Chương 857: Thứ tử Bạch Hạo


...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần không ngừng động viên bản thân, hắn không có biện pháp khác, đành phải ổn định tâm thần, giả vờ làm ra bộ dạng trầm mặc ít nói đi tới tòa thành Bạch gia.

- Bạch gia là một trong ba luyện hồn thế gia trong thành Cự Quỷ, có trận pháp hộ tộc... Nói không chừng trận pháp có thể phán đoán huyết mạch tộc nhân, cũng không biết mặt nạ của ta có thể hay không... Có lẽ có thể.

Bạch Tiểu Thuần tâm thần bất định, hắn chậm rãi tiến lên phía trước, cũng chuẩn bị bỏ chạy nếu phát hiện không ổn.

Càng tới gần, ánh mắt chung quanh nhìn hắn càng nhiều, cho đến khi Bạch Tiểu Thuần cách thành trì Bạch gia chừng trăm trượng, nhìn pho tượng long xà như muốn bay lên cao, ánh mắt của pho tượng sinh ra u quang nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt này lạnh giá, càng ẩn chứa nguy hiểm không nói nên lời, giống như đoán được Bạch Tiểu Thuần cũng không phải người Bạch gia, nếu dám không lịch sự không báo mà xâm nhập vào trong sẽ thừa nhận một kích lôi đình của pho tượng.

Bạch Tiểu Thuần than thở, sau khi hít sâu vài lần liền tiến lên phía trước, trực tiếp bước vào bên trong trận pháp Bạch gia, hắn lấy lệnh bài thân phận của Bạch Hạo ra ngoài, lệnh bài sinh ra hào quang nhu hòa, cùng lúc đó mặt nạ của hắn hơi sáng lên, trong mặt nạ xuất hiện chấn động chỉ hắn có thể phát hiện, dường như nó đang lừa dối trận pháp, đúng như Bạch Tiểu Thuần đoán, trận pháp có tác dụng phân biệt huyết mạch Bạch gia, nó cũng nhận định hắn chính là Bạch Hạo!

Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần thuận lợi tiến vào trong trận pháp, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn cũng biến mất không còn, hai mắt pho tượng cũng ảm đạm, không hề sắc bén, thậm chí còn có âm thanh ken két vang lên, pho tượng long xà cực lớn chính là cánh cửa vào thành trì Bạch gia cũng mở ra.

Khi nó mở ra, ở cửa lớn có một nam tử trung niên xuất hiện, nam tử này tu vi Ngưng Khí Đại viên mãn, hai tay của hắn cắm vào trong ống tay áo, thân ảnh gầy gò, dung mạo mang theo cay nghiệt, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, hắn biết rõ bước âầu tiến vào Bạch gia đã thành công, giờ phút này xụ mặt, kiên trì tiến lên, hắn tới cổng chính của Bạch gia, lúc muốn tiến vào...

- Bạch Hạo thiếu gia, ngươi trở lại cũng bỏ đi, chẳng lẽ quên phu nhân quy định, thứ xuất phải đi cửa hông hay sao?

- Rõ ràng dẫn động trận pháp gia tộc, thậm chí lại để long xà mở cửa, xem ra ngươi quên thân pâận của mình rồi, cửa này không phải ngươi có thể đi.

Nam tử trung niên lạnh lùng lên tiếng, hắn ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo khinh miệt.

Bạch Tiểu Thuần cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên trước mặt, hắn biết rõ Bạch Hạo không được chào đón tại Bạch gia, hắn không nghĩ tới ngay cả người giữ cửa cũng có thể nhục nhã hắn, điều này đại biểu Bạch Hạo không được Bạch gia chào đón cỡ nào.

- Đây là tận lực nhục nhã và làm khó dễ tới tận cùng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hào quang lợi hại, sau khi lọt vào mắt nam tử trung niên kia, tâm thần nam tử trung niên rung động, toàn thân băng hàn lạnh buốt, đầu óc như nổ vang giống như đặt mình trong băng tuyết, nội tâm kinh ngạc không dám đối mắt với Bạch Tiểu Thuần, hắn vô ý thức lui ra phía sau vài bước, hai tay đặt trong ống tay áo cũng buông ra, sau đó tránh đường.

Bạch Tiểu Thuần mặt không biểu tình bước qua người nam tử trung niên, hắn trực tiếp bước vào trong cửa lớn, sau khi hắn rời đi nam tử trung niên mới khôi phục tinh thần, sắc mặt biến hóa, kinh nghi bất định.

- Ánh mắt Bạch quá mức sắc bén, hoàn toàn không giống hắn trước kia.

Không đề cập tới nam tử trung niên khó hiểu, Bạch Tiểu Thuần bước vào Bạch gia, trên đường hắn đi cũng quan sát chung quanh, thành trì Bạch gia rất lớn, dù sao cũng là gia tộc nên không có cửa hàng gì, chỉ có khu vực ở lại của các chi mạch khác nhau, trong đó có điêu lan ngọc thế rất xa hoa, bốn phía hòn non bộ mọc lên san sát như rừng, có không ít người Bạch gia đang ra ra vào vào, giữa không trung có chim chóc bay quanh.

Không đợi Bạch Tiểu Thuần đi bao xa, trước mặt hắn có nữ tử mặc trang phục nha hoàn vừa răn dạy người bên cạnh, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nha hoàn này sững sờ, sau đó trong mắt mang theo xem thường và hừ lạnh.

- Cũng không biết tên nào canh cổng lại cho hắn vào, đâu phải ai cũng có thể được phép đi từ cửa chính!

Nha hoàn này lớn tiếng, không để ý tới Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần không làm gì cả, vừa định trừng nhưng nghĩ mình hiện tại chính là Bạch Hạo, lúc này hắn nhịn xuống.

- Nhịn, dù sao ta cũng không phải Bạch Hạo.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nhìn bóng lưng nha hoàn kia, tiếp tục đi dạo trong thành trì Bạch gia, trên đường gặp được không ít người hầu Bạch gia, những người này không ngoài dự tính, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liền sững sờ, sau đó sắc mặt mang theo khinh miệt rất rõ ràng.

Biểu lộ này quá tận lực, dường như cố ý làm như thế, thậm chí còn có một chút không giống như cố ý, mà là chán ghét không thèm nhìn, Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì là rác rưởi.

Nhiều lần Bạch Tiểu Thuần không nhịn được nhưng lại nhớ tới mục đích của mình cho nên hắn nhịn xuống.

- Ta nhịn!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng nói thầm, hắn lại nhìn chung quanh, hắn không biết Bạch Hạo cư ngụ ở chỗ nào, việc này cũng không thể tìm người hỏi thăm, bởi vì tình cảnh của Bạch Hạo cho nên Bạch Tiểu Thuần muốn hỏi cũng không ai trả lời, từ đó có thể nghĩ địa vị của hắn kém cỡ nào.

- Làm thế nào bây giờ?

Bạch Tiểu Thuần au đầu, vào lúc hắn muốn rời đi, đột nhiên có một lão giả bước ra ngoài, quần áo lão giả này tốt hơn hạ nhân tầm thường một ít, tu vi cũng là Trúc Cơ, thần sắc kiêu căng, hiển nhiên hắn không phải nguời Bạch gia nhưng cũng là nhân vật quản gia trong Bạch gia.

Hắn chắp tay sau lưng, vào lúc muốn rời đi lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

Lão giả này sững sờ, sau đó sắc mặt hắn âm trầm.

- Bạch Hạo!

- Ngươi quên thân phận của mình sao, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới, ngươi thật lớn mật, lại dám bỏ qua gia quy!

Ánh mắt lão giả sáng lên, ngôn từ không chút khách khí giống như răn dạy người hầu, hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuần và quát tháo một phen.

Bạch Tiểu Thuần đi tới nơi này không được chào đón không nói, hắn nhận hết chán chét và khinh miệt của mọi người, hắn nhịn, không ngờ lão giả trước mắt lại dám mắng chửi răn dạy mình, hắn tức giận ngẩng đầu lên, vào lúc này có giọng nữ tử vang lên.

- Trần quản gia, nơi này là Bạch gia ta, hắn nói thế nào cũng có huyết mạch Bạch gia, từ lúc nào tới phiên người hầu như ngươi nhục nhã?

Một đạo hào quang đang bay ngang qua nơi này bỗng nhiên dừng lại, đó là thân ảnh nữ tử.

Sắc mặt nữ tử lạnh như băng, toàn thân mang theo khí chất băng hàn, tu vi không tầm thường, đã đến Trúc Cơ Đại viên mãn, nàng mi thanh mục tú nhưng không vui nhìn qua lão giả kia.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang nữ tử trên không trung, hắn hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lòng.

Lão giả biến sắc, trong mắt mang theo kiêng kị, hắn lập tức cúi đầu ôm quyền với nữ tử trên không trung.

---------------

...