ không đáng yêu, mà đã có nhiều phụ nữ lởn vởn bên cạnh khiến cho em nhức đầu rồi, nếu càng đáng yêu hơn, chắc chắn em sẽ càng bận rộn hơn đấy.”
“...”Hạ Thiên Tinh không nói gì. Thì ra Bạch tiên sinh không chỉ tự biết mình, còn biết rằng hoa đào của mình nở từng đóa từng đóa một. Nhưng mà, còn có thể tự tin nói ra một cách hợp lý nữa chứ.
“Qủa thật bây giờ em phải tự mặc niệm cho tương lai của mình rồi. Mỗi ngày phải bận rộn hái hoa đào, tay cũng sẽ bị đứt mất.”
Bạch Dạ Kình ôm cô: “Đến lúc đó, anh sẽ đưa cho em một cái dao sắc bén. Nếu thấy phiền thì cứ trực tiếp cầm nó mà chém.”
“Anh quá bao lực rồi... mà anh ôm em đi đâu đấy?”
“Tắm.”
“Là anh tắm, chứ không phải em tắm...”
“Cùng nhau tắm.”
“Không muốn, em đã tắm rồi ~ Á, anh đừng có mà cởi quần áo của em ra~ “
Nhưng mà, cuối cùng thì sự phản kháng của cô không có hiệu quả. Cả người đã bị kéo vào trong bồn tắm.
Trong phòng tắm, hơi nóng dần bốc lên. Nhiệt độ đang dần tăng lên, cao tới nỗi như muốn bốc cháy.
Hơi thở nặng nề của người đàn ông, tiếng ngâm nga của người phụ nữ, như hòa với nhau tạo thành một bài hát khiến cho người khác phải đỏ mặt tía tai.
Sau trận hoan ái này, cô mệt mỏi nằm ở đầu vai anh, hai chân run rẩy.
“Em còn đau không?”Bạch Dạ Kình nhẹ giọng hỏi, bàn tay di chuyển trong nước, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân trắng như tuyết của cô. Cô khẽ rên lên, cả người run nhẹ, cô giữ lấy tay anh, lắc đầu: “Không đau.”
Bạch Dạ Kình hôn vào tóc mai của cô: “Để anh ôm em đi ra ngoài, nước sắp lạnh rồi.”
Cô ừ đáp lại, gật đầu. Rồi sau đó, cả người bị anh ôm lấy từ trong nước, cô thẹn thùng với lấy khăn tắm để bao mình lại. Bạch Dạ Kình nhìn cái dáng vẻ này của cô, anh lại động tình, anh có ý nghĩ lập tức lại đè cô xuống giường rồi tiếp tục hung hăng muốn cô.
Nhưng chỉ là...
Bây giờ cô còn chưa tỉnh táo lại, nếu như lúc này anh thừa dịp làm tiếp, thì nhất định cô sẽ rất mệt mỏi.
Bạch Dạ Kình đặt cô lên trên giường, đi lấy máy sấy tóc. Cô nhân cơ hội vội vàng mặc áo choàng tắm vào, khi cơn bão tình thối lui, thì Thiên Tinh của cô cũng đã tốt hơn, liền nửa quỳ ở trên giường sấy tóc giúp anh.
“Lãnh Phi nói với em về tình hình trong nước hiện nay, em biết, bây giờ quốc gia vẫn còn rất cần anh.”
“Em muốn anh tiếp tục làm Tổng thống?”bàn tay của Bạch Dạ Kình đặt trên mông của cô, ôm lấy cô.
“Muốn, bởi vì em không muốn dân chúng thất vọng; nhưng mà, khi nhìn anh khổ cực như vậy, em lại cũng không muốn. Em hy vọng anh có thể nhàn nhã hơn.”
“Sao cho tới bây giờ em vẫn không tự cân nhắc cho mình?” Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn cô: “Anh ngồi ở vị trí Tổng thống này một ngày, thì có lẽ, lại một ngày không thể kết hôn với anh. Anh là Tổng thống, cũng không thể bỏ qua ý kiến của người dân.”
Cô tắt máy sấy tóc đi.
Cúi đầu nhìn anh.
“Vậy nếu như bây giờ chúng ta không kết hôn, thì đột nhiên có một ngày anh sẽ thay đổi chủ ý sao?”
Anh nhíu mày: “Nói không chừng.”
“...” Hạ Thiên Tinh tức giận trừng anh, ném máy sấy tóc đi. Cô xoay người không để ý đến anh nữa, lại bị anh chặn ngang ôm qua. Cô cắn vào tay anh: “May mà bây giờ em còn chưa gả cho anh, kết hôn rồi thì thế nào, nói không chừng ngày nào đó anh cũng sẽ ngoại tình.”
Bạch Dạ Kình véo má của cô: “Vậy thì sớm kết hôn đi, em đỡ phải lo lắng đến việc anh ra ngoài làm loạn, cũng không cần phải bận tâm nữa. Tuy Lãnh Phi đánh giá thấp năng lực của Dư Trạch Nghiêu, nhưng anh lại có lòng tin với anh ta.”
Hạ Thiên Tinh cũng không lộn xộn, nghiêm mặt nói: “Anh sẽ thật sự không hối hận sao?”
Ánh mắt của anh sâu hơn, sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô. Khoảng cách gần như vậy, Hạ Thiên Tinh nhìn thấy rõ ràng, trong mắt của anh, tất cả đều là bóng dáng của cô. Cô nghĩ, cho dù anh không trả lời, thì cô cũng biết đáp án
...