...
“...” Hạ Đại Bạch dẩu cái miệng nhỏ, than phiền: “Lại là hẹn hò, lại không mang con theo hẹn hò, người lớn mấy người thật là thật là đáng ghét!”
Hạ Thiên Tinh sợ cậu cô đơn, khẩn cầu nhìn Bạch Dạ Kình, còn chưa mở miệng, anh đã nói: “Hôm nay không được.”
“...”
Cự tuyệt thật dứt khoát à nha.
Hạ Đại Bạch là một người rất thức thời lại rất ngạo kiều, hừ hừ nói: “Con mới không thèm làm kỳ đà cản mũi của cha mẹ đâu. Bà ngoại nói, hôm nay sẽ dẫn con đến công viên giải trí, hai chúng con đã sớm hẹn rồi.”
Hạ Thiên Tinh nói: “Còn có mấy ngày nữa là phải đi học rồi, bây giờ con hãy tranh thủ thời gian chơi đi. Sau này đi học, thì phải nghiêm túc đọc sách.”
“Dạ.” Hạ Đại Bạch thật sự không vui. Đọc sách thật sự là chuyện không thú vị mà.
Ăn cơm xong, Bạch Dạ Kình lên trên tầng. Lúc xuống, còn mang theo áo khoác xuống cho cô, khoác lên trên người cô.
“Bây giờ anh càng ngày càng rảnh rỗi, còn có thời gian đi hẹn hò với em cơ đấy.” Cô cười nói với anh, ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Bạch Dạ Kình xoay người thặt dây an toàn cho cô, bắt đầu khởi động xe: “Anh sắp từ chức xong rồi, bây giờ đang chờ tái bỏ phiếu bầu cử, việc của anh cũng dần xong hết rồi. Nên thời gian tới sẽ có nhiều thời gian hơn.”
Hạ Thiên Tinh nghiêm túc nhìn anh.
Anh lái xe chầm chậm trên đường, hỏi cô: “Nhìn cái gì?”
Lúc nói chuyện với cô, ánh mắt vẫn thủy chung hướng về phía trước.
“Mọi người trên mạng đều nói vì em mà anh mới xin từ chức, em sợ tương lai anh sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối “
Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Vậy em nói xem, anh có phải vì em hay không?”
“Em không biết?” Cô cảm thấy người đàn ông này là cao thủ Thái cực quyền, ném vấn đề này lại cho mình. Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ: “Em nào có mị lực lớn như vậy.”
Anh cười mà như không cười, cũng không nhìn cô, một lúc lâu sau, anh mới nói: “Có lẽ, em thật sự có mị lực lớn như vậy.”
Hạ Thiên Tinh chăm chú nhìn anh.
Anh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không chỉ là bởi vì em, mà còn vì tự bản thân anh. Càng ở trên cao thì càng lạnh, có rất nhiều người muốn nhảy vào cái vị trí này, nhưng mà, càng ngồi lâu, sẽ càng khiến cho em dễ lầm đường. Không cẩn thận, còn có khả năng rơi vào kết cục bi thảm như Lan Chiến vậy.”
Hạ Thiên Tinh nghe thấy câu nói sau cùng kia, mi tâm nhíu chặt lại.
Bạch Dạ Kình như nhìn thấu sự lo lắng của cô, an ủi cầm lấy tay cô, đè ở trên đầu gối của anh. Cô cũng trở tay, nắm lấy tay anh. Hai người, mười ngón tay đan vào nhau, quấn chặt đến không thể tách rời.
Bạch Dạ Kình nói: “Anh đã mệt mỏi rồi, muốn tạm thời lui xuống nghỉ ngơi, chăm sóc em và Đại Bạch.”
Anh đã bỏ lỡ năm năm của co, bây giờ anh không muốn bỏ qua nữa. Lần này, cô mang thai lần nữa, anh càng hy vọng, sẽ luôn bên cạnh thời gian cô mang thai, dù là một ngày cũng không muốn bỏ lỡ.
“Không cần vì anh mà cảm thấy tiếc nuối.” Bạch Dạ Kình biết tâm tư của cô: “Chính trị có thể đến và đi bất cứ lúc nào. Sau này, có lẽ anh còn có thể tranh cử chức vụ Tổng thống thêm lần nữa, em nói sao?”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Tinh mới thư thái hơn rất nhiều: “Em tin tưởng vào thực lực và nhân khí của anh, chỉ cần anh muốn trở lại, thì nhất định có thể.”
Sự khích lệ và tín nhiệm của cô, khiến cho tâm tình của anh thoải mái.
“Như vậy hai năm tới đây anh có tính toán gì không, ngoại trừ mở quán cà phê cho em “
“Chờ sau khi từ chức xong, thì sẽ từ từ chuẩn bị, cũng không cần quá gấp. nhưng mà, chuyện liên quan đến kinh doanh, anh đã bắt đầu xây dựng kế hoạch phát triển.”
Hạ Thiên Tinh tin tưởng anh.
Người có thói quen vạch ra các chiến lược như Bạch Dạ Kình, cho dù tương lai muốn xây dựng sự nghiệp theo hướng nào, phương hướng phát triển là gì, thì nhất định anh cũng sẽ thành công, sẽ không để cho người khác phải thất vọng.
Hạ Thiên Tinh xúc động nói: “Chỉ là, thế nào thì vẫn có chút tiếc nuối.”
“Còn tiếc nuối cái gì?” Bạch Dạ Kình vừa nói chuyện với cô, ngón tay vừa chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay của cô.
“Sau này, chỉ sợ không có nhiều cơ hội gặp lại bọn người Lãnh Phi và Thụy Cương đi.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, trong lúc nhất thời lại im lặng. Hạ Thiên Tinh biết tâm tư của anh. Anh có rất nhiều cảm xúc, mặc dù cho tới bây giờ ngoài miệng anh không nói gì, nhưng mà, trong lòng vẫn là để ý.
Lãnh Phi và Thụy Cương đã đi theo anh nhiều năm như vậy, phần tình nghĩa này, chỉ có chính bọn họ mới hiểu rõ.
“Cũng không quan trọng.” Anh không trả lời, Hạ Thiên Tinh liền tự hỏi tự trả lời, càng nhiều hơn là muốn trấn an anh. Cô khẽ tựa đầu vào trên vai anh: “Trên đời này, có bữa tiệc nào mà không tàn, sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng mà, lúc gặp lại nhau, có thể lấy tư cách bạn bè để chào hỏi nhau, thì ngược lại cũng rất tốt.”
Bạch Dạ Kình nghe cô trấn an mình, cúi đầu đối diện với tầm mắt của cô trong giây lát, rồi sau đó, lại tiếp tục lái xe. Nhưng hiển nhiên, tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều rồi.
Hạ Thiên Tinh cũng thở phào, quyết định kết thúc cái đề tài này. Đang ngồi trên xe, thì điện thoại di động trong túi xách của cô đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra nhìn, thấy trên màn hình lóe lên hai chữ Vị Ương, nhớ tới bộ đồ ngủ tối hôm qua, 囧 囧. bên này cô lâm vào tình cảnh thảm hại, không biết cô ấy bên kia có thuận lợi hay không.
Cô nghe điện thoại, nhưng không dám hỏi quá lộ liễu ở trước mặt Bạch Dạ Kình.
Cô chỉ rút tay ra khỏi tay anh, quay mặt sang bên kia, lấy tay che miệng, hỏi cô ấy: “Tình huống bên cậu thế nào, có thuận lợi không?”
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình liếc qua, nhìn cái dáng vẻ lén lút như trộm của cô, thật là dở khóc dở cười.
Người phụ nữ ngốc nghếch.
Che gì mà che, anh đã nghe được đấy nhé.
Trì Vị Ương ở bên kia suy nghĩ thật lâu, nói: “Cũng coi như là thuận lợi đi.”
Cô nhớ tới chuyện tối hôm qua, áng mây đỏ ửng trên gò má còn chưa tan đi. Lúc này, cô vừa mới bò dậy, vội vàng gọi điện thoại cho Thiên Tinh, vừa tùy ý mặc áo sơ mi của đàn ông vào, vừa đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Đây là phòng của anh.
Hậu tri hậu giác cô mới nhớ tới, đồ rửa mặt ở trong phòng của mình mới đúng. Nhưng mà, khi vừa muốn xoay người trở về phòng của mình, thì cô mới phát hiện khăn lông, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và nước súc miệng của mình, toàn bộ đều bị anh lặng lẽ chuyển tới từ lúc nào không biết, đã được xếp gọn gàng.
Hai chiếc bàn chải đánh răng, hai cái ly, nhìn giống như là đồ dùng tình nhân.
Ừ...
Hai người bọn họ, thật ra thì cũng là tình nhân.
“Cái gì gọi là coi như là thuận lợi hả?” Hạ Thiên Tinh truy hỏi.
“Chính là cái kia.” Trì Vị Ương hơi chần chờ, rồi mới nói ra. Cô vừa lấy kem đánh răng, vừa nhìn mình trong gương, không kiềm chế được mà khúc khích cười một mình.
Hạ Thiên Tinh ở bên kia cũng có thể nghe được tiếng cười của cô, mình ở bên này cũng không khỏi cười theo. Cô ngồi thẳng người dậy, nói: “Chúc mừng cậu à nha, bây giờ cuối cùng kháng chiến cũng kết thúc. Định lúc nào thì kết hôn, đừng nói là chờ đứa bé sinh ra rồi mới cầm giấy chứng nhận đấy nhé?”
Trì Vị Ương có chút khổ não: “Chuyện của Dật Trần và Tô Tố Vân bên kia vẫn còn chưa xong, có lẽ là Tô Tố Vân không muốn để cho mình quá thoải mái, cho nên ôm cái tâm lý kéo dài được bao lâu thì hay bằng đấy đi. Nhưng mà, chúng mình cũng không nóng vội. Chỉ có ba mẹ mình là sốt ruột. Vừa mới mở mắt ra, hai người bọn họ đã gọi điện thoại tới, nói là bụng mình càng ngày càng lớn, để người khác nhìn vào cũng khó coi.”
...