Chương 710: Yên tâm, có ta


...

- Quái ngư, đừng chạy!

Sau khi hắn quát lớn, huyết kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần chém thẳng vào mặt biển đầu thuyền, tiếng nổ "Ầm" vang vọng không gian, huyết kiếm chém mạnh vào mặt biển, bởi vì Bạch Tiểu Thuần vận dụng toàn lực cho nên song biển bắn lên rất cao.

Sóng biển bắn ra vô số bọt nước rơi vãi chung quanh, trong đó có một nửa bám vào người Bạch Tiểu Thuần, một nửa còn lại bao phủ thân thể Triệu Thiên Kiêu.

Quần áo Triệu Thiên Kiêu vốn đơn bạc, hiện tại bị nước biển bao phủ nên dính sát vào thân thể, bắp thịt cường tráng và thân hình hoàn mỹ xuất hiện trong tầm mắt mọi người trên bong thuyền.

Hiện giờ là giữa trưa cho nên trời rất đẹp, thân thể Triệu Thiên Kiêu bị nhuộm thành màu vàng nên đẹp trai kinh người, Bạch Tiểu Thuần cũng dính nước biển.

Mặc dù thân thể Bạch Tiểu Thuần gầy yếu nhưng tướng mạo tuấn lãng, cộng thêm nước biển màu vàng phụ trợ tạo ra khí chất phiêu dật xuất trần.

Khí chất của Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu có lực hấp dẫn trí mạng với nữ tu, không ít nữ tu trên bong thuyền đều nhìn chằm chằm vào hai người.

Trái tim Trần Nguyệt San đập rộn ràng, lúc mắt phượng nhìn Triệu Thiên Kiêu liền đỏ mặt, còn có một ít người sinh ra cảm giác kỳ lạ khi quan sát Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần không chỉ có khí chất xuất trần, tu vi Kết Đan hậu kỳ xuất chúng, thực lực của hắn mạnh kinh người.

Nhiều người nhớ lại trận chiến giữa Bạch Tiểu Thuần và pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, ánh mắt mọi người kỳ quái khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Triệu Thiên Kiêu kích động, hắn nhìn thấy ánh mắt Trần Nguyệt San nhìn mình liền xấu hổ, chuyện này chưa từng xảy ra trước khi hắn gặp Bạch Tiểu Thuần, hiện tại Triệu Thiên Kiêu vô cùng muốn cảm ơn Bạch Tiểu Thuần.

- Thấy tốt thì lấy, không nên nóng vội!

Triệu Thiên Kiêu nghe Bạch Tiểu Thuần nói liền gật đầu, hai người rời đi thật nhanh, bóng lưng biến mất trong tầm mắt mọi người, qua hành động vừa rồi, mọi người phát hiện quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu không tầm thường.

- Có rất nhiều người muốn thân cận với Triệu sư huynh nhưng Triệu sư huynh cao cao tại thượng không thể tới gần, Bạch Tiểu Thuần đã làm thế nào?

- Hơn nữa nhìn sắc mặt hai người bọn họ, dường như Triệu sư huynh rất tín nhiệm Bạch Tiểu Thuần đấy...

Trong lúc mọi người thấp giọng nghị luận, Bạch Tiểu Thuần kéo Triệu Thiên Kiêu quay về gian phòng của mình, sau khi thay y phục hai người ngồi trong đại sảnh, Triệu Thiên Kiêu rất hưng phấn, hắn cảm thấy những việc xảy ra mấy ngày qua vô cùng trọng yếu.

- Tiểu Thuần, ta hiện tại đã xác định Nguyệt San sư muội đã chú ý đến ta, hơn nữa còn chú ý không ít, ngươi nói nói xem kế tiếp ta nên làm thế nào.

Triệu Thiên Kiêu chân thành nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt đầy chờ mong và hi vọng.

- Yên tâm, tất cả có ta.

Bạch Tiểu Thuần đắc ý cười to.

- Hấp dẫn chỉ là bước đầu tiên, chúc mừng Triệu sư huynh, ngươi đã thành công nhưng không nên tự mãn, khởi đầu rất tốt, kết cục chưa chắc hoàn mỹ, con đường vẫn còn dài, Triệu sư huynh sẵn sàng chưa?

Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc hỏi một câu.

- Tiểu Thuần, ta nghe ngươi!

Triệu Thiên Kiêu trả lời trịnh trọng.

Bạch Tiểu Thuần gật đầu.

- Ngươi có nhớ lần trước ta từng nói về cảm giác an toàn hay không, việc trọng yếu nhất hiện tại là ngươi phải cho Nguyệt San sư tỷ cảm giác an toàn, thời điểm nàng gặp nguy cơ, ngươi phải xuất hiện, cho dù ngươi bị thương cũng không thể để Nguyệt San sư tỷ tổn thương.

- Cảm giác an toàn? Với tu vi và thân phận của Nguyệt San sư muội, trên con thuyền này không có quá nhiều thứ uy hiếp tới nàng.

Triệu Thiên Kiêu suy nghĩ.

- Tại sao không có uy hiếp, chẳng lẽ ngươi quen thứ không sạch sẽ rồi sao?

Bạch Tiểu Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lên tiếng nhắc nhở một câu.

- Chẳng lẽ ngươi muốn lẻn vào phòng Nguyệt San sư muội và bố trí trận pháp, đợi thứ không sạch sẽ xuất hiện và giam trong trận pháp, sau đó ngươi dũng cảm tiến lên, biểu hiện tư thái uy vũ của mình và liều thân bảo vệ Nguyệt San sư tỷ, từ đó nàng sinh ra cảm giác an toàn với ngươi.

- Bày trận không khó, nhưng... Không cách nào khống chế thời gian thứ không sạch sẽ xuất hiện, vạn nhất nó không xuất hiện trong phòng Nguyệt San sư muội thì sao?

Triệu Thiên Kiêu cảm thấy kế hoạch không ổn.

- Ngươi ngốc quá, thân là đệ nhất thiên kiêu, chẳng lẽ ngươi không có tâm phúc sao? Bảo tâm phúc giả dạng, sau đó ngươi xuất hiện diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân.

Bạch Tiểu Thuần đau đầu, trong khoảng thời gian này hắn cũng phát hiện tính cách Triệu Thiên Kiêu có vẽ lạnh như băng nhưng trên thực tế không biết biến báo, nhiều khi suy nghĩ quá cứng nhắc.

- Phải nhớ rõ một câu, nhất định phải nói vào lúc mấu chốt, đó là: Nguyệt San sư muội, có ta ở đây sẽ không có thứ gì có thể thương tổn ngươi được.

Bạch Tiểu Thuần dặn dò.

Triệu Thiên Kiêu cảm thấy lời này quá buồn nôn, hơi do dự vẫn tin tưởng Bạch Tiểu Thuần, hắn gật đầu và lấy một cái ngọc giản triệu hoán tùy tùng của mình.

Sau đó có bảy tám tùy tùng xuất hiện trong gian phòng của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cung kính ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên, không biết Triệu Thiên Kiêu triệu hoán mình tới đây có việc gì.

- Tiểu Thuần, ngươi thấy thế sao?

Triệu Thiên Kiêu hỏi.

- Hai sư đệ này nhìn quen mắt, chọn bọn họ đi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần dò xét bảy tám người vừa xuất hiện, chính là hai tu sĩ Hàng Ma Đường cầu vồng Không vực từng đắc tội Bạch Tiểu Thuần, thân thể hai người run lên, bọn họ không biết mình sẽ làm gì nhưng có cảm giác đây không phải chuyện tốt.

Lúc Bạch Tiểu Thuần đưa ra quyết định, Triệu Thiên Kiêu bảo những người khác rời đi.

Triệu Thiên Kiêu dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn hai tu sĩ bị Bạch Tiểu Thuần lựa chọn.

- Đại sự chung thân của Triệu mỗ nhờ vào hai vị!

Thân thể hai tu sĩ run nhẹ, cảm giác không tốt càng mãnh liệt, bọn họ nhìn nhau nhưng không có biện pháp phản kháng, đành phải gật đầu xem như đồng ý.

Sau khi Triệu Thiên Kiêu nói những việc cần làm, hai người há hốc mồm, bọn họ nghe mình phải thay quần áo giả thành người xấu, sau đó sẽ bị Triệu Thiên Kiêu hành hung, nội tâm hai người cảm thán thế sự vô thường.

Càng cảm thấy Bạch Tiểu Thuân mượn việc báo thù, hai người bọn họ thân là tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu nên không dám từ chối.

- Các ngươi yên tâm, lúc ta ra tay nhìn như hung ác nhưng không nghiêm trọng đâu, hai ngươi cứ mượn cơ hội bỏ chạy.

Triệu Thiên Kiêu ôm quyền cúi đầu.

Triệu Thiên Kiêu đã nói đến mức này, hai người chỉ có thể cắn răng đồng ý, sau đó liếc nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đã cân nhắc và hạ quyết tâm không trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, gia hỏa này quá nhớ thù.

Bach Tiểu Thuần chỉ cười tủm tỉm nhìn mọi việc, nội tâm đang hừ lạnh, hắn thật sự mang thù, nhớ lúc hai gia hỏa không đặt hắn vào mắt, một tên mở miệng đòi trăm vạn điểm cống hiến, một tên cao ngạo nói phải bế quan năm năm mới trợ giúp, hận ý của hắn lúc đó không nhỏ.

Trải qua an bài mọi việc, hai người đau khổ rời đi, Triệu Thiên Kiêu cũng thỏa thuê mãn nguyện, dựa theo lời Bạch Tiểu Thuần đã nói, việc này không được chậm trễ, tối nay sẽ triển khai hành động, một khi thành công sẽ giúp hắn tiến một bước dài trên con đường chinh phục Trần Nguyệt San.

---------------

...