...
Trong ấn tượng về Bạch Túc Diệp của cô, cho đến nay đều không phải như vậy.
Tiện tay bỏ giỏ hoa qua một bên, lấy băng keo cá nhân từ trong túi xách ra, nói: “Mới đến một lúc. Thấy chị đang nói chuyện với người khác, em cũng không kêu chị.”
Cô vừa nói vừa mở băng keo cá nhân, nhẹ nhàng dán lên cổ Bạch Túc Diệp.
Động tác cô ôn nhu cẩn thận. Bạch Túc Diệp hơi ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô, một lúc lâu mới nói: “Chuyện hôm nay em thấy, đừng nói với Dạ Kình.”
Hạ Thiên Tinh giương mắt nhìn cô: “Người vừa rồi là Dạ Kiêu phải không?”
“Ừ.” Cô khổ sở cười một tiếng: “Không muốn để Dạ Kình lo lắng cho chị, huống chi, chị và Dạ Kiêu...”
Nói đến đây, cô không nói tiếp nữa.
Hạ Thiên Tinh thổn thức. Một người hắc đạo, một người bạch đạo, nếu muốn ở cùng nhau, trở ngại trong đó, e là khó mà vượt qua.
Xe một đường chạy đến rất xa, cho đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất trong kính chiếu hậu, Dạ Kiêu mới đạp thắng xe, dừng ở ven đường.
Một khoảng thời gian dài, anh giống như pho tượng, ngồi ngây người ở đó, không nhúc nhích.
Bàn tay cầm tay lái nắm chặt. Chặt đến mức ngón tay hiện ra tái nhợt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Trong đầu quanh đi quẩn lại hình ảnh tối qua cô ở dưới người anh khẽ ngâm nga, triền miên gọi Dạ Kiêu, lát sau lại là hình ảnh vừa rồi cô quyết tuyệt nuốt viên thuốc.
Từng chút từng chút kéo căng dây thần kinh của anh.
Điện thoại lại không ngừng reo.
Trên màn hình, là Ngu An gọi điện đến.
Anh hồi phục Thiên Tinh, cầm lấy điện thoại, đặt sát bên tai.
“Có chuyện gì?”
Ngu An trầm ngâm một lúc, mới nói: “Nạp Lan tiểu thư một mực tìm anh.”
Dạ Kiêu không kiên nhẫn: “Ngu An, tôi nhớ cậu là người của tôi, từ lúc nào cậu biến thành người truyền tin của Nạp Lan rồi?”
Ngu An ở bên kia yên lặng, một hồi mở miệng: “Trước kia chúng tôi không ai dám lạnh nhạt người phụ nữ của anh, cho nên, tôi cho là...”
Nhắc đến trước kia, trong lòng Dạ Kiêu lại phiền não. Môi mỏng mím chặt: “Sau này không được tự chủ trương nữa.”
Dứt lời, không đợi Ngu An nói gì thêm, anh trực tiếp cúp điện thoại trước. Ném điện thoại lên ghế, nặng nề hít sâu một hơi. Hai mắt không có bất kỳ gợn sóng phận phồng nào nhìn ngoài cửa sở, nhìn hồi lâu, tầm mất rốt cuộc dời đi, rơi vào ví tiền nằm trên ghế cạnh tài xế.
Chần chừ vài giây, cầm lấy ví tiền.
Mở ra, rút tấm hình kia ra.
Trong hình, cô gái trẻ tuổi nở nụ cười lãng mạn ngây thơ, trông tinh khiết lại trong suốt. Ban đầu, biết cô phản bội mình, anh giận đến mức đốt toàn bộ phòng vẽ của cô. Trong máy vi tính, tất cả đều là hình cô, anh đập nát bấy. Nhưng ngày hôm sau, giống như bị trúng tà, thế nào cũng phải buộc người khác sửa máy vi tính xong. Nhưng máy vi tính đã vỡ nát, sao còn có thể sửa lại.
Những hình kia, cuối cùng toàn bộ không lấy lại được. Liền biến mất cùng cô, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Chỉ có.
Trong ví tiền anh, tấm hình bị anh xé thành từng mảnh.
Mảnh vụn của tấm hình này là rất lâu sau anh mới gom góp. Nhưng đã qua một thời gian, gom góp không đủ.
Chỉ phí công thôi.
Dạ Kiêu nhét tấm hình kia vào ví tiền. Hiện tại, ý nghĩa của tấm hình này, vẻn vẹn chỉ là thời thời khắc khắc thức tỉnh anh, anh đã từng ngu ngốc, buồn cười bao nhiêu.
Tối qua Lan Diệp uống mấy ngụm nước, người bị sặc đã bất tỉnh, nhưng cũng may đã thoát khỏi nguy hiểm.
Trong phòng bệnh.
Vân Tưởng luôn lau nước mắt.
Lan Chiến vừa đau lòng vừa căm tức. Lan Diệp vừa tỉnh lại, khàn giọng kêu một tiếng ‘ba’, hốc mắt ông ta lập tức ửng đỏ. Nâng tay lên muốn tát cô ta một bạt tai.
Lan Đình thấy vậy, vội vàng ngăn cản ông ta.
“Lan Chiến, em còn muốn Diệp Diệp xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô, cô đừng cản ba, để cho ba đánh, đánh chết con luôn.” Thanh âm Lan Diệp nghẹn ngào.
Lan Chiến kia thật sự đánh.
Vân Tuởng đau lòng đến cực điểm, nhào qua ôm chặt lấy con gái: “Diệp Diệp, con hứa với mẹ, đừng nói những lời như vậy nữa, mẹ không cho phép con tổn thương mình.”
“Con gái của Lan Chiến sao có thể vì một người đàn ông mà tự hủy hoại mình như vậy?” Lan Chiến ảo não không thôi.
“Ba có thể nói nhẹ nhàng như vậy là vì mẹ thích ba nhất, mẹ luôn ở bên cạnh ba, ba không cần phí tâm tư mà có thể có mẹ hoàn toàn.” Hơi thở Lan Diệp không đều đặn, thút thít mấy tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng con và ba không giống nhau, ba biết từ nhỏ con chỉ thích anh ấy, con kính mến anh ấy, sùng bái anh ấy, chờ đợi anh ấy đã nhiều năm, phần tâm tư này, cho đến nay chưa từng thay đổi.”
Giọng cô ta kiên quyết.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt đầy si tâm, là tuổi trẻ điên cuồng khiến người khác thở dài.
Lan Chiến bị chấn động, nhìn con gái hồi lâu, cuối cùng sững sờ không nói nên lời, chẳng qua là lòng tràn đầy thương tiếc.
Vân Tưởng ôm lấy thân thể gầy yếu của cô ta: “Sao con ngốc như vậy, cho dù con thích ngài ấy, con cũng phải nghĩ cho ba, nghĩ cho mẹ chứ, ba mẹ chỉ có một con gái bảo bối, nếu con có chuyện gì, con bảo ba mẹ làm thế nào đây?”
Lan Diệp hít hít nũi, hốc mắt đỏ ửng. Cô ta quật cường không nhìn đến mẹ, dời mắt nhìn ngoài cửa sổ, tận lực đè nén nước mắt.
Lan Đình phu nhân đỡ Vân Tưởng, kéo ghế cho bà ta ngồi xuống, còn bà ngồi ở mép giường.
Bà cúi đầu nhìn cháu gái mình, cởi áo khoác xếp trên đầu gối mình.
Chậm rãi mở miệng: “Diệp Diệp, tuổi con không còn nhỏ, nên tìm một người bàn trai đứng đắn hợp với con.”
Ánh mắt Lan Diệp chuyển động, nhìn bà.
Lan Đình hơi nghiêng mặt, liếc nhìn Lan Chiến: “Không phải trước kia em từng nói tìm hiểu đàn ông tốt cho Thiên Tinh sao? Chị thấy Thiên Tinh không được, em hãy tìm cho Diệp Diệp đi.”
Lan Đình vừa nói xong, sắc mặt ba người còn lại không hẹn mà cùng biến đổi.
Vân Tưởng chịu đựng không lên tiếng, nhưng Lan Chiến là người thẳng tính, dĩ nhiên không nhịn được: “Chị, bây giờ chị nói chuyện đó, chị cảm thấy thích hợp sao? Bất kể như thế nào, Diệp Diệp kêu chị là ‘cô’ hơn 20 năm, Hạ Thiên Tinh kia tuy là con ruột của chị, nhưng kêu mẹ còn chưa bằng 1 phần 20 của Diệp Diệp, lúc đầu chị bị bệnh, cần người chăm sóc đều là Diệp Diệp ở bên giường chăm sóc chị ngày đêm. Lúc đó con gái bảo bối của chị ở đâu?”
“Em không cần xanh mặt nổi nóng với chị như vậy.” Lan Đình vẫn không nhanh không chậm như cũ, ngồi ngay ngắn ở đó.&
...