Chương 9: Duyên Niên Ích Thọ Đan


...

Dịch: hoangtruc

Thời gian như bóng câu qua cửa, chẳng mấy chốc mà một tháng nữa đã trôi qua, cơn gió từ Thông Thiên hà thổi qua Linh Khê tông cũng theo đó mà lạnh dần lên. Đến lúc nhìn thấy lá thu khẽ rơi theo gió, Bạch Tiểu Thuần mới chợt giật mình phát hiện, nguyên lai bản thân đã đến Linh Khê tông được một năm rồi.

Đối với hắn mà nói, một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ một phàm nhân trở thành một tu sĩ có tu vi Ngưng khí tầng ba, thậm chí còn có thể giải quyết xong một loạt tranh chấp bắt nguồn từ việc trở thành thành viên của Hỏa Táo phòng mà ra.

Rốt cuộc thì Hứa Bảo Tài cũng không xuất hiện trước cửa gian viện Hỏa Táo phòng nữa, thậm chí khi Bạch Tiểu Thuần xuống núi mua sắm một vài vật phẩm hao tổn của Hỏa Táo phòng cũng từng thoáng thấy bóng dáng Hứa Bảo Tài ở phía xa. Nhưng gã nhanh chóng lẩn mất, dường như gã đã triệt để sợ hãi hắn rồi.

Tuy là vậy, một tháng gần đây Bạch Tiểu Thuần thường xuyên mặt ủ mày chau, trong lòng thầm thở dài, nhưng hắn cũng không nói chuyện này với đám người Trương Đại Bàn, mà chỉ đành bất đắc dĩ chịu đựng một mình mà thôi.

"Một năm thọ nguyên a. . ." Bạch Tiểu Thuần nhìn cây đại thụ cách đó không xa, lá cây lúc này đã úa vàng rồi chợt buông nhẹ rơi theo làn gió.

“Ta cũng giống như đại thụ này vậy, lá cây kia rơi xuống cũng giống như một năm thọ nguyên của ta…” Bạch Tiểu Thuần chợt nghĩ tới đây mà trong lòng có chút thương cảm.

Một tháng nay hắn đã phí hết bao công sức nghĩ đủ mọi cách bồi bổ, nhưng một sợi tóc bạc trước trán vẫn không cách nào trở về màu đen được. Hắn cũng có bóng gió hỏi thoáng qua với đám người Trương Đại Bàn, biết được cũng có phương pháp bổ sung thọ nguyên trong giới Tu chân. Tuy nhiên cũng có một vài hạn chế kèm theo, bằng không thì cũng vô cùng hiếm có như phượng mao lân giác vậy.

Dần dần, hắn rơi vào tình trạng trà không nhớ cơm không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tiều tụy nhưng hắn đành từ bỏ, không thể không chấp nhận chuyện thọ nguyên của bản thân mình đã bị mất đi một năm. Vào một buổi chiều nọ, khi hắn đang trên đường ra ngoài mua sắm một vài vật phẩm cho Hỏa Táo phòng thì chợt nhìn vào tấm bia đá lớn được đặt dưới chân Đệ tam phong, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Trên mỗi ngọn núi tại bờ Nam của Linh Khê tông đều đặt một tấm bia đá, phía trên mặt bia có viết chi chít chữ trên đó, tỏa ra hào quang sáng rỡ, thỉnh thoảng lại như một dòng nước chảy đi, một hàng chữ mới lại được thay thế.

Đây chính là nơi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn của Linh Khê tông. Mỗi một đệ tử Linh Khê tông đều cần phải đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn để đổi lấy Linh Thạch cần thiết cho tu hành hoặc lấy điểm cống hiến.

Đặc biệt là điểm cống hiến, có thể dùng đi nghe kinh văn, vào Thuật pháp các hoặc có thể tiến vào những địa phương tu hành đặc thù, có thể nói bất cứ chuyện gì trong tông môn đều có thể dùng điểm cống hiến trao đổi được cả. Cho nên xét về mức độ nào đó thì điểm cống hiến còn trân quý hơn cả Linh thạch.

Lúc này, bên cạnh tấm bia đá nhiệm vụ tông môn cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn đứng nhìn, thỉnh thoảng lựa chọn được vài nhiệm vụ khả thi thì sẽ đến bên một vị tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia, cung kính nói nhỏ.

Cũng có một vài tạp dịch đang ở đó. Đệ tử ngoại môn mặc quần áo màu xanh da trời nên dựa vào y phục cũng có thể phân biệt được bọn họ với nhau.

Nhiệm vụ Linh Khê tông cần đệ tử nội môn hoàn thành thì sẽ không hiện lên trên bia đá nơi này. Còn những nhiệm vụ khác thì đệ tử ngoại môn hay tạp dịch vẫn được quyền lựa chọn thực hiện.

Cũng có một số tạp dịch tới đây có suy nghĩ thực hiện nhiệm vụ nơi này chính là bước đầu tiên để bản thân có thể vượt vũ môn.

Bạch Tiểu Thuần mất khoảng một nén nhang mà đứng nhìn, sắc mặt cũng đầy âm tình bất định nhìn chằm chằm vào một đoạn chữ đang lóe sáng trên bia đá, hắn cảm thấy có chút do dự.

"Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Không nghĩ được trong tông môn cũng có loại đan dược này. Nghe tên thì tựa như là một loại đan dược có thể gia tăng thọ nguyên…” Một lúc sau, Bạch Tiểu Thuần chợt thì thầm, trầm tư chút ít rồi tiến về phía tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia đá kia.

Xung quanh người này cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn, nhưng khi phát hiện Bạch Tiểu Thuần đang tiến tới thì cũng chỉ lướt qua rồi không để tâm tới hắn. Dù sao thì thân phận của bọn họ và tạp dịch cũng khác nhau, căn bản cũng không cần để mắt tới làm gì.

Đến khi bên cạnh vị tu sĩ trung niên cũng thưa người hơn, thì Bạch Tiểu Thuần bày ra một bộ dạng đầy nhu thuận, chắp tay cúi chào.

“Sư huynh, buổi trưa tốt lành.”

Tu sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn lên Bạch Tiểu Thuần, khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

“Sư huynh, nơi này có một nhiệm vụ yêu cầu tìm kiếm vài gốc thảo dược đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan, không biết Đan này có phải có hiệu dụng gia tăng thọ nguyên.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi về vấn đề thọ nguyên mà mình đang quan tâm kia.

"Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Ừ, đúng là có một nhiệm vụ như vậy. Mà đan dược kia cũng hoàn toàn có tác dụng kéo dài thọ nguyên. Nhưng hạn chế của đan dược này không ít, chỉ dành cho những người có tu vi dưới Ngưng khí tầng năm sử dụng, hơn nữa chỉ có hữu hiệu trong lần đầu tiên mà thôi, nuốt thêm nữa cũng không có tác dụng. Nói trân quý thì cũng trân quý, nhưng chỉ thêm một năm thọ nguyên, tính ra tác dụng cũng không lớn.” Nhìn vẻ nhu thuận của Bạch Tiểu Thuần trước mặt, tu sĩ trung niên kia cũng không khỏi nói thêm vài câu.

“Nói vậy, chẳng qua là có thể để cho những phàm nhân sắp chết trong nhà của mấy tên đệ tử sử dụng mà thôi, nhưng giá cả này lại cũng quá xa xỉ. Ngươi thật sự muốn tiếp nhận nhiệm vụ này sao?”

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bia đá kia thêm một lần nữa, cẩn thận tính toán lại một chút rồi gật nhẹ đầu.

Tu sĩ trung niên kia bèn nâng tay chỉ về tấm bia đá, nhiệm vụ trên bia chợt đổi sang màu xám. Mà tay phải của người này lại có thêm một miếng ngọc giản, sau đó hắn ném qua cho Bạch Tiểu Thuần.

"Thanh Linh Diệp, Địa Long Quả, da Thạch Trùng, chỉ cần có một trong ba loại này thì đều có thể tới đây đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan." Tu sĩ trung niên kia nhàn nhạt nói tiếp. Sau đó hắn cũng không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa mà quay nhìn về phía một đệ tử ngoại môn bên cạnh tiếp tục giới thiệu nhiệm vụ.

Bạch Tiểu Thuần cầm miếng ngọc giản rồi rời khỏi đây, trong đầu hắn lúc này chỉ còn bốn chữ kéo dài thọ nguyên chiếm cứ, ánh mắt cũng dần lộ ra sự kiên định.

“Nhất định phải đổi được viên đan dược này bổ sung lại một năm thọ nguyên vừa bị hao tổn kia.”

Bạch Tiểu Thuần mang theo sự kiên định như vậy tới thẳng Tứ Hải phòng cung cấp một vài tư liệu cho tạp dịch trong tông. Hắn cũng đã tra cứu được một vài tư liệu về Thanh Linh diệp, là một loại thảo dược chỉ sinh trưởng tại nơi sống của Hậu Linh điểu, mà linh điểu này chỉ sống quần cư, tu vi Ngưng khí tầng hai bình thường không dễ dàng thu hoạch được nên giá cả luôn luôn đắt đỏ.

Về phần Địa Linh quả cùng với da Thạch Trùng thì hắn không nhìn thấy bất cứ ghi chép nào trong Tứ Hải phòng. Hắn sờ vào túi tiền của mình, đành cười gượng mà rời khỏi đây. Sau đó hắn cũng nghe ngóng thêm thông tin từ phía đám người Trương Đại Bàn tại Hỏa Táo phòng, nhưng cũng chưa có ai nghe tới Địa Long quả, còn da Thạch Trùng thì Hắc Tam Bàn có biết, chính là lớp da của một loại linh trùng tên là Thạch Trùng sau khi lột xác xong.

Nghe nói loại da này vô cùng cứng rắn, lại vô cùng nặng, bờ Nam bên này có rất ít nhưng bờ Bắc sông vì chủ tu công pháp ngự thú nên mới có thể sản xuất ra. Bất quá cho dù hai bờ Nam Bắc của dòng sông đều là Linh Khê tông, nhưng vì bị ngăn cách bởi ngọn sơn kiều chủ phong ở giữa nên nếu không trở thành đệ tử nội môn, thì không thể nào có tư cách bước qua sơn kiều mà đi lại hai bên bờ sông.

“Ngươi nghe ngóng mấy loại dược liệu này làm gì? Những vật này cũng không thể ăn được, hơn nữa ở phường thị dưới núi bờ Nam này cũng có giá cả cao đến không hợp thói thường đi.” Trương Đại Bàn vỗ vỗ bụng, kinh ngạc hỏi.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến hai chữ phường thị thì hai mắt chợt sáng rỡ, sau khi giải thích sơ qua một phen thì hắn lập tức đi thẳng xuống chân núi. Trong một năm lăn lộn ở Hỏa Táo phòng này, tuy số lần ra khỏi tông môn không nhiều nhưng hắn cũng có biết đôi chút về phường thị của tông môn.

Chỗ đó chủ yếu là do đám đệ tử tông môn thuộc các gia tộc tu chân mở ra. Có một số nơi là do đệ tử tông môn trực tiếp nắm giữ, cũng chỉ chuyên phục vụ cho đám đệ tử tông môn. Lâu dần thì phường thị này cũng có một quy mô đáng kể.

Dạo quanh phường thị một lượt, rồi ghé vào Thảo Dược phường, sau đó Bạch Tiểu Thuần chau mày trở về Hỏa Táo phòng, trong lòng thở dài liên tục.

“Quá đen đi, Địa Long quả kia không phải chỉ là trái cây của một loại thực vật sinh trưởng dưới lòng đất thôi hay sao, thế nào mà mắc như vậy chứ!” Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ phát hiện ra bằng vào vốn liếng của hắn căn bản cũng không cách nào đổi được một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan.

Hắn vốn không có khái niệm nhiều đối với tiền, tiền tài bao nhiêu cũng không thể so với thọ nguyên được cả. Chẳng qua lúc này hắn có chút e dè, vì túi tiền của hắn thật sự trống rỗng. Bên phía đám sư huynh của hắn, ở cùng nhau nên hắn thừa biết đám người kia có hàng, nhưng túi tiền đều eo hẹp như nhau, so với bản thân hắn cũng không giàu có gì hơn.

Về phần Linh thực tại Hỏa Táo phòng, bọn hắn ăn vụng thì có thể không ai sờ gáy được nhưng nếu đem bán ra bên ngoài, với cái kiểu nhìn chằm chằm của Giám sự phòng, thì bọn hắn chỉ có thể ôm một bụng phẫn nộ mà thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách gì kiếm được tiền, trừ phi là đem vật phẩm Luyện linh đi bán.

Nhưng hắn cảm giác việc này cũng không ổn, chỉ còn cách liên tục suy nghĩ ngày đêm. Trong một ngày này, khi hắn đang khoanh chân tu hành bên trong gian phòng của mình thì chợt nghe được tiếng chuông ngân vang bên trong tông môn truyền tới.

Tiếng chuông ngân không lớn, cũng nhanh chóng tiêu tan đi, nhưng hai mắt Bạch Tiểu Thuần cũng mở ra. Hắn cũng không lạ lẫm gì với tiếng chuông này, từ khi bước chân vào tông môn thì hàng tháng đều nghe tiếng chuông ngân. Mà hắn cũng đã nghe từ Trương Đại Bàn mà biết được, đây chính là con đường thí luyện được mấy ngọn núi này lập ra dành cho các tạp dịch trong tông, chính là ngày giành lấy danh ngạch tấn chức lên làm đệ tử ngoại môn.

Đối với mỗi tạp dịch có mong muốn vượt Vũ môn hóa rồng trở thành đệ tử ngoại môn, điều đầu tiên chính là phải có tu vi Ngưng khí tầng ba, sau đó lựa chọn một con đường thí luyện của một trong các ngọn núi. Tuy con đường thí luyện chỉ là từng bậc thang trải dài tới đỉnh núi nhưng lại có gia trì thêm pháp lực khiến cho người khác càng bước đi lên thì càng thêm khó khăn. Nếu đi được lên tới đỉnh, thì có nghĩa là đã đạt được tư cách đệ tử ngoại môn.

Có điều danh ngạch đệ tử ngoại môn cũng có giới hạn, mỗi phong cũng chỉ tuyển chọn lấy ba vị trí đầu tiên tới đỉnh, chính là những người ưu tú nhất mà thôi. Trong khi đó tạp dịch tại Linh Khê tông lại chiếm phần lớn, riêng bờ Nam này cũng có hơn vạn người, nên tranh đoạt danh ngạch vô cùng kịch liệt.

Về phần Hỏa Táo phòng, tất nhiên mọi người đều yên tĩnh chết đói trong bếp nào muốn đi ngoại môn tranh phong. Mỗi tháng chỉ đứng nhìn xem náo nhiệt với vẻ mặt khinh thường mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt lại, đột nhiên hắn trợn to hai mắt. Một vẻ cổ quái chợt hiện ra trong mắt hắn, sau đó nhanh chóng biến thành vẻ vui sướng. Một ý niệm trong đầu hắn chợt manh nha hình thành, hắn đứng dậy đi tới đi lui vài vòng trong phòng, sau khi phân tích tính toán tỉ mỉ cái ý niệm này, trên mặt hắn cũng hiện lên một vẻ vui mừng dào dạt.

"Có thể thành!" Hắn lập tức đẩy cửa phòng ra, hướng về đám Trương Đại Bàn đang bàn luận xem kẻ tạp dịch không may nào sẽ trở thành đệ tử ngoại môn mà la lớn lên.

“Các sư huynh, ta có một biện pháp phát tài a, kính xin các sư huynh giúp ta, chúng ta cùng nhau phát tài!” Bạch Tiểu Thuần liếm liếm môi, ánh mắt đầy trong sáng nhìn về đám người Trương Đại Bàn.

Cái bộ dạng này đám người Trương Đại Bàn cũng không có chút xa lạ, dù sao đây cũng chính là cái bộ dạng lúc Bạch Tiểu Thuần đề nghị đắp đế chén dày hơn, tạo phúc cho Hỏa Táo phòng khi trước a. Cả đám lập tức lộ ra hứng thú.

“Cửu bàn ngươi có chủ ý gì vậy? Nói thật, đám người chúng ta đều nghèo rớt mùng tơi a. Tất cả cũng do đám Giám Sự phòng chết tiệt kia cả, nếu không, bán chút vật phẩm ở Hỏa Táo phòng thì cũng đủ cho chúng ta phát tài rồi!”

Trương Đại Bàn vỗ vỗ lấy vai Bạch Tiểu Thuần, trong mắt đầy mong chờ.

...