...
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Phụ nữ, anh xác thật là có rất nhiều là đằng khác! Khi nào thì nói không thể có ai khác ngoài Hạ Thiên Tinh cô!
Bạch Dạ Kình nghĩ như vậy, cảm thấy mình hẳn là có thể rất thản nhiên chấp nhận hết thảy mọi chuyện giữa cô và Dư Trạch Nam, thế nhưng, kết quả là đến 3 giờ sáng anh vẫn còn chưa ngủ.
Xốc chăn từ trên giường lên, rót ly rượu, ngửa đầu một ngụm đã uống hết. Chất lỏng lạnh lẽo kia lại không áp được cổ tức giận trong lòng, càng nghĩ đến càng thêm tức giận.
Đầu giường, một bộ áo ngủ được xếp ngay ngắn, là của anh, buổi tối hôm trước cô vừa mới mặc qua. Người cô vốn trắng nõn, lại nhỏ nhắn xinh đẹp mảnh khảnh. Mặc áo ngủ của anh ở trên người, cô giống như một em bé, làm cho bản năng của đàn ông sẽ muốn ôm ở trong tay yêu thương. Nhớ tới bộ dáng kia của cô, lại nghĩ tới Dư Trạch Nam —— có phải cô cũng sẽ mặc áo ngủ của người đàn ông kia không? Có phải cũng sẽ mặc cho người đó ôm cô ở trong ngực hay không? Lúc người kia hôn cô, cô có thể cũng sẽ thẹn thùng nhưng lại lớn mật đáp lại hay không?
Ngọn lửa trong lòng nghẹn tức mấy tiếng đồng hồ, tức khắc càng đốt càng cháy lớn.
“Người đâu!” Gầm lên một tiếng, người hầu trực ban lập tức từ dưới lầu vội vàng đẩy cửa tiến vào.
“Tổng Thống tiên sinh.” Đều biết hôm nay tâm tình của Tổng Thống tiên sinh tối tăm tới cực điểm rồi, người hầu tiến vào chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, ngay cả mí mắt cũng không dám nâng lên. Cả người đều run sợ trong lòng.
Một bộ áo ngủ màu trắng, giống như rác rưởi bị ném xuống bên chân cô hầu gái, chỉ nghe được âm thanh của Tổng Thống tiên sinh như hàm chứa băng tuyết vang lên, “Quần áo đã dơ bẩn, đem đốt đi, đừng đặt ở trước mặt tôi, chướng mắt!”
“……” Dơ bẩn? Thật là oan uổng mà ~~ quần áo dơ thì làm sao mà dám đưa cho Tổng Thống tiên sinh sử dụng?
Bộ áo ngủ này lần trước Hạ tiểu thư sau khi mặc qua đã cẩn thận giặt giũ sạch sẽ, hơn nữa cũng đã tiêu độc. Hôm nay chuẩn bị để trên đầu giường, cũng là cho Tổng Thống tiên sinh mặc. Nhìn dáng vẻ, hiện giờ e là làm chướng mắt Tổng Thống tiên sinh.
Người hầu trong lòng khó hiểu, nhưng tự nhiên ngay cả một chữ cũng không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng đem áo ngủ nhặt lên, nói: “Dạ, Tổng Thống tiên sinh. Tôi đi xử lý ngay.”
……………………
Hôm sau.
Sáng sớm bên trong phủ Tổng thống đã ầm ĩ cả lên. Tiểu thiếu gia bảo bối không thể hiểu được vừa sáng sớm đã bắt đầu phát giận. Không chịu đánh răng cũng không chịu rửa mặt, sau lại không chịu mặc quần áo cũng không chịu ăn cơm.
Nhóm người hầu đi theo ở phía sau dỗ dành đến nổi tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Một lớn một nhỏ hai người, hai ngày nay như thế nào đều khác thường như vậy?
“Lại đây ăn cơm.” Ở nhà ăn, Bạch Dạ Kình rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xụ mặt ra lệnh cho Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch hừ một tiếng, cũng không ngồi ghế nhỏ, lại an vị đối diện với anh, bộ dáng nghiễm nhiên là muốn cùng anh đàm phán. Hai người, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Con bộc phát cái gì?” Bạch Dạ Kình buông bộ đồ ăn xuống.
“Con rất ghét nói chuyện với người không giữ lời như ba!” Lúc trước nói cái gì, sẽ không tìm mẹ kế cho nhóc, thế nhưng đêm qua lại nói cái gì?!
“Thật không? Vậy từ hôm nay trở đi, con cứ về ở cùng ông bà nội!” Bạch Dạ Kình phân phó quản gia, “Thông báo Ngô Khung, bắt đầu từ hôm nay, tiểu thiếu gia sẽ ở bên kia với lão phu nhân!”
Ngô Khung là tài xế của Hạ Đại Bạch.
“!”
“Còn có ——” Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cái nơ trên cổ xiêu xiêu vẹo vẹo của nhóc con, “Con là con trai của Bạch Dạ Kình, đêm nay người muốn gặp cũng là người rất quan trọng, bộ dáng này không thể được. Giúp tiểu thiếu gia đem quần áo sửa sang lại cho đàng hoàng!”
Một câu cuối cùng là hướng về phía người hầu mà nói.
Hạ Đại Bạch ‘ oa ’ một tiếng liền khóc, thân mình nho nhỏ từ trên ghế trượt xuống dưới, một bên khóc đến khụt khịt, một bên gân cổ lên án, “Con muốn nói cho bà nội biết, nói ba khi dễ người! Nói với Đại Bảo là ba lại phải tìm mẹ kế cho con! Ba chính là một người đàn ông hư! Con và Đại Bảo đều chán ghét ba! Con mới không cần đi gặp vợ của ba! Chán ghét chán ghét!”
Bạch Dạ Kình nhìn bóng dáng bi thương của con trai, vẻ mặt có vài phần ủ dột. Chung quy anh cũng không hề muốn ăn.
Buông bộ đồ ăn xuống, cũng không tiếp tục.
Nếu mình thật muốn cưới người phụ nữ khác, người kia sẽ để ý sao? Anh có chút hoài nghi!
…………………………
Bên kia, nước Y.
Đã qua 0 giờ, Hạ Thiên Tinh một chút buồn ngủ cũng đều không có. Đứng ở trên ban công khách sạn, nhìn quốc gia xa lạ, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng.
Di động lúc này đột nhiên vang lên. Cô cầm lên thì vừa thấy, trên màn hình lập loè chính là số điện thoại trong phủ tổng thống. Hiện tại trong nước cũng khoảng 8 giờ.
…… Sẽ là anh sao?
Cô nhìn di động hồi lâu, ấn phím nhận cuộc gọi, dán ở bên tai. Còn chưa có mở miệng nói chuyện, bên kia truyền đến tiếng khụt khịt ủy khuất tới cực điểm của nhóc con.
Hạ Thiên Tinh tâm vừa kéo, trái tim cơ hồ là nhảy tới cổ họng, “Làm sao vậy, Đại Bạch?”
“Ô ô ~ Đại Bảo, ba ba thừa lúc mẹ không ở đây liền khi dễ con……” Hạ Đại Bạch khóc đến khổ sở, nói chuyện cũng đứt quãng.
Hạ Thiên Tinh nghe được, trong lòng liền cuốn lại thành bánh quai chèo, “Con nói rõ một chút, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ba ba làm sao lại khi dễ con?”
“Ba chính là khi dễ con…… Ba gạt con……” Hạ Đại Bạch lên án, “Rõ ràng trước kia đã bảo đảm tuyệt đối sẽ không tìm mẹ kế cho con. Nhưng hôm nay…… Hôm nay còn nói muốn mang con đi gặp người phụ nữ khác! Nói là về sau sẽ là mẹ của con!”
Con trai nói, làm Hạ Thiên Tinh giật mình thật lâu. Lát sau, trong đầu đều là trống rỗng.
Lại là…… Nhanh như vậy sao?
Đêm đó, khi cô nói câu nói kia "nếu ngày nào đó anh thật cưới người khác", kỳ thật bất quá là ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại……
Cả người cô có chút hoảng hốt. Hạ Đại Bạch ở bên kia nghẹn ngào cùng cô nói cái gì, cô không nghe được rõ ràng, giờ này khắc này, ngay cả chính mình cũng không an ủi được, thật sự không biết nên tìm lời nói nào để an ủi con trai.
Không biết qua bao lâu, nhóc con mới đem điện thoại tắt đi. Hạ Thiên Tinh liền đứng ở trên ban công nơi quốc gia xa lạ thống khổ nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng, trong mắt là một mảnh trống rỗng……
Trong lòng, cũng là……
Gió lạnh ập vào trước mặt, lạnh đến nỗi cô run bần bật, nhưng lại không thể nào cảm giác được.
Nơi ngực trái càng thêm lạnh lẽo. Giống như bị người đâm vào ngàn vạn tấn khối băng, vừa lạnh vừa đau.
……………………
Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tinh liền bị bệnh.
Hôm đó cô bị đông đến quá lạnh, khí lạnh trong người không tan, hơn nữa còn buồn bực trong lòng, cả người bắt đầu phát sốt. Sốt hơn 39°, gần tới 40°, cả người đều không tỉnh táo.
Đừng nói là làm việc, ngay cả rời giường cũng không có cách nào.
Hạ Thiên Tinh vốn muốn mang bệnh kiên trì làm việc, lại bị Dư Trạch Nam ấn trở lại. Anh ta gọi điện thoại cho Dư Trạch Nghiêu ở bên kia, chỉ nói là tự mình đột nhiên có việc, muốn về nước trước, công việc liên quăng ra nửa đường. Dư Trạch Nghiêu luôn luôn là không có biện pháp với anh, mặc cho anh trở về.
Cho nên, ngày thứ ba, lúc Hạ Thiên Tinh bớt sốt, Dư Trạch Nam liền mang theo cô lên máy bay về nước.
Khoang hạng nhất, không gian rất rộng, cô vẫn là tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh. Lúc mơ mơ màng màng cảm giác được có người khoác thảm lông cho mình.
Bạch Dạ Kình……
Cánh môi khô khốc của cô giật giật, nỉ non ra tiếng, tay nhỏ lạnh băng theo bản năng ở trong không trung nhẹ nhàng phác một chút, cầm lấy một bàn tay to ấm áp.
Như là muốn hấp thu nhiệt độ, tay cô chặt chẽ bắt lấy, cũng không có buông ra.
Sốt đến nỗi trong đầu mơ hồ, tất cả đều là bóng dáng người đàn ông làm cô lo lắng kia...…
...