Chương 404


...

Cô cảm thấy, vẫn không nên giải thích gì thì tốt hơn.

Thật sự, không nên giải thích!

“Đại Bảo, tại sao mẹ lại đỏ mặt vậy?” Hạ Đại Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt dò xét, nhìn cô.

Cô cảm thấy vô cùng bất lực, lại cảm thấy không có cách nào khai thông cho con trai nữa.

“Mẹ cảm thấy nóng, mẹ đi đổ rác, con ở trong nhà chờ một lát nhé!” cô đổi chủ đề, xách túi rác từ trong phòng bếp đi ra ngoài.

Bên ngoài, chim sáo vẫn đang còn đang hót, Hạ Thiên Tinh cách nó hai bước dài. Xe rác, lúc này vẫn chưa đến, cô đẩy cửa rào, đứng chờ ở ven đường.

Khi đang cảm thấy buồn chán, không ngờ cánh cửa của nhà cách vách lúc này cũng bị đẩy ra. Cô gái xinh đẹp cách vách lúc này cũng xách túi rác đi ra.

Hai người, đứng song song với nhau.

Bầu không khí, dường như có chút lúng túng.

Thực ra Hạ Thiên Tinh cũng không quen giao thiệp với người xa lạ. Huống chi, người xa lạ này còn là tình địch ngoại quốc. Uhm, nhất định là tình địch. Cô vẫn còn rất tò mò, hôm qua, Bạch Dạ Kình đã đi ra nói gì với cô ta.

“Sorry~” khi đang suy nghĩ, cô gái bên cạnh đã lên tiếng.

Hạ Thiên Tinh kinh ngạc, nhìn một vòng xung quanh, mới phát hiện bên cạnh không có người khác. Vậy câu nói sorry bất ngờ này chính xác là đang nói với mình.

Cô khó hiểu mà nhìn đối phương.

Đối phương hơi mỉm cười nhìn cô, vừa dùng giọng nói cứng nhắc của nước S nói, vừa ra hiệu: “Hôm qua tôi cũng không biết cô là bạn gái của anh ấy. Trước đó, Bạch tiên sinh đến đây đều là đi một mình hoặc đi cùng với ba mẹ của anh ấy, từ trước đến giờ cũng chưa từng đưa bất kỳ cô gái nào đến đây. Cho nên, tôi mới hiểu nhầm cô là người giúp việc. Hơn nữa, tôi cũng không dám tin, anh ấy lại thực sự đã có bạn gái.”

Bởi vì đối phương nói câu từ trước đến giờ anh cũng chưa từng đưa cô gái nào đến cùng ở đây kia, Hạ Thiên Tinh mỉm cười. Nụ cười như ánh ban mai, tỏa ra sự ấm áp.

Đối phương tiếp tục nói: “Hành động của tôi có thể đã trở thành sự quấy nhiễu đối với Bạch tiên sinh. Cho nên, anh ấy đã đặc biệt đến tìm tôi.”

Đến câu này, dáng vẻ của cô gái dường như cũng có chút đau thương. Nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Bạch tiên sinh nói, hai người sẽ lập tức kết hôn. Anh ấy không muốn vì hành động của tôi mà mang lại bất kỳ một phiền phức nào cho hai người. Cho nên...”

Đối phương mỉm cười: “Sau này, tôi có thể không còn cách nào có thể làm điểm tâm cho anh ấy nữa.”

Hóa ra là như vậy.

Bạch tiên sinh đi tìm cô ta, hóa ra là nói những chuyện này.

Vứt xong túi rác quay về, Hạ Thiên Tinh khẽ ngâm một giai điệu dân gian, trên mặt có hào quang sáng loáng.

Ngay cả Hạ Đại Bạch cũng nhìn cô rất nhiều lần: “Đại Bảo, mẹ đi vứt rác đã nhặt được vàng sao?”

Có thể nhìn ra so với tâm trạng vừa rồi khi đi ra ngoài, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Hạ Thiên Tinh xoa xoa má của con trai, vốn dĩ rất vui vẻ. Nhưng, lập tức, nhớ đến gì đó, nụ cười cũng tắt ngấm, ngồi xổm xuống, ngồi ngang tầm với con trai đang ngồi trên sô pha: “Bé cưng, có một việc được không vui muốn bàn bạc với con.”

“...” Hạ Đại Bạch không thích ba chữ không được vui, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cô, cơ thể nhỏ bé rụt về phía sau: “Con có thể không nghe hay không?”

“Tình hình sức khỏe ông hai của con bây giờ rất tệ, chúng ta không thể nghỉ phép nữa, nhất định phải quay về chăm sóc cho ông hai.”

Hạ Đại Bạch che cái bụng nhỏ của mình: “Chính là ông hai cho gan con sao?”

“Uhm!”

“Ông vẫn chưa khỏe sao?” Hạ Đại Bạch chớp mắt, dáng vẻ lo lắng.

“Ông đã lớn tuổi rồi, cơ thể vốn dĩ rất không tốt. Thứ quý giá nhất của ông hai cũng cho con rồi, con nói xem, chúng ta có nên nghỉ phép nữa hay không? hay là trở về chăm sóc cho ông?”

Cô không dám nói trước mặt con là bởi vì ông đã già, cơ thể mới càng ngày càng yếu đi. Trách nhiệm như thế, con trai còn quá nhỏ, trái tim đơn thuần của con sẽ không thể gánh vác nổi.

Hạ Đại Bạch là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Mặc dù luyến tiếc nơi này, thậm chí vẫn còn chưa kịp được ra ngoài chơi thực sự, nhưng, cậu vẫn trượt từ trên sô pha xuống. Bàn tay nhỏ kéo lấy bàn tay của cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi thu dọn va li đi.”

Hạ Thiên Tinh vô cùng vui vẻ.

Xoa xoa gương mặt của con trai: “Con đi lên lầu dọn trước nhé, mẹ đi làm bữa sáng. Một lát khi dọn xong, con xuống ăn sáng nhé.”

Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn đi lên lầu.

Nhìn bóng lưng kia, nhớ đến hai người lớn tuổi đang ở trong nước, trong lòng cô lại nặng nề hơn.

“Thật thơm. Ở trong phòng bếp đang nấu gì vậy?”

Bạch Dạ Kình chạy bộ về, mặc bộ quần áo thể thao màu xám, trên trán có một lớp mồ hôi. Trên cổ vẫn còn vắt một chiếc khăn. Sau khi vận động, có một loại khỏe mạnh quyến rũ, rất mê người.

Hạ Thiên Tinh bình tĩnh trở lại, phục hồi lại tâm trạng: “Nấu cháo hải sản, rất nhanh đã xong rồi, anh đi tắm đi, một lát thì xuống ăn.”

Anh liếc mắt nhìn cô: “Lần này sẽ không dùng mù tạc biến thành hải sản chứ?”

Cô bật cười: “Cũng không chắc, xem thử anh có dám ăn hay không?”

“Có gì mà không dám, em còn sám mưu sát chồng sao?”

Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn anh: “Nói nghiêm túc đi, đại khái là khi nào chúng ta sẽ trở về.”

Bạch Dạ Kình cũng nghiêm túc: “Vé máy bay đã đặt xong, chuyến bay mười một giờ sáng, trở về nước có lẽ khoảng chín giờ tối. Được không?”

“Em không có ý kiến.”

Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn lên lầu, dường như đang suy nghĩ đến tâm trạng của con trai.

“Em đã nói xong với con rồi, bây giờ thằng bé đang ở trên lầu thu dọn đồ. Anh yên tâm, thằng bé không có nổi giận.”

Anh gật đầu, mày cũng giãn ra: “Không sao cả, lần sau lại đưa thằng bé đến sau.”

“Tiểu Bạch, đây chính là lời ba nói. Lần sau nhất định đưa con đến đây đó, không được nuốt lời.” Hạ Đại Bạch đúng lúc từ trong phòng đi ra, nghe được câu nói này của anh. Đi từ trên lầu xuống.

Bạch Dạ Kình ngẩng đầu: “Có khi nào ba nuốt lời chưa?”

“Được rồi, vậy bây giờ anh mau mau đi tắm đi.” mọi chuyện được sắp xếp tốt đẹp rồi, Hạ Thiên Tinh đẩy đẩy anh, thúc giục.

Một đoàn ba người, khi vừa đến sân bay Thủ đô của nước S, đã là ban đêm. Lối ra VIP đã được dọn sạch từ lâu, nhóm người của Lãnh Phi đã ở đó trước nửa tiếng.

“Thưa Ngài!” khi thấy bọn họ xuất hiện, nhóm vệ sĩ tiến về phía trước nhận lấy vali trước.

Lúc này Hạ Đại Bạch đã ngủ, nằm trên vai anh, ngủ rất an tĩnh.

Lãnh Phi đã mở cửa xe, tỏ ý mời cô ngồi vào trước, lúc này mới cẩn thận khom người bế con trai chui vào, để cho cậu nằm trên chân mình. Lại rút ra một cái chăn, phủ lên con trai.

Một chuỗi hành động, rõ ràng rất thành thạo.

Hạ Thiên Tinh nhìn một bên sườn mặt của anh, chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Anh cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô.

“Lạnh không?”

“Có một chút. Vẫn chưa ấm.”

“Phủ kín một chút.” Anh kéo sát quần áo của cô lại.

“Thưa ngài, bây giờ chúng ta về phủ tổng thống sao?”

Anh liếc mắt nhìn con trai, gật đầu. Xoay sang nói với cô ở bên cạnh: “Sáng sớm mai đưa em trở về bên Chung Sơn.”

“Cũng được!”

...