...
Cô vào phòng bếp lặng lẽ làm xong bữa sáng, lại gọi cho đồng nghiệp cũ báo họ xin nghỉ giúp Vị Vương. Tối hôm qua cô ấy say như vậy nhất định không còn Thiên Tinh đi làm.
Ăn sáng xong mới tám giờ. Thiên Tinh lặng lẽ đóng cửa về nhà mình. Tắm rửa thay quần áo, cô lại không tự chủ nhớ lại giấc mộng xưa. Biết rõ là giả nhưng khi nhớ lại những lời anh nói trong mộng cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Thở Dài, cô cười khổ một tiếng.
Cảm giác lo được lo mất này không tốt chút nào. Chẳng lẽ yêu một người là cảm giác như vậy sao?
Hạ Thiên Tinh đang nghĩ linh tinh thì điện thoại vang lên.
Cô để lược xuống, cầm điện thoại lên, là điện thoại của Thụy Cương.
Sao lại gọi sớm như vậy?“A lộ, Hạ tiểu thư, cô đã tỉnh chưa?” Cô vừa bắt máy giọng nói của Thụy Cương đang vang lên ở đầu dây bên kia.“Vâng, tôi tỉnh rồi. Anh có chuyện gì tìm tôi sao?”
“Nếu cô chuẩn bị đi làm thì xuống đi ạ!”
Bạch Dạ Kình kêu Thụy Cương đến đón mình, Hạ Thiên Tinh cảm thấy điều này không tốt chút nào. Nếu để đồng nghiệp phát hiện thì khó ăn nói. Nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian cũng không còn sớm, cô vội vàng thu dọn đồ đac, xách túi đi xuống tầng.
Ra khỏi thang máy, đang chỉnh lại khăn quàng cổ thì cô thấy Thụy Cương đứng bên cạnh một chiếc xe màu xanh. Là xe mới, tuy không phải cao cấp lắm nhưng cũng phải hơn bốn mươi vạn, là dòng mới vừa được tung ra thị trường.
“Sao lại đổi xe mới vậy?” Hạ Thiên Tinh nhét hai tay vào trong túi, đi tới, vừa cười hỏi.
Thụy Cương lễ phép đưa chìa khóa cho cô, lại đến bên ghế lái, mở cửa xe cho cô: “Hạ tiểu thư, mời!”
Hạ Thiên Tinh mơ hồ, nhìn chìa khóa xe, lại nhìn cánh cửa được mở: “Chuyện gì thế này?”
“Đây là quà Tổng thống tặng cô. Hạ tiểu thư, mời lên xe!”
Anh tặng quà cho cô?
Hạ Thiên Tinh nhìn chiếc xe kia hồi lâu mới hiểu ra. Khó trách ngày hôm qua anh hỏi vòng vo cô thích màu gì, lại hỏi cô có bằng lái hay không? Hóa ra là có ý định này.
Nhưng mà, tại sao đột nhiên anh lại tặng xe cho cô chứ?
Hạ Thiên Tinh sợ lạnh, ngồi vào ghế lái mới gọi điện cho Bạch Dạ Kình. Ở bên kia, anh cũng đang trên đường đi làm.
“Nhận được xe rồi sao?”
“Tại sao vậy?” Hạ Thiên Tinh nói: “Thật ra thì cứ để em bắt xe cũng được. Anh tặng đồ quý giá quá!”
“Không thích sao?”
“Dĩ nhiên là thích rồi!” Ai mà không thích xe chứ? Lại còn quà anh tặng, tất nhiên cô thích rồi. Chẳng qua là quá quý giá khiến cô cảm thấy có áp lực rất lớn.
“Để Thụy Cương làm thầy dạy em đi. Lái chậm thôi, vẫn sớm mà!”
Ý của anh không để cho cô từ chối. Dứt lời, anh nói thêm: “Đưa di động cho Thụy Cương!”
“À!”
Hạ Thiên Tinh đưa di động cho Thụy Cương. Dường như anh dặn dò cái gì, chỉ thấy Thụy Cương gật đầu, liên tục nói ‘vâng’. Một lúc sau mới cúp máy trả lại cho cô, rồi nói: “Hạ tiểu thư, thắt dây an toàn vào, chúng ta xuất phát thôi!”
Thụy Cương vừa nói, vừa thắt dây an toàn.
“Anh ấy nói gì vậy? Bảo tôi lái sao?” Hạ Thiên Tinh nắm chặt vô lăng, nhưng thật ra cô có chút lo lắng, đã lâu không lái xe rồi.
“Ngài Tổng thống dặn tôi phải kiên nhẫn, hướng dẫn cô cẩn thận!”
Hạ Thiên Tinh nghe vậy cảm thấy ngọt ngào. Vốn dĩ cô còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ tối qua nhưng lúc này đã tiêu tan hết.
“Còn gì nữa không?” Cô tiện miệng hỏi, vừa thắt dây an toàn.
“Còn nói...” Thụy Cương ấp úng nhìn cô một cái không lên tiếng. Hạ Thiên Tinh khởi động xe, quay đầu sang nhìn anh: “Sao anh lại có vẻ mặt như vậy? Anh ấy nói gì thế?”
“Còn nói, tôi phải thắt thật chặt dây an toàn, nói cô có thể tương đối ngốc.”
Hạ Thiên Tinh đầy vạch đen: “Thụy Cương, anh đi theo Tổng thống, không ai nói với anh là anh quá thật thà sao?”
Thụy Cương cười lúng túng: “Ngài Tổng thống nói thích sự ngay thẳng, thật thà của tôi!”
...
Hạ Thiên Tinh lái xe thẳng đến chỗ làm. Bởi vì có Thụy Cương ở bên cạnh hướng dẫn, giám sát cho nên không có nguy hiểm gì. Đi được một đoạn, cô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Vững vàng đỗ ở bãi đậu xe, dừng xe xong. Thụy Cương nói: “Sau khi tan làm, tôi chờ cô ở đây! Buổi chiều gặp lại!”
Cô gật đầu: “Làm phiền anh rồi, buổi chiều gặp lại!”
Cô cất chìa khóa xe vào trong túi xách, đi vào thang máy. Lúc quét vân tay vừa vặn kịp giờ, chỉ xíu nữa thôi là trễ rồi.
Cô thu ngón tay lại, thở phào một hơi. Hứa Nham từ phòng nghỉ đi ra, thấy dáng vẻ vội vàng của cô, tiến lên môt bước, quan tâm hỏi: “Có phải dậy muộn hay không?”
“Gặp tắc đường cho nên đi muộn một chút!” Hạ Thiên Tinh trả lời anh nhưng thật ra vì cô lái xe quá chậm.
“Dù sao cũng tiện đường anh đi làm. Không thì ngày mai anh qua nhà đón em!” Hứa Nham cực kỳ mong đợi.
Hạ Thiên Tinh cười một tiếng, lắc đầu: “Không cần. Em có xe, cho nên sau này em sẽ tự lái xe đi làm.”
Hứa Nham ngẩn ra.
Hôm qua cô còn không có xe mà?
Hạ Thiên Tinh không nói thêm gì với anh, chỉ trở lại phòng làm việc của mình. Đột nhiên cô phát hiện, có xe sẽ có lý do chính đáng để từ chối Hứa Nham. Mục đích tặng xe của Tổng thống không phải để cô từ chối người nào đó sao?
Công việc buổi sáng bận rộn đến mười giờ hơn, sau đó cô mới gọi điện cho Vị Ương, đánh thức cô ấy rồi giục cô ấy ăn sáng, lại còn nhắc cô ấy phải ăn trưa, sau đó cô mới cúp máy.
Buổi trưa, cô ăn cơm trong căng tin. Giờ trưa, cô đứng trên lầu sáu ngắm nhìn cả thành phố. Đứng một lúc, cô nhìn thấy đoàn xe quen thuộc kia rời khỏi cung điện, đi qua quảng trường Bạch Vũ, dần biến mất trong tầm mắt của cô.
Ngày mai anh phải tham dự hội nghị Liên Hợp quốc nhưng hôm nay anh vẫn bận rộn như thường.
Ánh mắt Hạ Thiên Tinh vẫn nhìn ra ngoài cho đến khi có giọng nói của đồng nghiệp vang lên.
“Cô xem có đúng không chứ?” Cô gái đang nói chuyện tên là Vân Đoan. Cô ấy đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, chỉ một đống bài tarrot mà Hạ Thiên Tinh không hiểu gì.
Lý Minh vênh mặt lên: “Thích tin hay không thì tùy. Dù sao tháng trước, tôi đã phán San San ‘gặp được người trong mộng’. Kết quả không phải hai ngày trước cô ấy đã gặp được định mệnh của đời mình sao?”
“Thần kỳ như vậy sao?”
“Còn nữa, Yu hỏi chuyện mang thai, là bài nói là tháng nay. Trúng phóc, ngày hôm qua cô ấy nói với tôi, đi khám được hai tháng rồi!”
“Vậy, cô mau xem giúp tôi, bao giờ tôi có thể gặp được Mr. Right của mình?” Vân Đoan hứng thú rút lá bài, hai người mải mê nói chuyện.
Hạ Thiên Tinh tò mò đi tới.
...