...
Tiểu khu bên kia.
Phó Dật Trần cả ngày ngồi trong phòng không đi đâu. Không yên lòng ngồi trước TV, liên tục ngó đồng hồ chờ cơm chiều.
Nhưng đợi một buổi sáng, lại đợi qua bữa trưa mãi mới chỉ đến hai giờ chiều. Mỗi tiếng đồng hồ trôi qua đối với anh mà nói quả thực là dày vò.
“Cứ nhìn nhìn nhìn mãi, nhìn gì chứ!” Lai Phượng Nghi đi tới, vỗ lên đầu anh một cái: “Nhìn từ sáng đến giờ, đồng hồ cũng sắp bị con nhìn thủng rồi.”
“Mẹ, hôm nay làm cơm chiều sớm một chút.”
“Có sớm cũng không ăn vào lúc hai ba giờ chiều chứ.” Lai Phượng Nghi sao không nhìn ra tâm tư con mình cơ chứ.
Phó Dật Trần có chút ngượng ngùng không nói gì. Chắc khoảng năm giờ cô ấy mới tới đây, còn khoảng ba tiếng nữa.
Anh lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho cô, dù chỉ để nghe giọng nói của cô cũng được, nhưng lại sợ để cô biết anh ở đây không dám tới.
Dù sao, ngày đó chính anh nói, hai người bọn họ từ nay về sau chỉ là người xa lạ.
“Được rồi, con cũng đừng ỉu xìu như thế nữa, nhìn mà sốt cả ruột.” Lai Phượng Nghi đang thu dọn đồ đạc, vỗ vỗ một cái túi, dặn dò: “Đi, theo mẹ mang cái này tặng Trì gia.”
“Con lười!” Vừa nói đến đây, tầm mắt Phó Dật Trần đột nhiên lướt qua TV, nhìn về phía mẹ mình.
“Đi, có đi hay không? Con không đi mình mẹ đi.” Lai Phượng Nghi nhấc đồ lên xoay người bước đi.
“Mẹ, chờ chút!” Phó Dật Trần vừa còn ỉu xìu lập tức lấy lại Thiên Tinh. Đưa tay lấy điều khiển tắt TV, đứng dậy, nắm lấy tay mẹ mình, thuận tay cầm lấy đồ trong tay bà.
“Làm gì thế? Không phải con đang lười à?” Lai Phượng Nghi liếc anh một cái, cố ý hỏi.
“Thứ này nặng như vậy, thân thể mẹ lại không tốt, đương nhiên là con xách rồi.”
Lai Phượng Nghi cười cười, không vạch trần anh. Hai người đi ra ngoài, thấy anh có Thiên Tinh, Lai Phượng Nghi cuối cùng nhịn không được nghiêm túc nhắc nhở: “Trước kia quan hệ có tốt thế nào cũng là quá khứ rồi, con cũng đừng để quan hệ trước kia với tình cảm bây giờ lẫn lộn với nhau. Đừng quên, con là người có gia đình rồi.”
Phó Dật Trần cúi đầu đối mắt với mẹ mình, nói: “Lần này trở về là bàn chuyện này với ba.”
“Chuyện gì?”
“Con nói với Tố Vân rồi, năm sau chúng con ly hôn.”
Lai Phượng Nghi nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc: “Sao lại ly hôn? Con coi hôn nhân là trò đùa à? Lúc trước nói kết hôn thì kết hôn, ngay cả thăm hỏi cũng không có. Bây giờ lại nói ly hôn là ly hôn. Mấy năm nay ngay cả mặt vợ con ba mẹ cũng không được gặp. Con có coi chúng ta là ba mẹ hay không? Mẹ với ba con đều là người truyền thống, hoàn toàn không đồng ý chuyện mấy đứa nói ly hôn là ly hôn như vậy.”
“Mẹ, mẹ đừng vội. Thật ra giữa con với Tố Vân cũng không như ba mẹ nghĩ đâu.”
“Mấy đứa muốn kết hôn thì kết hôn, hai chúng ta còn có thể nghĩ cái gì!” Lai Phượng Nghi có chút tức giận.
Phó Dật Trần thở dài, một tay cầm quà tặng, một tay nắm bả vai Lai Phượng Nghi: “Con với cô ấy không phải vì tình cảm mà đến với nhau. Nói cho cùng thì lúc đó bọn con chỉ làm hợp đồng hôn nhân mà thôi.”
“Mẹ không hiểu con đang nói gì.”
“Vụ kiện mấy năm trước, cô ấy là luật sư của con. Vì vụ kiện đó mà cô ấy bị người khác trả thù, mấy năm rồi vẫn không yên ổn, cuộc sống cũng không được yên bình.” Nhắc tới chuyện vài năm trước, sắc mặt Phó Dật Trần tối sầm, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh vẫn không thể thản nhiên đối mặt với tất cả chuyện đó được. Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị anh áp chế đi. Đem suy nghĩ quay lại chủ đề chính, nói: “Sau đó, cô ấy vì một ít việc khó giải quyết, cần giấy đăng ký kết hôn hợp pháp. Cô ấy không tìm được ai giúp đỡ nên tới tìm con.”
“Cho nên, hai đứa không phải vợ chồng thật?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy đứa bé lần trước con nói?”
“Của bạn trai cũ của cô ấy. Chuyện khác con không hỏi, cũng sẽ không hỏi đến.”
“...” Lai Phượng Nghi sửng sốt một hồi, cảm thấy thật hoang đường, càng nghĩ càng tức giận, không biết phát tiết đi đâu, liền nắm tay đấm anh: “Thằng nhóc thối, thằng nhóc xấu xa, con dám sau lưng ba con và mẹ làm ra chuyện như thế này! Làm chúng ta còn vui vẻ tưởng có cháu ôm, không ngờ thằng nhóc con dám đùa giỡn chúng ta!”
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận “
“Mẹ có thể không tức giận sao? Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi!” Lai Phượng Nghi xoa ngực một hồi: “Nếu như trên tay mẹ đang cầm đồ nhất định sẽ ném con một trận!”
Phó Dật Trần cười khổ, nếu bà nội biết bà ấy có cháu trai, không biết có phản ứng gì nữa.
Chẳng qua, lúc này chưa phải lúc nói ra sự thật.
Chuông cửa vang lên, Trì Vị Ương đang giúp mẹ nhặt rau.
Mẹ Trì còn đang hỏi: “Vị Ương, con nói thật cho mẹ biết, ba đứa nhỏ vì sao lại không chịu nhận trách nhiệm!”
“Mẹ, đứa nhỏ là của con, không liên quan gì đến anh ta. Mẹ đừng hỏi nữa được không?”
“Cái gì của con không liên quan đến cậu ta? Một mình con sao sinh đứa nhỏ được, lưỡng tính chắc!” Ba Trì ngồi ở đại sảnh nghe thấy vậy cơn tức nổi lên. Ông đứng dậy, chất vấn hỏi: “Con nói, con nói thật cho ba biết, thằng kia có phải kết hôn rồi không, con có phải người thứ ba không?”
Một câu của ba Trì đâm thẳng vào tim Trì Vị Ương. Tay run lên, hô hấp cũng căng thẳng.
Chỉ cảm thấy ánh mắt lợi hại của ba và ánh mắt tò mò của mẹ đồng thời nhìn về phía mình, cô sợ bọn họ nhìn ra cái gì, chột dạ cúi đầu càng thấp.
Nhưng lại không biết bộ dáng như vậy lại giấu đầu hở đuôi.
Im lặng chẳng khác nào là cam chịu.
Hai vị trưởng bối Trì gia đều là kiểu người truyền thống, vừa nghe thấy con mình là người thứ ba càng cảm thấy vô cùng đau đớn. Hai người liếc nhau, ba Trì bước qua kéo cô từ trên ghế dậy.
“Lão Trì, ông coi chừng một chút, con nó giờ đang là phụ nữ có thai, kéo mạnh như vậy không an toàn!” Mẹ Trì cũng đứng dậy theo, còn ở bên cạnh lo lắng dặn dò.
“Nhân lúc bây giờ còn chưa được sáu tháng mau đến bệnh viện” Giọng ba Trì đanh thép không cho phản đối.
“Ba, con không muốn!” Trì Vị Ương muốn giãy khỏi nhưng ba Trì nắm rất chặt, nắm cổ tay cô tạo thành một vệt hồng dọa người.
Cô dùng sức giãy hai cái vẫn không thoát.
Còn bị ba Trì kéo đến cửa.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Đừng náo loạn nữa, có khách đến.” Mẹ Trì nói, qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài một chút, quay đầu lại nhìn hai ba con còn đang giằng co, nói với chồng: “Ông mau buông Vị Ương ra. Phượng Nghi đến mà thấy cảnh này thì..., ông đừng để họ chê cười!”
...