...
Cô vươn tay, như không kịp suy nghĩ, liền bưng chén nước dội lên đỉnh đầu Lan Diệp.
Hiện tại với thời tiết này, nhiệt độ không khí còn rất thấp.
Chén nước đá kia dội lên khiến xương cốt người ta đều thấy đau đớn.
Lan Diệp rùng mình một cái, chỉ một lát sau, đôi môi vì lạnh mà tái xanh. Ánh mắt hung ác nham hiểm đều bởi vì lạnh mà nhạt đi rất nhiều.
“Tốt nhất cô nên thanh tỉnh lại!” Bởi vì cực lực áp chế lửa giận trong lòng, hai tay Hạ Thiên Tinh đều phát run, ánh mắt hung hăng nhìn Lan Diệp, sẵng giọng: “Cô đừng có quá đáng! Nếu không tôi thành quỷ cũng không tha cho cô!”
Ánh mắt Lan Diệp chấn động, động tác giãy dụa hơi dừng lại.
Sau đó, chỉ nghe nhân viên khách sạn nói: “Cảnh sát đến rồi!”
Mọi người đồng loạt đều nhìn ra cửa, liền thấy cảnh sát mặc đồng phục tiến vào: “Vừa rồi là ai báo cảnh sát?”
“Đồng chí cảnh sát, chính là vị này ở khách sạn không trả tiền, còn đánh quản lí của khách sạn.”
Nhóm nhân viên phục vụ đồng loạt nói.
Cảnh sát đầu tiên là nhìn Hạ Thiên Tinh, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là ‘Tổng thống phu nhân’, cung kính tiếp đón, sau đó mới đưa Lan Diệp cùng quản lý khách sạn giải về đồn để điều tra.
Hạ Thiên Tinh ngồi xe quay về biệt thự, nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi tựa đầu vào ghế xe, câu nói của Lan Diệp mãi quanh quẩn trong đầu.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định giết Bạch Dạ Kình, cùng anh đồng quy vu tận*...
*chết cùng nhau.
Không!
Hạ Thiên Tinh cảm thấy có chút khó thở, tuy rằng cô đã tự cảnh cáo chính mình, không cần đem những lời Lan Diệp nói đặt trong lòng, không cần quá để ý, chỉ là sợ hãi trong lòng cùng bất an giống như một đám mây đen bao phủ cô.
Lan Diệp hiện giờ như chó nhà có tang, nếu cô ta thật muốn động thủ với Dạ Kình, thì theo lẽ thường mà nói, kỳ thật không có khả năng. Chỉ là không thể không đề phòng.
“Chúng ta không về phủ tổng thống.” Hạ Thiên Tinh ngồi thẳng thân mình, nói với lái xe phía trước.
Tài xế liếc nhìn cô. Cô trầm ngâm một lát nói: “Đi văn phòng tổng thống.”
“Vâng, phu nhân.”
Tài xế lên tiếng, vội thay đổi phương hướng xe, đi về phía văn phòng tổng thống.
...
Hạ Thiên Tinh không nhớ rõ đã bao lâu cô không tới văn phòng. Từ sau khi từ chức, thì không có tới nữa.
Trước kia chỉ là một viên chức bình thường, chỉ là hiện tại tới đây, thân phận đã hoàn toàn bất đồng.
Biết anh còn đang họp, Hạ Thiên Tinh gọi điện thoại cho Thụy Cương. Thụy Cương vội chạy ngay xuống lầu đón cô.
“Hội nghị tạm thời chưa thể kết thúc, đại khái còn mấy chục phút nữa mới có thể chấm dứt.” Thụy Cương vừa đưa Hạ Thiên Tinh hướng thang máy đi đến, vừa giải thích với cô.
Cô gật đầu, xem như đã biết.
“Thiên Tinh?” Vừa đi đến cửa thang máy, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
Hạ Thiên Tinh vội quay đầu, chỉ thấy Lý Minh cùng Vân Đoan tay trong tay kích động chạy tới đây.
“Thật đúng là cậu! Còn tưởng rằng chúng mình nhận nhầm! Đã lâu không gặp!”
Hai người Lý Minh cùng Vân Đoan nhiệt tình đi tới, vội ôm lấy Hạ Thiên Tinh. Hạ Thiên Tinh cũng dang rộng tay, ôm lại họ.
Thụy Cương căng thẳng, lúc các cô chuẩn bị ôm nhau, anh vội dơ tay ngăn hai người lại. Hai người không khỏi có chút ngượng ngùng, Thụy Cương mới giải thích: “Hiện tại Hạ tiểu thư có thai, hai người nhẹ tay chút.”
Lý Minh cùng Vân Đoan nghe được thật vui mừng cho cô. Cao thấp đánh giá Hạ Thiên Tinh: “Mình đã nói, cảm thấy cậu so với trước kia đẫy đà hơn chút, hóa ra là mang thai!”
“Chúc mừng cậu, Thiên Tinh!”
“Cám ơn.”
“Dù vậy vẫn phải ôm một cái.” Vân Đoan cười hì hì nói, lại nhìn Thụy Cương đứng một bên: “Lần này chúng tôi nhất định nhẹ tay.”
Khẽ cười, ba cô ôm lấy nhau.
Lý Minh lùi lại, lúc này mới hỏi: “Đúng rồi, cậu cùng tổng thống tiên sinh tính toán khi nào thì kết hôn? Mấy ngày trướcminhớ còn tưởng cậu sẽ gả cho Dư nhị thiếu gia!”
Hạ Thiên Tinh dương môi cười, trêu cô: “Cậu không phải thầy bói sao, tới tính thử xem, rốt cuộc khi nào thì mình kết hôn.”
Lý Minh chọc nhẹ cô: “Dám lấy mình ra làm trò cười này! Còn nhớ kẻ thù trước kia của mình không!”
Vân Đoan cười vui vẻ: “Từ sau sự kiện kia, Lý Minh đã sớm rửa tay gác kiếm. Hiện tại nào dám khoe khoang?”
Chuyện lần trước đều tính lên đầu Tổng thống tiên sinh, nói nhiều lời lộn xộn như vậy, mỗi khi Lý Minh nhớ tới đều nghĩ đến mà sợ.
Ba cô gái cùng hàn huyên trong chốc lát, cửa thang máy mở ra. Bốn người cùng đi vào thang máy.
Cô xoay người lại, mắt nhìn thẳng phía trước, cười yếu ớt. Không hề báo trước, tầm mắt vô tình chạm phải một ánh mắt thâm trầm.
Hóa ra là Hứa Nham.
Thật sự là đã lâu không gặp.
Đối mặt với mối tình đầu, trong lòng Hạ Thiên Tinh không chút gợn sóng. Đối với cô, hai người chỉ như bạn bè bình thường. Cô thản nhiên mà nhìn anh cười yếu ớt, hơi vuốt cằm coi như chào hỏi.
Loại cảm tình này, kỳ thật rất là tàn khốc.
Có những người, không gặp thì không sao, vừa xuất hiện, liền khiến những ký ức về người khác đều quên hết, khiến cho thế giới của cô chỉ có anh...
Trừ bỏ anh, những người khác, đều không còn quan trọng.
Hiện tại, trong thế giới của cô, cũng chỉ có một người là Bạch Dạ Kình...
Cô cũng biết, trừ bỏ anh, cũng sẽ không có người thứ hai...
“Hứa Nham, anh rốt cuộc có đi không?” Vân Đoan là người đầu tiên không còn kiên nhẫn, ngón tay để ở nút mở cửa, hỏi.
Hứa Nham lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt thật lâu sau mới từ trên người Hạ Thiên Tinh rời đi, bước vào thang máy.
Thụy Cương đã phát hiện ánh mắt anh từ đầu, lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, đôi chân dài đi từng bước phía trước, thân mình vừa lúc chắn giữa hai người Hạ Thiên Tinh cùng Hứa Nham.
Thụy Cương thân cao 188cm, Hạ Thiên Tinh so với anh càng có vẻ nhỏ xinh. Cô ở phía sau anh, ngay cả đầu đều không thấy, rất có hiệu quả cản trở tầm mắt Hứa Nham.
Hạ Thiên Tinh như thế nào không biết ý tứ của anh? Nhịn không được mỉm cười, cũng tùy Thụy Cương đứng, không nói cái gì.
Thụy Cương từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi, không để cho Hứa Nham nửa điểm cơ hội.
Dọc theo đường đi, tâm trạng Hứa Nham có phần nặng nề, vài lần muốn đem ánh mắt đặt tại trên người Hạ Thiên Tinh, chỉ là, nhìn thấy cũng chỉ là bộ dáng lạnh lùng của Thụy Cương.
Lý Minh cùng Vân Đoan cũng đoán biết quan hệ trước kia của hai người bọn họ, cũng có chút đồng tình với Hứa Nham. Cùng tổng thống tiên sinh giành phụ nữ, không phải si tâm vọng tưởng sao? Huống chi, hiện tại người ta đều sắp sinh đứa nhỏ, càng không có hy vọng!
Rất nhanh đã tới lầu sáu, Lý Minh cùng Vân Đoan dẫn đầu đi ra. Vân Đoan đi từng bước, thấy Hứa Nham còn đứng tại thang máy, quay đầu lại nhìn anh ta nói: “Anh làm gì! Còn muốn đi theo tổng thống phu nhân, đi tầng cao nhất?”
Cô cố ý đem ‘tổng thống phu nhân’ hai chữ nhấn mạnh chút, nhắc nhở Hứa Nham.
Ánh mắt Hứa Nham sâu thẳm, chậm rãi theo thang máy đi tới. Chỉ là, thật vất vả mới nhìn thấy Hạ Thiên Tinh một lần nữa, chung quy cũng là không cam lòng. Trước khi cửa thang máy khép lại, anh lại duỗi tay ra ngăn cản, cửa mở ra.
...