...
- Cường hãn giống như Khôi Tể, năm đó cũng thua ở trong tay Chúa Tể từ bên ngoài đến này. Như vậy đã nói rõ, dường như tiếp tục dựa theo phương pháp của tiền nhân, chung quy vẫn sẽ có điểm cuối.
- Cơ sở đánh tốt. Con đường phía sau... dựa theo từng trải, đầu mối tư tưởng của mỗi người khác nhau, cũng sẽ có lựa chọn khác nhau. Nghĩ đến không chỉ là hoàng tộc thế giới Thông Thiên như vậy, Tà Hoàng, Thánh Hoàng... cũng là như vậy!
Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng nói. Dĩ nhiên hắn đã hiểu ra.
- Bất Tử Trường Sinh Quyển, giống như là thổ nhưỡng. Ở trong thổ nhưỡng này sẽ mọc ra cái gì, vậy phải xem đạo của mỗi người...
- Trên Bán Thần là Thiên Tôn. Trên Thiên Tôn là Thái Cổ. Muốn trở thành Thái Cổ, dựa theo tin tức Công Tôn Uyển Nhi cùng với ta tìm hiểu được, lại là đạo chủng mọc rễ nẩy mầm, nở rộ thành đạo niệm. Một khi có đạo niệm, chính là Thái Cổ!
- Đạo chủng, đạo niệm, đây là chênh lệch giữa Thiên Tôn cùng Thái Cổ!
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một hồi. Suy nghĩ trong đầu hắn càng thêm rõ ràng. Trước đó, lúc tu vi chưa đột phá, hắn vẫn chỉ ngây thơ không hiểu. Lúc này khi cảm nhận được đạo chủng trong cơ thể, đối với đạo niệm của cường giả Thái Cổ, hắn gián tiếp cũng có một tia phán đoán của mình.
- Nếu như nói Thiên Tôn dựa vào đạo chủng, có thể mượn tới ý niệm của chúng sinh, bản thân hắn cũng là một trong chúng sinh. Như vậy thân là cường giả Thái Cổ, dựa vào đạo niệm của bản thân... Dường như vượt ra ngoài thiên địa, vượt lên tồn tại chí cao. Thiên Tôn không thể hoàn toàn chấn động. Đạo niệm của cường giả Thái Cổ lại bao trùm toàn thế giới!
- Một ý niệm, lựa chọn số phận, cho nên mới có tư cách, đi cứu sống lại cường giả Thiên Tôn...
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn không biết tất cả suy nghĩ của riêng mình có chính xác hay không. Nhưng hắn tin tưởng, ít nhất có phân nửa là phù hợp với sự phán đoán của mình.
- Nói cách khác, ta phải tự nghĩ ra... Bất Tử Trường Sinh Công quyển thứ ba!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng chói lòa.
- Mà mục đích của quyển thứ ba này, chính là khiến cho đạo chủng của ta từ từ mọc rễ nẩy mầm, sau đó nở rộ ra đóa hoa đạo niệm!
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, tất cả khí tức, tất cả sóng tu vi dao động của hắn đều ở trong một chớp mắt này, liền thu lại, hoàn toàn không còn lộ ra ngoài nữa, mà tràn ngập ở bên trong thân thể. Suy nghĩ của hắn cũng ở trong một cái chớp mắt này, từ từ chìm đắm xuống, không buồn không vui, một mảnh yên tĩnh.
- Bất tử là một loại trạng thái, nhìn như khôi phục, nhưng trên phương diện gián tiếp cũng có liên quan đến thời gian. Chỉ có trăm triệu năm bất diệt, mới có thể xưng là bất tử!
- Mà trường sinh tuy là một loại ý thức, cũng có liên quan đến thời gian, tồn tại lâu dài xuống… Như vậy quyển thứ ba... Chắc hẳn là là cái gì chứ...
Ở trong sự yên tĩnh này, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu suy nghĩ tìm hiểu. Sau khi hai mắt chậm rãi khép kín, hắn chìm vào bên trong minh tưởng, hồi ức lại những năm tháng đã từng, hồi ức lúc tu luyện Bất Tử Quyển, hồi ức Trường Sinh Quyển thu được, hồi ức tất cả mọi thứ ở trong thế giới Thông Thiên, sau khi mình được sinh tất...
Tất cả ký ức đều đang hiện ra ở trong đầu của hắn.
Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang tự nghĩ ra công pháp, theo tu vi nội liễm, chỗ bên ngoài phúc địa của hắn, vòng xoáy gió bão đang tràn ngập trong phạm vi vô tận cũng chậm rãi biến mất.
Tiếng thì thào vang vọng ở bên tai mọi người, cũng vào giờ phút này đã dần dần đi xa. Sau một hồi lâu, khi đại thế giới khôi phục lại như bình thường, ba người Cổ Thiên Quân bọn họ đứng ở giữa không trung, nhìn phúc địa yên tĩnh, trầm mặc xuống. Những người khác không biết giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang làm cái gì. Nhưng bọn họ làm sao có thể không biết.
- Hắn đang... tự nghĩ ra công pháp!
Trần Tô chậm rãi mở miệng. Bước này, năm đó ba người bọn họ cũng đều trải qua, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của bước này, quyết định chiến lực của Bạch Tiểu Thuần ở trên cảnh giới Thiên Tôn này, đồng thời có thể có một chút khả năng... sau này đột phá trở thành vị Hoàng giả Thái Cổ thứ ba bên trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng hay không!
Lúc này mỗi một người ở bên trong Thánh Hoàng Thành đều hít vào một hơi. Nhất là những tu sĩ quyền quý kia, thần sắc đều biến hóa. Mặc dù bọn họ không biết Bạch Tiểu Thuần đang làm cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, cũng đều mang sự kiêng kỵ mãnh liệt.
Cho dù giờ phút này, phúc địa đã không có sóng dao động mênh mông giống như vừa rồi, nhưng ở bên trong cảm nhận của mọi người, phúc địa yên tĩnh lúc này lại càng giống như một con mãnh thú mặc dù từ từ nhắm hai mắt, chỉ khi nào đôi mắt mở ra, sẽ cắn nuốt tất cả!
Phải biết rằng trước đó tu vi của Bạch Tiểu Thuần chỉ là Bán Thần, bọn họ có thể không để ý tới, có thể dùng ngôn từ bên trong có cất giấu sự châm chọc, có thể khinh miệt. Nhưng bây giờ... Bạch Tiểu Thuần đã thăng cấp thành Thiên Tôn, trở thành vị Thiên Tôn thứ mười một bên trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, đã trở thành tôn bại bọn họ không thể chỉ trỏ nói xấu sau lưng giống như thường ngày.
Ở đây cho dù là vương triều, cho dù có quy củ, nhưng chung quy vẫn là Tu Chân Giới, chung quy vẫn... người mạnh là vua!
Nếu Bạch Tiểu Thuần không phải là người của thế giới Thông Thiên, như vậy trong lòng của bọn họ lúc này sẽ vui mừng khôn xiết, thậm chí có chút kiêu ngạo, sẽ đối với Bạch Tiểu Thuần tôn kính vô cùng. Chỉ là thân phận khác nhau, lai lịch không giống nhau. Tất cả những điều này khiến cho mọi người đối với Bạch Tiểu Thuần cực kỳ phức tạp.
Nhưng phần nhiều chính là nghĩ lại mà sợ hãi. Trước đó bất luận là sự kiện Thiên Long Ngư, hay hạt sen, ngôn từ của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần cùng với thỉnh tấu về phía Thánh Hoàng, cái trước không chút khách khí, cái sau càng nhiều lần lên lớp giảng bài trừng phạt.
Nếu Bạch Tiểu Thuần vẫn luôn là Bán Thần thì cũng thôi. Lúc này hắn đã thăng cấp Thiên Tôn, trong lòng những người quyền quý kia không khỏi thầm kêu khổ. Bọn họ càng không muốn Bạch Tiểu Thuần tiếp tục ở lại bên trong Thánh Hoàng Thành. Thật ra, mấy chuyện lần trước, khiến cho bọn họ có một loại dự cảm mãnh liệt...
- Khi hắn chỉ là Bán Thần, thiếu chút nữa đã khiến cho căn cơ của Thánh Hoàng Thành tan vỡ... Cứ thế mãi, Thánh Hoàng Thành lâm nguy!
- Nhất định phải để cho hắn rời xa nơi đây. Người này ta xem như đã nhìn rõ. Lưu giám lệnh nói không sai. Hắn chính là một tai họa!
...