...
Hôm nay Trì Vị Ương phải đến bệnh viện siêu âm giới tính đứa bé, trên đường đến bệnh viện vừa vặn đi ngang Trường Giang nên thuận tiện đến chỗ cô.
Con cô ấy đã tám tháng, bụng rõ ràng hơn rất nhiều.
Hạ Thiên Tinh vừa phơi quần áo vừa nghiêng đầu hỏi cô: "Cách ngày dự sinh còn bao lâu?"
"Khoảng 40 ngày." Trì Vị Ương giúp cô phơi quần áo.
"Cậu để xuống đi, đừng làm. Cậu đã tám tháng rồi."
"Được rồi, cậu và mình đều là phụ nữ có thai. Ở nhà Dật Trần không cho làm chuyện gì, nếu cậu cũng không cho, mình thật sự sắp mốc rồi."
Hạ Thiên Tinh bất đắc dĩ bũi môi: "Mình cũng chỉ có thể tự lo hai tháng nữa. Đến lúc đó mẹ mình sẽ đến thay, sau mấy tháng đó mình cũng bị bọn họ canh chừng, ăn ngủ ăn ngủ, dưỡng thành heo mập."
Mặc dù cô có thể thuyết phục Bạch Dạ Kình, nhưng không thể thuyết phục được mấy vị trưởng bối kia.
“Có người chăm sóc cũng rất tốt. Nếu không giống bây giờ, anh ta đi công tác, cậu ở nhà một mình, mọi người đều không yên tâm.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu. Mặc dù cô cảm thấy mình có thể chăm sóc mình, nhưng các trưởng bối không cho là vậy.
“Đúng rồi, vài ngày nữa cậu và Dật Trần cùng đến dùng cơm. Mình vừa hẹn Lãnh Phi và Thụy Cương.”
“Được, mình đến giúp.” Trì Vị Ương lập tức đáp ứng.
“Cậu giúp mình, bác sĩ Phó sẽ không có ý kiến gì chứ?”
Nhắc đến anh ta, nụ cười Trì Vị Ương sâu hơn: “Nhất định không. Anh ấy quá khẩn trương, rõ ràng mình là bác sĩ, lại buồn lo vô cớ như cụ già, hận không thể mỗi ngày đều cột mình bên đai lưng, rất sợ mình xảy ra chuyện.”
Hạ Thiên Tinh phơi bộ cuối cùng, nghe cô ta nói vậy, mặt đầy gió xuân, khí sắc hồng hào, cảm khái nói: “May là hai người không lỡ nhau, nếu không, thật sự khó có thể tưởng tượng được, hiện tại cậu sống qua ngày thế nào. Sao, bây giờ hai người đã kết hôn chưa?”
Hỏi đến chuyện này, nụ cười trên mặt Trì Vị Ương từ từ thu lại.
Cô ta lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa? Không phải anh ấy và Tô Tố Vân đã ly dị lâu rồi sao?”
“Ừ.” Trì Vị Ương gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài, cô ta nói: “Không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, một hai tháng nay anh ấy không đúng, giống như đang gạt mình chuyện gì.”
“Chuyện gì?”
“…” Trì Vị Ương lắc đầu: “Mình không hỏi, nhưng mơ hồ có thể đoán được một ít.”
Hạ Thiên Tinh dò hỏi nhìn cô ta.
Trì Vị Ương cuối cùng chỉ lắc đầu, không nói chuyện anh ta từng trải qua. Chỉ là, cô ta thật sự rất lo lắng, chuyện anh ta gạt cô ta có phải có liên quan đến chuyện đó hay không. Tin nhắn trong điện thoại anh ta ngày đó, khiến cô ta có bóng ma trong lòng. Thật ra sau đó, cô ta có thừa dịp anh ta tắm, mở điện thoại anh ta, nhưng trừ một lần kia, không có tin nhắn khả nghi khác. Cũng không biết có phải anh ta đã xóa hết hay không.
Trì Vị Ương không nghĩ tiếp, thở dài, nhìn thời gian: “Không còn sớm, mình phải đến bệnh viện rồi.”
“Mình bảo Ngô Khung đưa cậu đi. Vài ngày nữa, nhớ phải đến.”
“Biết rồi.”
Trì Vị Ương làm xong tất cả kiểm tra, cuối cùng đi siêu âm giới tính đứa bé. Phó Dật Trần dĩ nhiên muốn đi theo.
Siêu âm xong, trước kia bác sĩ còn mời Phó Dật Trần đi ra ngoài, nhưng từng có mấy lần, biết căn bản không mời được, cho nên dứt khoát không nói gì nữa, để anh chờ ở bên trong.
“Bác sĩ, bây giờ có thể biết đứa bé là trai hay gái sao?”
Trì Vị Ương rất mong đợi.
Các trưởng bối đã hỏi nhiều lần, ngược lại không cảm thấy đứa bé là trai hay gái có gì khác biệt, chẳng qua là tò mò. Ba mẹ hai bên đã sớm bắt đầu đặt tiền cược. Hai lão phu nhân thích con gái, cảm thấy con gái thân thiết hơn, vừa có thể trang điểm vừa hiểu tâm ý bọn họ. Hai lão gia muốn con trai, con trai có thể đi ra ngoài leo núi, câu cá, dã ngoại, cắm trại cùng bọn họ.
Nếu là một cô gái nũng nịu, nào dám mang cô bé ra ngoài, sợ bị người xấu chú ý.
“Có thể biết được. Nhưng đứa bé cần phải ngoan ngoãn phối hợp, không che giấu mới được.” Bác sĩ cười ha hả, lấy đồ cẩn thận siêu âm.
Hồi lâu, cũng không lên tiếng.
Phó Dật Trần ở bên cạnh khẩn trương đến toát mồ hôi.
“Đứa bé là trai hay gái?”
“Bác sĩ Phó, anh khẩn trương như vậy là muốn con trai hay là con gái?”
“Đều được. Nhưng nếu là con gái thì tốt hơn.”
“Tôi muốn con trai.” Trì Vị Ương lập tức tiếp lời.
Nữ bác sĩ cười cười, chỉ màn hình: “Bác sĩ Phó, anh đến xem đi. Đây, thấy không?”
“Là con trai sao?” Trì Vị Ương hỏi.
“Ừ, một tiểu công tử.”
Trì Vị Ương thỏa mãn trong lòng, giống như mơ ước của mình thành hiện thực vậy.
Phó Dật Trần hồi lâu chưa phục hồi Thiên Tinh, nhìn chằm chằm màn hình kia, sững sờ nhìn nét khái quát của đứa bé hiện ra. Nhất thời trong lòng đủ mùi vị, hốc mắt không khỏi nổi lên một tầng sương mù mong mỏng.
Trì Vị Ương ngồi thẳng người, thấy phản ứng của anh, bị dọa cho giật mình.
“Dật Trần.” Tay cô quơ quơ trước mặt anh: “Không phải anh biết là con trai nên khóc chứ? Đừng buồn như vậy, cùng lắm sau này em sinh con gái cho anh không được sao?”
“Ngốc, ai nói anh buồn?” Phó Dật Trần nắm tay cô: “Ngay trước mặt con trai anh, em đừng nói lung tung. Sau này con sẽ thật sự cho là anh không thích con, không chịu ra thì làm sao.”
“Vậy anh…?” Trì Vị Ương nhìn anh.
Nữ bác sĩ cười nói: “Bác sĩ Phó đây là kích động, con trai và con gái đều giống nhau, dù sao đều là con của hai người.”
“Em xem, người ta còn hiểu rõ hơn em.” Phó Dật Trần nhéo mũi Trì Vị Ương, mặt đầy cưng chiều, lấy tốc độ nhanh nhất bình tĩnh lại, tránh hù dọa cô.
Nữ bác sĩ nói: “90% ba mẹ giống như bác sĩ Phó. Lần đầu tiên làm ba, kích động là việc khó tránh khỏi. Sau này chờ sinh ra, hai người phải chịu khổ.”
“Khổ đó cũng là một loại ngọt ngào.”
Phó Dật Trần cười đáp. Ngày càng mong đợi con ra đời.
Hai người luôn miệng nói cảm ơn bác sĩ, tay trong tay, tâm tình vui vẻ đi ra ngoài.
Mặc dù Phó Dật Trần nói rất muốn con gái, nhưng bây giờ là con trai, anh cũng không cảm thấy mất mát. Nhất là có một cô gái nhỏ cam kết với anh sau này sẽ sinh thêm cho anh một cô bé.
Hai người rời khỏi khoa phụ sản, đến phòng làm việc của anh, các trưởng bối gọi đến.
Hiển nhiên là bốn người ở cùng nhau, cùng chung một câu hỏi: “Thế nào thế nào? Kết quả ra sao?”
...