Chương 258: Trung Phong Huyết Tử!


...

Dịch giả: Tiểu Băng

Cô gái này... không ngờ là... Đỗ Lăng Phỉ!!!

Gương mặt này, Bạch Tiểu Thuần tuyệt đối không nhớ lầm, cũng không có khả năng quên, chính là gương mặt mất tích hôm đó... Đỗ Lăng Phỉ!

Đầu Bạch Tiểu Thuần ong ong, hắn không thể nào nghĩ được, gương mặt dưới tấm mặt nạ của Huyết Ma lại là gương mặt này.

Trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần kêu lên ba chữ Tiểu Đỗ Đỗ, Huyết Mai cũng choáng váng, cô không thể nào ngờ nổi, ba chữ kia như sấm sét nổ vang dội trong đầu cô.

Đời này, chỉ có một người, dùng ba chữ đó để gọi cô, chính là... Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần!

"Bạch Tiểu Thuần!!" ngay lúc Bạch Tiểu Thuần mở miệng, Đỗ Lăng Phỉ cũng nghẹn ngào.

Cô cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Bạch Tiểu Thuần, hôm đó lúc rời đi, cô đã muốn xóa luôn trí nhớ về hắn, nhưng hôm nay nghe ba chữ Tiểu Đỗ Đỗ kia, cả người cô run rẩy, cô hiểu... mình không thể quên được Linh Khê Tông, không thể quên được Lạc Trần sơn mạch, không thể quên được... Bạch Tiểu Thuần.

Thời gian như ngừng trôi, trong thế giới của trái tim này, Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ nhìn vào mắt nhau.

Bạch Tiểu Thuần dùng hết sức mạnh của Toái Hầu Tỏa, cố buộc mình phải dừng lại, đổi hướng, xương hắn nghiến lên ken két, đau nhói, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn khiến được cánh tay lệch đi, trượt sát qua người Đỗ Lăng Phỉ.

Bạch Tiểu Thuần buộc được Toái Hầu Tỏa chuyển hướng, nhưng hắn làm được là vì hắn mạnh, và vì vẫn không hề vượt qua phạm vi của thần thông, nhưng... Đỗ Lăng Phỉ thì khác, Điểm Thạch Thành Kim là phải dùng tới sinh mạng mới thi triển được vượt qua bản thân thần thông chi đạo, giống như đứa bé con điều khiển một con cọp, không thể điều khiển tự nhiên, càng không thể bắt nó dừng lại.

"Không!!" Đỗ Lăng Phỉ sốt ruột, cả người run rẩy, tay trái dùng tốc độ nhanh nhất, công kích thẳng vào tay phải, muốn thay đổi sức mạnh của thần thông, cánh tay phải của cô răng rắc bị vẹo đi, dù có hơi đổi hướng, nhưng hư ảnh ngón tay cực lớn vẫn không thể dừng lại, đâm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Nói thì nhanh, nhưng việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, một tiếng nổ vang, Bạch Tiểu Thuần phun máu, người như diều đứt dây bị hất văng ra ngoài.

Thiên Yêu thân sau lưng vỡ vụn, phần vì bản thân Bạch Tiểu Thuần bị cắn trả, nhưng phần lớn là vì thần thông của Đỗ Lăng Phỉ quá mạnh!

Cả người hắn chuyển thành màu vàng, không phải là hào quang của Bất Tử Kim Bì, mà là kết cấu cơ thể bị thay đổi, sắp hóa thành người vàng.

Đỗ Lăng Phỉ rơi nước mắt, mất hết hồn vía, điên cuồng chạy tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

"Tiểu Thuần..."

Bạch Tiểu Thuần mặt trắng bệch, nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hắn có quá nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều lời muốn nói, ánh mắt hắn rất phức tạp, há miệng ra định nói, thì lại phun máu tươi, cả người run rẩy, tu vi hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ.

Đỗ Lăng Phỉ sốt ruột, cô quên luôn Huyết Tử thí luyện, quên luôn nhiệm vụ của mình, trong mắt cô chỉ còn có Bạch Tiểu Thuần, cô định tới gần, nhưng… huyết tinh từ trong trái tim bay ra như cảm nhận được máu Bạch Tiểu Thuần vừa phun ra, tăng tốc xé rách không gian, xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.

Huyết tinh ấy vui vẻ phấn khởi, hóa thành huyết khí chui thẳng vào trái tim của Bạch Tiểu Thuần, hòa vào máu trong tim hắn!!

Cả người Bạch Tiểu Thuần chấn động, một cơn đau kịch liệt từ trái tim tỏa ra, khiến hắn gào lên khàn giọng, cả người lại bị ném bay, tông vào mạch máu thô to nhưng héo rũ trên vách đá, ai ngờ cú chạm đó lại làm mạch máu đã héo rũ kia trong chớp mắt lại như có được sức sống, truyền tới một lực hút mạnh mẽ...

Nó hút Bạch Tiểu Thuần vào trong mạch máu mình, huyết quang rực lên ngập trời, mắt thường cũng nhìn thấy được, mạch máu héo rũ đã hoàn toàn khôi phục trong nháy mắt.

Nhưng như thế vẫn chưa chấm dứt, sinh cơ nhanh chóng tràn ra khắp chung quanh, tất cả các mạch máu của trái tim đều rực huyết quang, chúng sống lại, đập hít thở, chúng nhúc nhích, và hình như có một luồng sức mạnh từ trong những mạch máu bắn ra thẳng vào trái tim ở giữa!

Phanh phanh!

Trái tim đã héo rũ đập mạnh một cái, phát ra một tiếng nổ như sấm sét, tiếng nổ truyền khắp bốn phía, khắp cơ thể Huyết Tổ.

Trái tim bật ra một lực đẩy kinh người, hất Bạch Tiểu Thuần đang ở trong mạch máu, thuận theo mạch máu vọt tới một khu vực xa lạ chưa ai biết.

Làm xong, trái tim lại héo rũ, mạch máu xung quanh toát ra sự bài xích mạnh mẽ, khiến Đỗ Lăng Phỉ dù có muốn ở lại cũng không làm được, cô phức tạp nhìn qua chỗ Bạch Tiểu Thuần biến mất, khẽ thở dài, biết Bạch Tiểu Thuần dù có bị thương nhưng sẽ được truyền thừa, sẽ không sao cả.

Cô cầm lấy mặt nạ đeo lên mặt, sau đó cả người đã bị đẩy ra khỏi cơ thể Huyết Tổ.

Không chỉ mình cô, Tống Quân Uyển trên cổ lộ cũng bị đẩy ra.

Trong thế giới Huyết Tổ chỉ còn giữ lại người chết, người sống, chỉ còn có một mình Bạch Tiểu Thuần!

Một tiếng đập ban nãy của trái tim, tuy chỉ có một cái, nhưng đã vang vọng khắp thương khung đại địa, truyền tới ra cả bên ngoài, khiến cả bầu trời biến sắc, đại địa phập phồng, Thông Thiên Hà chấn động, cuộn lên những cơn sóng lớn!

Trái tim của tất cả tu sĩ trong Huyết Khê Tông lúc ấy cũng đều ngừng đập một nhịp.

Ngay cả các lão tổ cũng vậy!

"Chuyện gì thế?”

"Có chuyện rồi, vừa rồi trái tim của ta không khống chế được!"

"Tu vi dừng lại, có dấu hiệu bất ổn, sao lại như thế!! Với lại tiếng nổ vừa rồi, là âm thanh gì vậy?" trên Thiếu Trạch Phong, Vô Danh Phong, Trung phong, Thi Phong, mọi tu sĩ, Đại trưởng lão, cả các Huyết Tử, cũng đều biến sắc, bay hết ra ngoài, những đại trưởng lão trên Tổ Phong, những Huyết Phách luôn bế quan tiềm tu, cả Huyết Khê Tông lão tổ, đều chấn động.

Tống gia lão tổ mở bừng mắt, nét mặt thay đổi. Vô Cực Tử cũng từ trong động phủ đi ra, nhìn ra phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm sâu.

"Chẳng lẽ Trung Phong đã chọn ra Huyết Tử?"

"Dù có là chọn được Huyết Tử, cũng đâu có khoa trương như vậy..."

Huyết Mai Tống Quân Uyển, và đám người Tống Khuyết lục tục xuất hiện giữa không trung, bị sự bài xích trong cơ thể Huyết Tổ truyền tống ra ngoài.

Tống Quân Uyển hít thở dồn dập, nhìn thấy Huyết Mai cách đó không xa, nhưng tìm mãi mà không hề nhìn thấy Dạ Táng, trong lòng đánh thịch một tiếng, tưởng Dạ Táng đã thất bại, nhưng nhìn kĩ lại nhận ra Huyết Mai không hề có dáng vẻ giống như đã tấn chức Huyết Tử.

Huyết Mai đeo mặt nạ, ánh mắt mê mang, cả người như mất hồn.

Trên đỉnh Trung Phong bỗng có một luồng huyết quang kinh thiên động địa phóng lên trời, ngưng tụ thành một gương mặt cực lớn.

Gương mặt ấy, chính là Dạ Táng!

"Trung phong huyết quang, tiêu chí Huyết Tử!!"

"Đây là... khi tranh đoạt Huyết Tử, người thành công tấn chức, trên đỉnh núi sẽ xuất hiện cột sáng, ngưng tụ gương mặt của người đó, Dạ Táng... Hắn là Huyết Tử? Điều này sao có thể!!"

"Trung Phong Huyết Tử, hẳn phải là Huyết Mai hoặc Tống Quân Uyển mới đúng chứ, sao lại là... Dạ Táng?!"

Tu sĩ Huyết Khê Tông ai nấy trừng to mắt, lao xao bàn tán, rất là khiếp sợ.

Nhất là trên Tổ Phong, những đạo thần thức không ngừng quét tới, các lão tổ ai cũng giật mình!

Tu sĩ Trung phong choáng váng đầu óc, trong người như có tiếng nổ vang, một luồng lực chí cao vô thượng, mặc kệ ý muốn của bọn họ, bắt họ đều phải quỳ xuống, nhìn lên gương mặt Dạ Táng trên không trung, ngay ngắn quỳ lạy.

Tống Khuyết, Tống Chân, Tống Quân Uyển, Huyết Mai, Thần Toán Tử, tất cả mọi người... Chỉ cần là người tu hành bí pháp Trung phong, đều không thể cưỡng nổi sức mạnh kia, không thể không quỳ lạy, nếu không quỳ lạy, huyết khí trong người có lẽ sẽ tan vỡ.

Đây chính là sức mạnh của Huyết Tử, sức mạnh khống chế cả một ngọn núi!

...