...
Lúc Hạ Thiên Tinh đi theo sau, anh đã vào phòng ngủ.
Cửa phòng không có đóng, cô vội vàng đuổi theo. Chăn anh vừa khoác trên người lúc này đã bị anh ném lên sofa bên cạnh.
Không có ai ở trong phòng ngủ. Ước chừng đang ở trong phòng thay quần áo.
Cô ngồi trên sofa, xếp chăn. Hôm nay ngâm nước nên bị cảm. Lúc này mặc dù không còn buồn ngủ nhưng người vẫn vô tri vô giác, mơ màng trầm trầm.
Vừa rồi bị anh trả thù ngược đãi, chân còn đau. Nhớ đến dáng vẻ hung ác của anh, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác đó, giống như anh phải xét cô thành từng mảnh vậy.
Anh...
Ở trong mắt anh, thật sự cho là cô và Dư Trạch Nam ở cạnh nhau sao? Cô thật sự là người làm loạn đó sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi có chút khổ sở, có chút thất vọng.
Giữa bọn họ, đi đến bước này, tín nhiệm nhau, dường như còn thiếu. Nhưng đứng ở lập trường khác mà nói, cô bị tung hình như vậy, hẳn đã làm cho anh thất vọng khó vượt qua.
Hoặc là tức giận.
Cô đang suy nghĩ lung tung, Bạch Dạ Kình từ phòng thay quần áo đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt. Ánh mắt sâu kín nhìn cô, vẻ mặt mát lạnh không có nhiệt độ.
Cô giương mắt nhìn anh, đặt chăn xuống, từ trên sofa đứng lên.
Bạch Dạ Kình ngồi xuống giường, cầm máy sấy tóc thổi tóc. Cô đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, anh cũng không đưa mắt nhìn cô một lần, chỉ mặc cô đứng như vậy.
Mấy phút sau.
Không nhịn được nữa.
Anh trừng cô, tầm mắt lướt qua chân nhỏ trắng như tuyết giẫm trên thảm, nhíu mày: “Muốn bị phạt đứng, cũng may dép vào đi.”
Trong giọng nói có mấy phần trách mắng.
Chóp mũi Hạ Thiên Tinh chua xót.
Không có xoay người lại, chân trần đi đến anh. Bạch Dạ Kình nhìn cô, nắm chặt máy sấy tóc trong tay. Cho đến khi cô nhích đến gần, mùi thơm kia truyền vào hơi thở của anh, anh cuối cùng không nhịn được nữa, cánh tay dài tìm tòi, ôm lấy cô.
Lông mi cô run rẩy.
Trời đất quay cuồng, cả người đã bị anh đặt lên giường.
Một tay người đàn ông bá đạo giữ chặt eo cô, một tay chống trên vai trái cô, hô hấp nặng nề nhìn cô.
“Dạ Kình.”
Lòng Hạ Thiên Tinh chua xót gọi tên anh.
“Lá gan của em không nhỏ.” Lửa giận chiếm cứ ngực anh lại chạy trốn. Nhất là khi cô ở dưới người anh, dáng vẻ mềm mại vô lực, càng kêu gọi lửa giận không thể khắc chế trong lòng anh. Cô ở trước Dư Trạch Nam có dáng vẻ gì?
“Em luôn xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai?” Anh cắn răng nghiến lợi: “Thấy anh rất dễ nói chuyện, cho nên dám muốn làm gì thì làm?”
Cô nghẹn ngào lắc đầu: “Anh không có dễ nói chuyện.”
Người dễ nói chuyện sao vừa trở lại, cái gì cũng không nói, trước hết hung hăng hành hạ cô?
“Khó nói mà em còn dám tùy tiện đi ra ngoài mướn phòng cùng đàn ông khác?” Anh nâng cằm cô, gân xanh trên trán nhảy nhảy.
“Không phải.” Hai tay Hạ Thiên Tinh ôm lấy cổ anh. Nhỏm người dậy, mặt kề sát mặt anh: “Em và anh ta không có xảy ra bất cứ chuyện gì. Đêm đó, bọn em đều uống say, nhưng thật sự không làm gì.”
Cô giải thích.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm thúy, nhìn cô hồi lâu, sau đó, bàn tay nâng sau ót cô, môi nặng nề hôn lên môi đang run dữ dội của cô.
Hôn rất sâu, rất dùng sức.
Thật ra anh cũng không xác định, cô và Dư Trạch Nam có thật đã xảy ra chuyện gì hay không. Nếu thật sự bị người khác mưu hại, tình huống gì cũng có thể xảy ra. Huống chi, Dư Trạch Nam rất có hứng thú với cô, với sự hiểu biết của đàn ông với đàn ông mà nói, biết thời biết thế, chuyện uống rượu làm loạn không phải không thể. Nhưng cho dù thật sự không xảy ra chuyện gì, anh cũng ghen tỵ.
Cực kỳ ghen tỵ, ghen tỵ đến nổi điên.
Cô lại dám đi mướn phòng cùng đàn ông khác, nếu không phải bị tung hình, có phải còn có lần sau hay không?
Anh càng nghĩ càng tức giận, hôn hôn liền cắn cô.
“Đau.” Cô khóc thút thít, lông mi run rẩy. Môi bị anh hút vào miệng muốn tách rời khỏi.
“Không cho phép tránh.” Bạch Dạ Kình tức giận ra lệnh. Nhưng không cắn cô nữa.
Hốc mắt cô đầy nước mắt, dùng mọi cách uất ức nhìn anh.
Anh sợ lửa giận lại bùng nổ, thật sự làm cô bị thương như vừa rồi, cho nên đè nén. Ngẩng đầu nhìn cô: “Sau này còn dám hay không?”
Hạ Thiên Tinh chỉ lắc đầu.
“Sau này, cách xa cậu ta cho anh, anh không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào của hai người nữa.” Càng không muốn nhìn thấy cô và người đàn ông khác dính dáng không rõ.
“Em đã nói chuyện điện thoại với anh ta, bọn em sẽ không gặp mặt nữa.”
Anh nắm tay cô, không tự chủ nắm chặt thêm: “Hai người còn nói chuyện điện thoại?”
Anh thật sự đang ghen tỵ.
Hạ Thiên Tinh đã nhìn ra, ngậm miệng lại, dứt khoát không nói tiếp. Nói nhiều sai nhiều, dứt khoát không nói là tốt nhất.
Ánh mắt anh sâu thêm. Hạ Thiên Tinh cắn môi: “Vậy sau này ngay cả điện thoại cũng không gọi.”
Trong lòng Bạch Dạ Kình vẫn rất tức giận. Cho dù không làm gì, nhưng những tấm hình mập mờ kia có phải quá chói mắt rồi hay không, giống như nghẹn ở cổ họng vậy.
Anh tức giận cởi quần áo trên người cô, tựa như chỉ có thể hết lần này đến lần khác chiếm cô làm của riêng, lửa giận trong lòng anh mới có thể lắng xuống chốc lát.
“Đừng.” Hạ Thiên Tinh cản anh.
“Lấy tay ra.”
“Không muốn.” Cô lắc đầu, mi tâm khổ sở nhíu lại: “Vừa rồi anh làm em đau.”
Bạch Dạ Kình khẽ run.
Một câu nói kia của cô, giống như một thùng nước dội xuống đầu, khiến anh lập tức tỉnh táo rất nhiều. Lý trí trở lại, ghen tỵ cũng tạm thời bị đè xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu, cũng không có ai mở miệng nói chuyện. Lông mi cô run rẩy, vì khẩn trương mà hai chân vẫn cứng đờ.
Một lúc lâu.
“Cởi quần ra.” Anh mở miệng trước, giọng ra lệnh.
Hạ Thiên Tinh không động, ánh mắt lóe lên.
Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, tự mình động thủ đi cởi ngay. Lúc này cô cũng hơi mất hứng, khổ sở đẩy tay anh: “Thật sự rất đau, em không muốn làm.”
“Đau cũng không được lộn xộn, nằm yên cho anh.” Tay anh kéo quần cô xuống.
“Sao anh đáng ghét như vậy!” Cô giận đến chảy nước mắt. Cảm giác đau đớn đó, không phải đùa giỡn với anh. Dù là cô có lỗi trước, anh cũng không nên mặc kệ ý nguyện của cô như vậy.
Cảm giác bị anh cưỡng bức, thật sự rất tệ hại.
Nhưng lời cự tuyệt của cô đối với anh mà nói, đơn giản như con kiến đối với con voi. Anh chẳng những không bị lung lay, một tay còn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.
...