Chương 327: Phần tiếp theo...


...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô lại đầu óc mơ hồ.

Anh không có ý định giải thích thêm, chỉ rũ mắt nhìn vết đỏ trên cổ tay cô.

Vừa rồi dùng lực quá nặng. Chỉ là nghe nói cô đến nhà cũ, còn đến chỗ chú hai, anh sợ cô lỡ miệng nói trên người mình có bớt hoa lan. Cho nên ưu tư nhất thời chập chờn rất lớn.

Thở dài, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt cổ tay cô: “Còn đau không?”

Anh không hỏi vốn rất uất ức. Vừa hỏi, trong lòng Hạ Thiên Tinh càng khó chịu.

Hất tay anh ra, xoay mặt đi, không muốn để ý anh.

Anh lại nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa cho cô: “Túi của em, ngày mai ký giấy chứng nhận kết hôn xong, lấy về cho em.”

So với vừa rồi, ưu tư đã hòa hoãn đi nhiều, thanh âm không lạnh băng cứng rắn như vừa rồi, mà thêm mấy phần ấm áp.

“Anh thật đáng ghét.” Hạ Thiên Tinh nhìn động tác của anh, nghẹn ngào nói, hít mũi, siết quả đấm huých anh.

Sao có người đàn ông như vậy, cho một cái tát, lập tức cho quả táo ngọt.

Bạch Dạ Kình không cản tay cô, ôm cô vào, mặc cô đánh anh.

“Tối nay ở đây, sáng mai đến cục dân chính, trước khi chúng ta lấy được giấy chứng nhận, anh không cho phép em đi ra ngoài. Hiểu không?”

Hạ Thiên Tinh đã hiểu, anh lo lắng hai người bọn họ kết hôn có thành hay không, anh cũng gấp gáp muốn đăng ký.

Lửa giận trong lòng vừa rồi đều biến mất hết.

“Anh đừng nghĩ nhiều, em thấy bọn họ không muốn ngăn cản chúng ta đâu.”

Anh gật đầu: “Tốt nhất là như vậy.”

“Sao anh chỉ mặc áo sơ mi liền đi ra ngoài?” Bên ngoài lạnh như vậy, cô sợ anh bị cảm.

“Vừa rồi đi gấp quá.” Nhận được điện thoại của lão phu nhân, anh ngay cả văn kiện cũng không chú ý, chứ đừng nhắc đến mặc áo khoác. Trực tiếp tìm Lãnh Phi lấy chìa khóa xe, không dẫn một ai chạy đến Chung Sơn.

“Là vì em ở chỗ lão phu nhân?”

“…” Anh không lên tiếng.

Hạ Thiên Tinh nhìn anh, hỏi: “Anh sợ chúng ta không thể kết hôn đến vậy sao? Ngay cả áo khoác cũng không mặc.”

Rõ ràng là biết còn hỏi.

Bạch Dạ Kình gật đầu: “Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh.”

“Anh vẫn chưa trả lời em.” Cô ngược lại đứng đó, nắm tay anh: “Anh muốn kết hôn với em đến vậy sao?”

Đáy mắt cô có ý cười, lóe lên tia sáng mong đợi.

Bạch Dạ Kình nâng cằm cô, hôn lên môi cô. Vốn cho là anh sẽ không trả lời, lại nghe anh khàn giọng mở miệng: “Không sai. Nếu như tất cả mọi người đều không cho phép anh cưới em, không cho phép em gả cho anh, em sẽ quyết định thế nào, Bạch phu nhân?”

Mỗi một chữ đều có lực.

Giống như trống, từng chút từng chút đập vào lòng cô.

Trong lòng thoáng qua tia ngọt ngào.

“Mau vào đi, đừng bị cảm.” Gương mặt ửng đỏ, cô kéo tay anh, muốn đi vào.

“Anh còn việc phải làm.”

“Còn việc sao?”

Anh cuống cuồng bao nhiêu mới có thể bỏ cả công việc, chạy đến cô.

“Anh sẽ về trễ, em vào trước đi.”

Hạ Thiên Tinh gật đầu, đi được hai bước, quay đầu. Anh đã ngồi vào trong xe, ngón tay đang đốt điếu thuốc, vẻ mặt u sầu.

Cô chưa kịp hỏi gì, xe đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy khỏi trang viên.

Trên đường Bạch Dạ Kình đi về phòng làm việc, lão phu nhân gọi điện đến.

Vừa bắt liền lải nhải.

“Con xảy ra chuyện gì? Vừa rồi trong điện thoại còn nói không có thời gian, con lại nổi giận đùng đùng đến dẫn Thiên Tinh đi. Con đây là thế nào?”

“Ngày mai con sẽ dẫn cô ấy về.”

“Con xem con đi, trước mặt chú con làm thành như vậy, tốt lắm sao?”

Bạch Dạ Kình không trả lời: “Mẹ không còn gì, con cúp máy.”

Lão phu nhân hừ một tiếng, cúp điện thoại. Đúng là bà càng ngày càng không hiểu đứa con trai này rồi.

Hạ Thiên Tinh gọi điện thoại cho Trì Vị Ương, hỏi tình hình cô ta.

Thật ra đến cuối cùng cô ta vẫn không bỏ đứa nhỏ. Có lẽ là bàn mổ lạnh như băng làm cô ta hối hận. Cho nên, một giây nằm trên đó, lập tức từ bỏ ý định đó.

Hạ Thiên Tinh vĩnh viễn không quên được thời khắc từ phòng phẫu thuật đi ra ngoài, cả người giống như từ trong quỷ môn quan bò ra, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Khá tốt, cuối cùng, cậu ấy vẫn không bỏ đứa nhỏ.

Cô nghĩ đến Vị Ương, lại nghĩ đến mình.

Ngày mai sẽ kết hôn, vẫn khó nén xúc động. Vốn là sau khi sinh Hạ Đại Bạch, cô cho là sau này mình rất khó tìm được người thích hợp để kết hôn, càng không nghĩ đến, có một ngày người đàn ông muốn trở thành chồng cô, lại là ba của đứa nhỏ.

Tóm lại, đây chính là duyên phận, chẳng qua không biết duyên phận của Vị Ương và bác sĩ Phó, có phải lúc này đã hết rồi không.

Nghĩ vậy, cô nằm trên giường, quấn chăn chặt hơn.

Một đêm kia, Bạch Dạ Kình bề bộn nhiều việc. Lúc anh trở lại, Hạ Thiên Tinh đã ngủ.

Hôm sau.

Lúc cô thức dậy, mới phát hiện mình lại ở trong phòng anh. Cả người còn bị anh ôm chặt vào ngực.

Sợ quấy rầy đến anh, cô thận trọng từ trên giường bước xuống đi rửa mặt.

Từ trong phòng thay đồ chọn quần áo thích hợp cho anh mới ra khỏi phòng. Hạ Đại Bạch cũng đã thức, dụi mắt lăn lộn trên giường.

Biết hai người bọn họ hôm nay muốn kết hôn, bé còn hưng phấn hơn bọn họ, rất vui vẻ nên ngủ trễ, sáng lại thức sớm.

“Đứng lên rửa mặt, mẹ lấy quần áo cho con.” Hạ Thiên Tinh ôm Hạ Đại Bạch từ trong chăn ra.

Cánh tay nho nhỏ của Hạ Đại Bạch ôm lấy cổ cô: “Đại Bảo, mẹ và Tiểu Bạch kết hôn, con rất vui. Nhưng sau khi mẹ có Tiểu Bạch, sẽ không không cần con nữa chứ?”

“Nói bậy. Có lúc nào mẹ không cần con?” Cô ôm bé đi vào phòng tắm.

Cho bé ngồi lên ghế nhỏ, mang dép nhỏ cho bé. Bé vỗ vỗ miệng nhỏ: “Con phát hiện, sau khi mẹ và Tiểu Bạch nói yêu đương, không ai ngủ cùng con nữa. Mẹ chỉ ngủ cùng Tiểu Bạch.”

“…” Mặt Hạ Thiên Tinh đỏ rần.

Cầm bàn chãi đánh răng và kem đánh răng đưa cho bé: “Súc miệng.”

Nói xong, xoay người đi ra ngoài. Hạ Đại Bạch nhìn bóng lưng của cô, nói nhỏ: “Mẹ xem kìa, con không có nói oan mẹ mà, con vừa nói một chút mẹ đã đi.”

“Con mau đánh răng đi.”

“Hừ, con mặc kệ, dù sao tối nay con muốn mẹ ngủ cùng con.”

“Được, mẹ ngủ cùng con.”

Lúc này Hạ Đại Bạch mới hài lòng, cầm bàn chãi đánh răng chà chà, đột nhiên nhớ đến cái gì, rút bàn chãi đánh răng từ trong miệng nhỏ ra, thò đầu nhìn ra ngoài: “Đại Bảo, thật kỳ lạ nha.”

“Cái gì kỳ lạ?” Cô lấy quần áo đi đến, đứng ở cửa phòng tắm.

Đôi mắt to của Hạ Đại Bạch nhìn quanh người cô, cuối cùng, dừng lại trên bụng cô: “Mẹ và Tiểu Bạch ngủ chung nhiều lần như vậy, sao còn chưa sinh em gái nhỏ cho con?”

“…” Môi Hạ Thiên Tinh co rút, đi đến, gõ lên đầu nhỏ của bé: “Chú tâm súc miệng, chuyện của người lớn, trẻ con không cần để ý quá nhiều.”

...