...
“Nào có người hoàn mỹ.”
“Dù sao em cảm thấy anh hoàn mỹ.” Hạ Thiên Tinh nói, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, không nhìn anh nữa. Trên mặt có vẻ không được tự nhiên, nhưng nụ cười trong mắt càng thâm thúy.
Cô không quay đầu lại nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt cô ngừng trên người cô. Sâu kín lại nóng bỏng. Cô bị nhìn rất không được tự nhiên, xoay mặt đi, giả vờ tức giận trừng anh: “Sao cứ nhìn chằm chằm vào em vậy? Sau ót em nở hoa sao?”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình sâu hơn, ngón tay dài nâng cằm cô, cúi người xuống, đột nhiên hôn lên môi cô.
Cô khẽ hô một tiếng, người đàn ông hôn sâu hơn. Thật ra vừa rồi trong đám người, thấy cô cười dễ thương, đầy tình cảm như vậy, đã rất muốn hôn cô.
Loại tâm tình này giống như đã nói trong buổi phỏng vấn, cô không cần làm gì, không cần nói gì, chỉ cần xuất hiện trước mắt anh, là có thể khiến anh động tâm dễ như trở bàn tay.
Loại cảm giác này, bất kỳ người nào cũng không thể cho anh. Trừ cô ra.
Hạ Thiên Tinh mắc cỡ đỏ mặt, khẽ thở hổn hển, miễn cưỡng lấy lại lý trí, lúc môi hai người thoáng tách ra, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lãnh Phi ở trước.”
Chẳng những có Lãnh Phi, còn có tài xế.
Anh hôn cô như vậy, còn hôn triền miên, có thể thật sao?
Thính lực của Lãnh Phi vô cùng tốt. Khẽ ho một tiếng, nói: “Phu nhân, cô yên tâm, hai chúng tôi không thấy gì.”
“...” Hạ Thiên Tinh thật muốn tìm một hang chui vào.
Đều là anh.
Cô kéo tay áo sơ mi anh, muốn đẩy anh ra. Nhưng nụ hôn của anh ngày càng sâu. Trong chốc lát, tất cả lý trí và khí lực trên người cô đều biến mất không thấy bóng dáng.
Cuối cùng, chỉ có thể giống như một con thỏ nhỏ yếu ớt, mặc anh ở trong miệng mình muốn làm gì thì làm.
Sau đó, hôn đến choáng váng, Bạch Dạ Kình mới hoàn toàn buông tha cô.
Cô cắn môi, cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện, không dám nhìn vẻ mặt của Lãnh Phi và tài xế phía trước. Cho đến khi xe chậm rãi dừng lại.
Lãnh Phi xuống xe, mở cửa xe: “Thưa ngài, phu nhân, đã đến bệnh viện.”
Bạch Dạ Kình xuống xe trước. Hạ Thiên Tinh vẫn lúng túng. Lúc khom người xuống xe, đối diện với ánh mắt của Lãnh Phi, thấy trêu ghẹo trong mắt Lãnh Phi. Cô càng cảm thấy không đất dung thân.
Nhưng người nào đó vẫn giống như không xảy ra chuyện gì.
Hai người cùng vào bệnh viện, đến khoa phụ sản.
Đến nơi, Trì Vị Ương và bác sĩ Phó vừa vặn cũng ở đây. Hạ Thiên Tinh hẹn với cô ta xong, cùng làm kiểm tra.
Trì Vị Ương đã kiểm tra xong, lần đầu tiên Phó Dật Trần đi kiểm tra cùng cô ta, so với Trì Vị Ương bình tĩnh, anh ta rất kích động. Luôn nhìn chằm chằm hình ảnh siêu âm mơ hồ kia, tựa như rất khó tưởng tượng là một đứa nhỏ của hai người bọn họ.
Hạ Thiên Tinh đi vào làm kiểm tra, Bạch Dạ Kình từ đầu đến cuối đều đi cùng cô.
Cô nằm trên giường nhỏ, bác sĩ bôi thuốc lên bụng cô. Sợ đứa nhỏ vì cô uống thuốc mà có gì khác thường, mi tâm cô thêm mấy phần lo âu. Tay theo bản năng đưa về phía anh. Bạch Dạ Kình hiểu tâm tư của cô, nắm chặt tay cô.
Nhưng sắc mặt cũng không hề bình tĩnh.
Nhìn bác sĩ hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Từ hình ảnh siêu âm, tất cả đều bình thường. Nhưng phải chờ những số liệu khác mới có thể biết tình hình cụ thể của đứa bé.”
Hạ Thiên Tinh vốn đã thư giãn, nhưng nghe bác sĩ nói vậy, cổ họng lại nghẹn. Bạch Dạ Kình không nói lời an ủi, chỉ đưa ngón tay dài chậm rãi vuốt ve trên mu bàn tay cô, trấn an cô.
Tiếp theo lại là một loạt kiểm tra.
Hạ Thiên Tinh và Trì Vị Ương ngồi chồ trong phòng nghỉ ngơi vip, nhìn hai người đàn ông đi theo bọn họ không rời nửa bước, dáng vẻ chờ đợi kết quả còn khẩn trương hơn bọn họ, chỉ cảm thấy vui vẻ an tâm.
Trước kia, Trì Vị Ương ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, mình đi làm kiểm tra lại có Phó Dật Trần đi cùng.
Còn Hạ Thiên Tinh.
Trong thoáng chốc cô nhớ đến lúc trước sinh Đại Bạch. Tình cảnh khi đó của cô vô cùng khó chịu, lại vô cùng mê mang. Khi đó cô chưa từng nghĩ đến, có một ngày, người đàn ông cô đã từng căm ghét đó, vậy mà sẽ xuất hiện trong thế giới của cô có phân lượng như vậy. Hơn nữa là cả đời.
“Đang nghĩ gì?” Cầm kết quả trở lại, Bạch Dạ Kình thấy cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi ngẩn người.
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn.
“Nghĩ đến lúc sinh Đại Bạch.”
Nghe cô nói, ánh mắt Bạch Dạ Kình lướt qua một tia sâu thẳm, không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay cô.
Hạ Thiên Tinh đứng dậy: “Em không có trách anh.”
“Trước kia thì sao?”
“Trước kia...” Cô trầm ngâm, nhìn anh, nói:”Trước kia thì nghĩ, khi nào gặp anh, em nhất định phải tát anh một bạt tai, lúc ba phát hiện em mang thai, tát em một cái. Cho nên, lần đầu tiên gặp anh, anh thiếu em một cái tát.”
Mặc dù đã qua nhiều năm, hôm nay cô vẫn nói hời hợt như vậy, nhưng Bạch Dạ Kình nghe vào tai như bị kim đâm.
Rất khó chịu.
Anh có thể tưởng tượng cuộc sống cô năm đó có bao nhiêu gian khổ.
“Xin lỗi.” Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu kín, kéo cô vào ngực, bàn tay đặt sau lưng cô, cằm để lên đỉnh đầu cô: “Để cho anh sau này chăm sóc em và Đại Bạch thật tốt. Được không?”
Anh hiếm có ôn nhu như vậy. Hạ Thiên Tinh tương đối hưởng thụ.
Hai cánh tay cũng ôm lại anh, mặt dán vào ngực anh: “Hôm nay em chính thức tha thứ cho anh, sau này, chúng ta đều không nhắc lại chuyện trước kia. Nhưng sau này anh phải tốt với em gấp đôi mới được. Nếu không... nếu không...”
Cô nghẹn lời.
“Nếu không thì làm sao?” Anh nhíu mày, cúi đầu nhìn cô.
“Nếu không, em dẫn theo đứa nhỏ bỏ nhà ra đi.” Cô rốt cuộc nghĩ ra cách uy hiếp, cất giọng cười: “Giống như Vị Ương vậy, mang đứa nhỏ đi.”
Phó Dật Trần và Trì Vị Ương lúc này mới kiểm tra xong toàn bộ, vừa vặn đẩy cửa đi vào, hoàn toàn nghe lời cô nói. Phó Dật Trần kinh nghiệm sâu sắc nói: “Đây cũng không phải chủ ý tốt.”
“Tôi cảm thấy tốt vô cùng. Ở nước ngoài một mình rất tự do. Hơn nữa, còn có rất nhiều anh đẹp trai nha, nếu hai người cảm thấy cô đơn, có thể bầu bạn.” Tiếp lời là Trì Vị Ương, cô ta cố ý nói, mặt mày hớn hở.
“...”
Sắc mặt hai người đàn ông đồng thời tối đen.
Bạch Dạ Kình khoác tay lên vai Hạ Thiên Tinh, nói với Phó Dật Trần: “Bác sĩ Phó, phiền cậu quản vợ mình cho thật tốt, đỡ cho ngày nào đó kéo vợ tôi chạy trốn.”
...