...
Editor: Mia
Beta: Quỳnh (Yumi)
Trên giường, bất quá chỉ có 1m rưỡi
Lúc đầu, cô cùng Đại Bạch nằm chỗ kia rất rộng.
Bạch Dạ kình nằm xuống, vị trí đó bị lõm xuống, hô hấp của cô lập tức liền ngừng lại, toàn thân đều cương lên như cục đá.
Anh mới vừa tắm rửa xong, trên người còn có mùi thơm
Vẫn là vị bạc hà ấy.
Hạ Thiên Tinh nằm thẳng, anh lại muốn nghiêng người, nên phải nằm sát lại.
Cho nên…… Thế cho nên, vành tai cô dán ở trên ngực người đàn ông kia. Hai người, xưa nay chưa từng gần, tim anh đập trầm ổn, cô nghe được rõ ràng.
Chính mình ’ phanh phanh phanh ——’tim đập loạn vô cùng, chỉ sợ anh cũng nghe rõ ràng.
"Mẹ còn không có nói cho con, trừ ngủ chung, còn muốn làm cái gì mới có thể sinh ra bảo bảo?” Đại bạch còn ở tò mò hỏi.
Hạ Thiên Tinh muốn trực tiếp đem thằng nhóc này ném đi.
“Mẹ không biết, đừng hỏi mẹ.”
“Mẹ sao có thể không biết, mẹ cùng ba sinh ra con.” Hạ Đại bạch lông mày nhăn thành một đoàn, hiển nhiên thực không thích thái độ của mẹ
“…… Vậy con hỏi ba đi.” Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm xong, hơi hơi liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.
Chỉ thấy anh nghiêng người ngủ, khuỷu tay gối lên sau đầu. Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn đến cằm đẹp cùng với… hầu kết gợi cảm của người đàn ông……
Thượng đế không công bằng. Chẳng những cho người này quyền lợi vô cùng, còn ban cho anh dung nhan hoàn mỹ tuyệt sắc.
Làm như cảm giác được cô nhìn mình chăm chú, liền động hạ thân, rũ mắt, liền nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt hắn ý vị thâm trường, “Cô thật muốn tôi nói cho nó?”
Ách?
Khuôn mặt Hạ Thiên Tinh như bị thiêu cháy, người này sao lại hỏi mình?
Cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, “Tùy, anh muốn nói liền nói đi. Dù sao tôi cái gì cũng không biết.”
“Thật không biết hay là giả vờ không biết?”
Thanh âm có chút nhẹ, hơi thở nóng rực giống như lông chim phất qua bên tai cô.
Ban đêm như vậy, khoảng cách này, toàn bộ bầu không khí trở nên vô cùng ái muội.
Hạ Thiên Tinh lông mi run run, không hề phản ứng
“Ba, vậy người nói cho con đi.” Hạ Đại Bạch đem ánh mắt tò mò hướng người nào đó.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh hẳn là cũng sẽ nói dối, kết quả, không nghĩ tới anh cư nhiên chính thức nói: “Cứ như vậy ngủ chung còn chưa đủ.”
“Vậy như thế nào?”
“Hai người cùng ngủ, mới có khả năng ngủ ra BABY.”
“……”
Hạ Thiên Tinh đã hoàn toàn hỗn độn. Này…… Có tính là phổ cập tính giáo dục cho trẻ con chứ? Có phải sớm quá không?
“Là ba cùng mẹ sao?” Hạ Đại Bạch mắt to lộc cộc xoay lại, giây tiếp theo, hai tay đem mặt mình che lại, chui vào trong chăn. Rồi sau đó, trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ “Các người coi như Đại Bạch không tồn tại nga ~ nhanh ngủ ra bảo bảo đến đây đi!”
Hạ Thiên Tinh mất tự nhiên, giả bộ ngủ.
Tóm lại, đêm nay bị tiểu gia hỏa này hù chết.
………………
Có người đàn ông này nằm bên người, Hạ Thiên Tinh vốn tưởng chính mình nhất định sẽ ngủ không được. Chính là, cơn buồn ngủ thực mau liền tới.
Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, sớm đã đã quên đang ngủ ở đâu.
Toàn thân chạm vào thân thể người đàn ông, tưởng con trai chính mình, ngây thơ cười, duỗi tay ôm lấy.
Khuôn mặt nhỏ cùng ‘ đại bạch ’ làm nũng.
Bạch Dạ Kình giấc ngủ vốn là không tốt, bị một cái ôm, lập tức cảnh giác thanh tỉnh.
Rũ mắt, ánh mắt tối đi chút.
Cô ngủ thật trầm, gương mặt ngây thơ, có chút tính trẻ con. Rất khó tưởng tượng, phụ nữ như vậy, đã là mẹ của một đứa con bốn tuổi.
Cô lại hướng trong lòng ngực anh cọ cọ, Bạch Dạ Kình hô hấp buộc chặt, nhíu mi, “Hạ Thiên Tinh?”
Gọi cô một tiếng, tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai cô. Áo ngủ rớt xuống chút, khung xương quai xanh của cô tinh tế, gầy đến một tay có thể ôm hết.
“Hư, Đại Bạch, lạnh……” Cô nhắm hai mắt lẩm bẩm, ngón tay đè ở cánh môi mềm mại của hắn.
Người phụ nữ này, cư nhiên đem anh trở thành một đứa trẻ?
Quả thực kỳ cục.
Trường chỉ không khỏi chạm vào khuôn mặt nhỏ, anh hơi hơi cúi xuống, “Hạ Thiên Tinh cô biết tôi là ai không?”
“Hạ Đại Bạch……” Hạ Thiên Tinh cười ngây ngô, bỗng nhiên lại gần, ở trên môi anh hôn một cái.
Môi kia mềm như bông lại ướt nóng, làm Bạch Dạ Kình cả người chấn động.
Chỉ cảm thấy như là điện lưu từ trên môi thoáng quá, chỉ một giây đồng hồ, liền xẹt qua toàn thân.
Hô hấp lập tức liền trầm xuống, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm người gây chuyện xấu lại còn vẻ mặt vô tội tiếp tục ngủ, một tay nắm cằm cô, một tay ở éo gầy của cô, đem cô kéo lại gần chính mình.
“Cô lại một lần thử xem!”
Thấp giọng cảnh cáo. Tiếng nói, ám ảnh mà gợi cảm, bao hàm nguyên tử hiểm trí mạng.
“Đại bạch, con thật không ngoan……” Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm một tiếng, lại đi lên, cánh môi mềm mại nhẹ dán sát vào môi người đàn ông.
Cùng cái hôn vừa rồi rất giống nhau, hôn xọng liền muốn trở mình, nhưng mới có động một chút, môi dưới lại chợt bị cắn một phát.
Đau……
Cô nhíu mày, kinh ngạc, liền tỉnh.
Còn tưởng rằng là Đại Bạch nghịch ngợm, chính là, vừa mở mắt, lại thấy người đàn ông ngũ quan lạnh lùng trước mắt, cô vốn buồn ngủ lập tức bị dọa đến vô tung vô ảnh, nháy mắt liền tỉnh.
Không phải Đại Bạch, mà là…… ba của Đại Bạch!
Cho nên nói……
Cô vừa mới mơ mơ màng màng hôn hai lên hai lần, cũng là trước mặt vị này…… Tổng thống tiên sinh?
Hạ Thiên Tinh đáy lòng kêu rên một tiếng, có loại cảm giác tự tát chính mình hai cái.
“Còn muốn ôm sao?” Xem bộ dáng ảo não của cô, anh rốt cuộc khàn khàn lại lần nữa mở miệng.
“Tôi…… Tôi không phải cố ý……” Hạ Thiên Tinh lắp bắp giải thích.
Lúc này mới phát hiện, chính mình thế nhưng lại ôm anh.
Hơn nữa, khi hai người nói chuyện, cánh môi rất gần nhau…
Chỉ cần thoáng động một chút, đều có khả năng sẽ hôn đến môi đối phương.
Hô hấp của cô cũng căng thẳng theo, ánh mắt nâng lên, nhìn vào mắt anh. Lại vội vội vàng vàng né tránh, lại ngừng ở trên môi.
Muốn chết á!
Môi lại gợi cảm như vậy……
Hơn nữa, vừa mới mơ mơ màng màng hôn qua, tựa hồ…… Vị cũng không tệ lắm……
Chết tiệt! Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha?!
Hạ Thiên Tinh thẹn thùng.
Buông cánh tay ra, định nói Bạch Dạ Kình bỏ cánh tay to lớn kia xuống. Chính là, giây tiếp theo……
Hai tay anh chợt căng thẳng, môi anh bỗng nhiên liền hướng môi cô hôn tới.
Thân hình mảnh mai khảnh của Hạ Thiên Tinh run lên.
“Ong ——” một thanh âm vang lên, cô chỉ cảm thấy trong đầu tức khắc trống rỗng. Cánh tay đinh đẩy người kia ra lập tức liền mềm nhũn.
Như là sức lực cả cơ thể đều bị mất sạch, đến cánh tay cũng run lẩy bẩy
...