...
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lãnh Phi không có chút động lòng, nhìn hai người trước mắt, lại cúi đầu xuống: “Phu nhân, cho dù hôm nay lão tiên sinh thật sự đánh chết tôi, tôi cũng không thể cho vào.”
Ông Bạch giận đến mức thiếu chút nữa đã không thở được nữa.
“Chết tiệt, nếu cậu ở đây là trễ giờ, để cho bọn họ thật sự kết hôn, người đầu tiên tôi xử lí chính là cậu!” ông cụ quơ cây gậy, chỉ vào Lãnh Phi: “Nếu xét theo tính khí khi còn trẻ của tôi, bây giờ thì đã một phát súng giết cậu rồi.”
Khi còn trẻ, có thể vẫn còn sức khỏe cùng Lãnh Phi đánh vài trận, nhưng hiện tại, cơ thể của ông cứng đờ, căn bản là không cần phải mơ mộng hão huyền. Huống chi, bên người của Lãnh Phi vẫn còn có rất nhiều vệ sĩ.
Ngay lúc này, vài chiếc xe chống đạn từ phía xa đi đến.
Vẻ mặt của Bạch Túc Diệp lạnh lùng, từ trên xe đi xuống, ngay cả cửa xe cũng mặc kệ, đi thẳng về phía bọn họ.
Cô mặc chiếc áo khoác sậm màu, cơn gió nâng những sợi tóc dài bay bay, sắc mặt càng lộ rõ sự trầm tĩnh. Cô đi vào phía trong, Bạch Lang đi ở phía sau, bọn họ đã cùng nhau đi đến.
Lãnh Phi biết hôm nay không thể nào ngăn nổi. Dù sao họ cũng là người của nhà họ Bạch, anh thật sự không thể làm tổn thương bọn họ.
“Bộ trưởng Bạch!” Lãnh Phi vẫn theo bản năng mà ngăn cản.
Bạch Túc Diệp ngẩng đầu: “Lãnh Phi, việc này nếu cậu không hồ đồ, thì biết nên làm sao rồi. Cậu vốn là sĩ quan quân đội và thư ký cao cấp của tổng thống, bây giờ cũng đã hồ đồ đến mức ngay cả chừng mực cũng không biết, việc này sẽ tạo nên một kết cục thảm hại gì, cậu có thể không quan tâm đến hậu quả, chẳng lẽ, cậu muốn để cho tất cả mọi người có ở đây đều phải theo thằng bé mà bất chấp hậu quả?”
“...” Lãnh Phi không trả lời, chỉ biết cúi đầu chột dạ.
Việc này thật ra không phải là chuyện đơn giản như thế. Nếu như bị người khác cố ý đưa ra ngoài ánh sáng, hậu quả đương nhiên là không thể nào lường được.
Bên trong.
Hai người vừa điền xong thông tin, nhân viên công tác nói: “Bây giờ hai ngài đi cùng tôi đến chụp ảnh kết hôn!”
“Lược bỏ đi, đóng thẳng con dấu vào là được rồi.” Bạch Dạ Kình cau mày thật chặt, tỏ vẻ là sự kiên nhẫn đã đến cực hạn.
“Việc này...” vẻ mặt của nhân viên công tác có sự khó xử: “Con dấu nhất định phải in lên hình. Nếu như không có hình của hai ngài, sau này giấy chứng nhận cũng không hợp pháp.”
Hạ Thiên Tinh kéo anh đứng lên: “Đương nhiên phải chụp hình rồi, không có hình, ai biết hai người nào đã kết hôn. Đi thôi, đừng gấp, chỉ một ít thời gian thôi!”
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, vừa định nói gì đó, nhưng, vẫn còn chưa lên tiếng, thì ngay lúc này.
“Đứng lại!”
Tiếng trách mắng của ông cụ đã truyền đến tai vô cùng rõ ràng. Bước chân của ông chưa bao giờ mạnh mẽ như ngày hôm nay, đi thẳng vào trong. Vừa đi vào, nhìn thấy hai tờ thông tin của hai người, cũng mặc kệ ba lần bảy hai mươi mốt, quất cây gậy lên người Bạch Dạ Kình. Trước kia, như thế này, bạ cụ tuyệt đối sẽ nhúng tay vào, nhưng, hôm nay một câu bênh vực cũng không có, ngược lại vẻ mặt rất tức giận: “Dạ Kình, lần này con thật sự không biết chừng mực rồi!”
Mặc dù đầu óc của Hạ Thiên Tinh mơ màng, nhưng nhìn thấy bị mấy gậy kia, trong lòng đau dữ dội. Người đã bổ nhào đến, ôm chặt lấy anh, vốn dĩ muôn thay anh đỡ một chút. Nhưng anh còn nhanh hơn cô, cánh tay giang ra, ôm chặc cô ở trong lòng, dùng cơ thể bảo vệ cô. Lông mi thật dài nhếch lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao lại ngốc như vậy!”
Gậy của ông cụ quất xuống, không được mấy cái thì đã trầy da rách thịt. Anh là đàn ông, còn chịu được, da thịt cô mềm mại như thế, dĩ nhiên một gậy cũng không thể nào chịu nổi.
Trầm Mẫn nhìn thấy cảnh này, chỉ cho rằng là bọn họ muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này, sắc mặt cũng đã có chút khó coi.
Hạ Đại Bạch chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế, bị dọa sợ đến mức khóc ầm lên. Cậu bé chạy đến kéo ống quần của ông cụ, ông cụ tức giận cũng không kiềm chế được, chỉ nói: “Ôm thằng bé đi, còn nữa, các người, tất cả đi ra hết cho tôi.”
Ông lạnh lừng trừng mắt nhìn nhân viên công tác, nhân viên công tác lập tức rùng mình, bị Lãnh Phi mời ra ngoài.
Hạ Đại Bạch đang khóc, được Bạch Túc Diệp bế đi.
Một lát sau, toàn bộ căn phòng, chỉ còn lại Hạ Thiên Tinh, Bạch Dạ Kình và Trầm Mẫn. Còn hai vị Bạch tiên sinh là Bạch phu nhân. Lãnh Phi muốn đi vào bảo vệ, nhưng bị Bạch Túc Diệp chặn ở bên ngoài: “Chuyện riêng của gia đình, để cho các trưởng bối tự xử lí đi.”
“Đại tiểu thư, tôi sợ lão tiên sinh ra tay không biết chừng mực!”
Bạch Túc Diệp thở dài, vẻ mặt có chút lo lắng.
Thực ra cô cũng không ngờ việc này sẽ biến thành như thế này. Dạ Kình lừa gạt mọi người lặng lẽ đi nhận giấy chứng nhận, đối với thân phận của Hạ Thiên Tinh lại không hề nhắc đến, đương nhiên ông cụ rất nổi giận.
Trong lòng của Hạ Đại Bạch vừa sốt ruột vừa lo lắng. Thoát ra từ trong lòng của Bạch Túc Diệp, lại chạy trở vào, định xông vào trong. Bạch Lang đã đưa tay ôm lấy cậu.
“Buông cháu ra.” Hạ Đại Bạch tức giận đến mức vừa đá vừa đấm: “Các người đều là đồ tồi, đều là đồ xấu xa ức hiếp Đại Bảo và Tiểu Bạch, cháu ghét các người.”
Hạ Đại Bạch nói không ngừng, sốt ruột đến mức gương mặt đỏ bừng. Nước mắt tuôn trào.
Sự tực giẫn kia của cậu, cũng không phải là đối thủ của Bạch Lang.
Một bên kia, Lãnh Phi, Thụy Cương và Bạch Túc Diệp nhìn thấy cũng vô cùng tiếc thương. Đứa bé này, từ khi sinh ra đến lúc bốn tuổi, cũng không có ba. Hôm nay, lại như vậy.
Bạch Túc Diệp hít một hơi thật sâu, trong lòng cố gắng kiềm chế, chỉ nhìn đến Bạch Lang: “Cậu nhẹ tay một chút, đừng làm tổn thương thằng bé.”
Bên trong, một cảnh hỗn loạn.
“Con là một tên hèn mạt!” ông cụ cắn chặt răng mắng, nhưng nhìn thấy anh vẫn ôm chặt Hạ Thiên Tinh ở trong lòng, một chút ý tránh né cũng không có, chỉ cảm thấy tức giận: “Con cho là con nói một tiếng xin lỗi với chú của con, tên hèn mạt như con bây giờ có thể sống một cuộc sống tốt như thế, đều là do chú con dùng mạng sống để đổi lấy, con không những không biết cảm ơn, việc lớn như thế, con còn dám gạt chú, còn dám làm hại em gái của con.”
Hạ Thiên Tinh nghe thấy hoàn toàn không hiểu.
Em gái của anh ở đâu mà kết hôn lúc này, lại còn có mối quan hệ gì với chú của anh?
Nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của anh, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, lòng cô như bị dao cắt, làm gì còn có lòng dạ mà suy nghĩ nhiều như thế.
Cơ thể muốn lách ra phía sau lưng của anh, đến giúp anh chặn lại, nhưng lại bị anh dùng sức ôm chặt, động cũng không động được. Cô chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Lão tiên sinh, bác đừng đánh nữa, cầu xin bác, không phải là anh ấy muốn cùng con kết hôn, là con không phải là anh ấy sẽ không gả.”
Thái độ của Bạch Dạ Kình vẫn bình tĩnh, nhìn về ông cụ hừ một tiếng: “Nếu nói con làm hại em gái của con, đó cũng là gợi ý của ba vào năm năm trước! Không phải là ba già rồi nên có chứng mau quên chứ?”
Ông cụ tức giận đến mức hít một hơi thật dài, sắc mặt cũng xanh ngắt.
Đứa con trai này, từ khi nào lại có thể nói chuyện với mình như vậy.
“Hôm nay ba phải đánh chết con, đứa con bất hiếu!” ông cụ lại quất tới.
Anh tức giận như vậy không phải là không có lí do.
Cho dù rõ ràng mình không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa, bọn họ vẫn là người một nhà. Mối quan hệ của người một nhà lại không có trên quan hệ huyết thống, chính là kiểu định nghĩa này.
Lui mười ngàn bước để phê bình, người trong nhà không để ý, nhưng, người bên ngoài nhìn bọn họ thế nào, giới truyền thông sẽ viết về bọn họ thế nào, người dân sẽ đối xử với bọn họ như thế nào với vị trí tổng thống này.
...