...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà, trong giây tiếp theo, anh lại lạnh nhạt lên tiếng: “Đổi loại phương thức đút.”
Hạ Thiên Tinh ngẩn người, nửa giây sau mới kịp phản ứng.
囧.
Đừng nói là bảo cô dùng miệng đút đấy nhé.
Anh ghé mắt nhìn cô, chân mày hơn nhướn lên, ánh mắt kia rõ ràng nói là cô đã đoán đúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ bừng lên.
Da mặt của cô mỏng, nên tất nhiên là không làm được. Huống chi, bây giờ người giúp việc và quản gia đều đang ở đây.
Cô giật giật khóe miệng, ngượng ngùng thu thìa bánh đã đặt ở bên miệng anh về. Đứng ở bên ghế sa lon, tự xúc từng thìa từng tìa một ăn, dáng vẻ cô vợ nhỏ, lại có vẻ hơi giống trẻ nhỏ làm sai chuyện.
Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng cầu, cầm chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh, đổi sang một kênh truyền hình khác.
Một lúc lâu.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Bầu không khí khá là u ám, Hạ Thiên Tinh rất chán nản, nhưng mà, anh lại làm như không liên quan gì đến mình, cứ chăm chú xem ti vi. Điều này làm cho cô thật sự rất buồn bực.
Sau khi cô ăn xong bánh ngọt, thì cô buông cái thìa xuống, muốn đứng dậy.
Có thể là do đã ngồi quá lâu, nên hai chân của cô tê rần. Cả người mềm nhũn, ngã về trên thảm, cằm nặng nề đập vào cái bàn thấp.
“Đau quá!” cô kêu lên, hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt.
Còn chưa hoàn hồn lại, thì trong giây lát tiếp theo, cơ thể đã được một đôi tay dài bế lên, cả người được đặt lên trên đùi của người nào đó ngồi.
“Bỏ tay ra, để anh nhìn xem.”
Bạch Dạ Kình cau mày.
Hạ Thiên Tinh sụt sịt lỗ mũi: “Không phải là anh không thèm để ý đến em sao, còn quản em làm gì?”
Anh cúi xuống nhìn cô, không trực tiếp đáp lại cô, chỉ bỏ bàn tay đang giữ lấy cằm của cô ra. Thấy khối đỏ bầm kia, thì mi tâm nhíu sâu hơn. Anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cẩn thận nâng cằm của cô lên xem xét, rồi nhìn chằm chằm vảo cô: “Đỏ rồi, ngày mai nhất định sẽ tím bầm cho xem.”
Ánh mắt kia, khiến cho cô cảm thấy vô cùng ủy khuất. Đã đụng thành như vậy rồi, anh cũng không chịu cho cô sắc mặt tốt, cho dù là an ủi thôi cũng được.
“Luộc trứng gà nóng, bọc lại rồi mang đến đây.” Dường như Bạch Dạ Kình không nhìn ra vẻ ai oán trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ quay đầu phân phó người giúp việc.
Mọi người bị cái đụng cằm kia dọa sợ không nhẹ, lúc này cũng không dám thờ ơ, vội vàng đi vào phòng bếp.
Một kast sau, trứng gà được mang tới. Hạ Thiên Tinh vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận, thì đã bị Bạch Dạ Kình giành mất. Anh thử nhiệt độ, để chắc chắn là trứng gà không quá nóng, rồi mới lăn trứng gà ở dưới cằm của cô.
Cô đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, tay bấu vào cổ tay của anh, đầu nghiêng ra phía sau.
“Không được phép nhúc nhích” một tay kia của anh giữ lấy ót của cô, cố định mặt của cô lại. Thấy đôi mắt của cô đã phủ một tầng sương mù mỏng, ánh mắt của anh nhu hòa không ít, môi mỏng khẽ động: “Anh sẽ cố gắng nhẹ tay.”
Giọng nói, cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hạ Thiên Tinh làm bộ đáng thương gật đầu. Cái dáng vẻ đáng thương kia, khiến cho anh cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng mắng: “Đúng là ngốc mà.”
Bốn chữ, mặc dù là mắng cô, nhưng mà, từng chữ một lại như mang theo giọng điệu cưng chiều. Tất cả cảm xúc khó chịu của cô lúc nãy, đã lập tức tan biến đi, cô cong môi cười với anh.
“Cười cái gì mà cười, đã đụng thành như vậy rồi, mà còn cười được à.”
“Nếu như em không bị đụng cằm như vậy, có phải là cả tối nay anh định không để ý tới em hay không?”
“Chẳng lẽ, anh không nên giận?”
“…” Hạ Thiên Tinh im lặng trong giây lát, nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, em nói xin lỗi với anh còn không được sao?”
Tầm mắt của Bạch Dạ Kình vốn đang chuyên chú nhìn vào vết bầm ở cằm của cô, lúc này, khi nghe cô nói mấy chứ đó, mắt khẽ nâng lên.
“Còn gì nữa không?”
“Không phải là em thật sự muốn cùng anh… cái đó.” Cô không dám nói hai chữ chia tay. Sợ anh lại đen mặt, chỉ tiếp tục nói: “Em chỉ lo lắng cho anh mà thôi, không muốn làm khó anh. Cho nên, vừa nghe thấy Lan Diệp nói có cách, tất nhiên là em…”
Cô dừng lại, rồi bồi thêm một câu: “Nghĩ nhiều sẽ bị loạn.”
“Tuy nhiên…” nói đến đây, Hạ Thiên Tinh nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói: “Nhắc tới lúc đó, em còn chưa thèm tức giận với anh đâu.”
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt nhìn cô, hiển nhiên là đang hỏi cô tức cái gì.
“Nhìn có vẻ như Lan Diệp thật sự rất yêu anh. Hơn nữa, cô ta là người có thủ đoạn như vậy, anh nói xem, có thể có một ngày, anh đột nhiên…”
“Có thủ đoạn?” Bạch Dạ Kình khịt mũi coi thường: “Điều khiển Hạ Tinh Không, phủ nhận sự tồn tại của Đại Bạch, cô ta thật sự cho là có thể lừa gạt được mấy con cáo già trong cuộc họp kia? Mỗi một người bọn họ đều khôn khéo hơn so với cô ta. Hạ Tinh Không thì sơ hở đầy rẫy ra, sao có thể để cho người ta phục”
“Anh đều biết?”
Anh cũng đã dự đoán được, Lan Diệp sẽ đi gặp Hạ Tinh Không.
Dù thể nào thì Hạ Tinh cũng phải bị chút dạy dỗ thì mới biết thu liễm, thế nhưng vì ngại thân phận của mình nên anh không thể nào tự mình xuất thủ, cũng không thể để cho người phía dưới đi làm. Nếu để cho người ta nắm được đằng chuôi, thì sau này không tránh khỏi phiền toái, anh sẽ không tự đào hố chôn mình.
Nhưng Lan Diệp chính là ứng cử viên thích hợp nhất. Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, ra tay vừa ác lại vừa chính xác, nên có thể dư sức đối phó với Hạ Tinh Không.
“Vậy Hạ Tinh Không và Lý Linh, anh định làm như thế nào?”
“Không vội.”
Trong lòng anh hiểu rõ, nếu như không phải sau lưng bọn họ có người, thì hai người bọn họ không thể làm xuất ra thủ đoạn bịp bợm như vậy được.
Bạch Dạ Kình không muốn lởn vởn quanh cái đề tài này với cô nữa, chỉ chuyên chú làm tan vết bầm cho cô. Hai người cách nhau rất gần, cô có thể thấy được hàng lông mi dài của canh, thỉnh thoảng chớp động, tạo thành bóng mờ, tô điểm ở dưới đáy mắt. Ánh mắt chuyên chú kia, làm mê loạn tâm trí của cô.
Người đàn ông này vĩnh viễn mang dáng vẻ bày mưu lập kế, cả người tản ra khí tức quyết đoán, cho nên bất cứ người phụ nữ nào cũng dễ dàng bị mị lực của anh quyến rũ.
Người đàn ông như vậy, sao không làm cho người ta tương tư được cơ chứ.
Hạ Thiên Tinh miên man suy nghĩ, vô thức giang hai tay ra ôm lấy cổ của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến luyến dán ở cổ của anh.
Bị ôm bất ngờ, Bạch Dạ Kình ngây người trong chốc lát, tay cầm trứng gà đứng yên tại chỗ.
“Sao vậy?”
“Em muốn ôm chặt lấy anh.” Hạ Thiên Tinh cười nói: “Anh được săn đón như vậy, nhỡ em vừa buông lỏng ra, anh lại trở thành của người khác, thì em phải làm thế nào bây giờ?”
Những ngón tay dài của anh luồn vào những sợi tóc mềm mại của cô. Bàn tay nâng ót của cô, nâng mặt của cô lên: “Tự giác như vậy là tốt, sau này đừng có mà ngốc nghếch đáp ứng mấy cái lời đề nghị như của Lan Diệp đấy.”
Hạ Thiên Tinh tức giận trừng anh: “Anh mắng ai ngốc nghếch vậy hả?”
“Người khác phí hết tâm tư mà còn không được, vậy mà em chỉ suốt ngày suy nghĩ chắp tay đưa đi ra. Anh oan uổng em hả?”
“…” khóe miệng của Hạ Thiên Tinh khẽ giật giât.
Đàn ông này.
Đúng là vừa kiêu ngạo lại vừa tự mãn mà
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ lại, thì thật sự là như vậy.
Cô cũng không tranh cãi với anh nữa.
Thường ngày, Bạch Dạ Kình cũng không phải là người kiên nhẫn, nhưng mà, khi lăn trứng gà làm tan vết bầm cho cô, lại hiếm khi kiên nhẫn như vậy.
Không cần cô phải kêu đau, chỉ cần cô hừ nhẹ thôi, thì lực đạo trên tay anh sẽ nhẹ đi.
Nàng phát hiện mình đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác này, cho nên, dù là không đau cũng cố ý giả bộ mấy phần đau tới
...