Chương 1774: Ngươi chuẩn bị xong chưa? (2)


...

- Hiện tại nhiều năm trôi qua, ngươi là người xông qua ải đầu tiên sau cuộc chiến tinh không, đi đến nơi đây. Bây giờ trả lời ta... Ngươi… chuẩn bị xong chưa?

Khi một câu nói vang vọng, cùng này đó bóng dáng của Chúa Tể đã đi tới cách Bạch Tiểu Thuần mười trượng. Hắn đứng ở nơi đó, lại giống như một tòa núi lớn có thể trấn áp tinh không. Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt hắn, lại giống như con kiến hôi.

Loại uy áp này, loại khí thế này, loại cảm giác nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt này, loại cảm giác bá đạo chỉ ở trong một ý niệm của hắn, liền có thể quyết định sinh tử của tất cả chúng sinh. Tất cả tập chung lại một chỗ, sau đó hóa thành sóng dữ. Dường như chỉ chờ sau khi Bạch Tiểu Thuần đưa ra một câu đáp án, sẽ trực tiếp cắn nuốt Bạch Tiểu Thuần!

Ở trước sóng dữ này, Bạch Tiểu Thuần có loại trực giác mãnh liệt... Mình nếu như choáng váng, gật đầu nói chuẩn bị xong, như vậy sợ là câu này lời vừa nói xong, mình sẽ ở trong nháy mắt bị sóng dữ này đập cho hình thần câu diệt!

Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'

- Ta...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, vừa mở miệng ra, loại cảm giác nguy cơ này đã bị hủy diệt, lại một lần nữa bạo phát. Ở trong sự sợ hãi này, ở dưới uy áp này, Bạch Tiểu Thuần vội vàng lắc đầu.

- Ta còn không có chuẩn bị tốt...

Hắn vừa nói ra lời này, ánh mắt của bóng người Chúa Tể lóe lên. Khí linh ở bên cạnh cũng trợn trừng mắt. Trong mắt nó đột nhiên phát ra ánh sáng. Tia sáng kia, lại giống như phát hiện ra ra đại lục mới, giống như che giấu niềm vui mừng muốn phát điên.

- Đúng vậy, hắn không biết cửa ải này...

Khí linh nghĩ đến đây, nhất thời kích động.

Sau đó thế giới chớp mắt nổ lớn, trực tiếp trút xuống một lực truyền tống bạo phát, lại trực tiếp cuốn Bạch Tiểu Thuần, biến mất khỏi nơi đây.

Thời điểm xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đã rời khỏi cửa ải một trăm, trở lại trên quạt tàn. Hắn thở hồng hộc. Hắn vừa hiện thân lại vội vàng lau mồ hôi trên trán. Trước đó, hắn thật sự có cảm giác giống như người phàm tay trói gà không chặt, đối mặt với một con mãnh hổ bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt người.

- Tuy rằng có chút kinh sợ...

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn cũng cảm thấy mình có chút kinh sợ. Nhưng vừa nghĩ, đổi lại thành bất kỳ kẻ nào, đối mặt với Chúa Tể khí thế ngập trời như vậy, chắc hẳn cũng không dám cứng cổ lại gật đầu.

- Nhưng không qua được cửa ải này, những gì ta làm trước đó đều uổng phí.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhất thời rầu rĩ. Hắn khoanh chân ngồi ở chỗ đó một hồi. Khi hắn mở mắt ra, hung hăng cắn răng một cái.

- Cây quạt này dù sao cũng muốn tìm chủ nhân. Nhiều năm như vậy không ai tới, chắc hẳn hình chiếu của Chúa Tể này cũng sốt ruột... Nói không chừng có thể nương tay đối với ta...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu. Sau đó hắn lại lựa chọn tiến vào cửa ải thứ một trăm.

Mới vừa đi vào, bóng dáng trên bức tượng Chúa Tể chậm rãi đứng lên. Khí thế bạo phát. Trong thiên địa có tiếng nổ lớn. Hắn lại đi tới từng bước một, lời nói tương tự, cũng lại một lần nữa vang vọng ở bốn phía xung quanh.

Nhất là lần này Bạch Tiểu Thuần vừa muốn mở miệng, Chúa Tể này lại có thể nâng tay phải lên. Ngay lập tức khí thế của hắn kinh thiên, một trận gió bão hủy thiên diệt địa, lại trực tiếp quét ngang bốn ở phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần.

Loại cảm giác hẳn phải chết không thể nghi ngờ này, khiến cho tròng mắt Bạch Tiểu Thuần cũng run run. Hắn vội vàng hô to...

- Ta còn không có chuẩn bị tốt. Lần sau, lần sau trở lại.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?

Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở trên quảng trường của quạt tàn, vẻ mặt bi thương ngẩng đầu nhìn chỗ cửa ải một trăm ở phía xa trên xương quạt.

Hắn cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng thật sâu, loại tuyệt vọng này khiến cho hắn cảm thấy, mình không có cơ hội xông qua cửa ải một trăm này.

- Thật là quá đáng. Độ khó của cửa ải một trăm này như vậy, làm sao có thể thông qua được. Trừ khi ta là Thái Cổ... Cho dù có thể là Thái Cổ, chắc hẳn cũng phải sống chết mỗi bên một nửa...

- Nhưng ta cũng đã tới đây...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ, hắn hung hăng nắm tóc của mình một cái, mắt càng lúc càng đỏ. Đến cuối cùng, hắn tùy ý vỗ vào túi đựng đồ, rốt cuộc từ bên trong tìm ra một bầu rượu, bắt đầu uống một ngụm lớn.

Một lần uống này, chính là ba ngày...

Trong ba ngày, Bạch Tiểu Thuần không ngừng nói thầm. Khi thì đứng lên thử, khi thì lại cụt hứng ngồi xuống. Nhất là không biết từ lúc nào lên, tiểu khí linh xuất hiện ở trước mặt của hắn, cũng ngồi ở chỗ đó, than thở. Đồng thời, mỗi lần ở Bạch Tiểu Thuần đứng lên, nó đều run rẩy một cái, thở dài mở miệng.

- Ta cũng không biết Chúa Tể đại nhân tại sao muốn như vậy. Ta cũng muốn nhanh chóng có một chủ nhân mới. Nhưng ngươi không biết đâu, ta tận mắt nhìn thấy được những gia hỏa kia bị đập chết. Mỗi một người đều chết rất thê thảm a.

- Ta nhớ có một lần, người xông qua ải kia thân thể còn cường hãn hơn so với ngươi, lực khôi phục còn kinh người hơn. Bản thân ta cũng cho rằng, hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của ta. Nhưng ngươi đoán xem thế nào... Vút một cái, đã bị Chúa Tể đập thành thịt nát, kêu lên một tiếng rất thảm!

Tiểu khí linh vừa nói, ừa khoa tay múa chân. Bạch Tiểu Thuần nghe được cũng hãi hùng khiếp vía.

- Thật sự rất thảm. Máu tươi bạo phát. Đầu chỉ phát ra một tiếng động, liền trực tiếp vỡ ra...

- Bạch Tiểu Thuần a, chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết. Ta thật sự khuyên ngươi, đừng đi tự tìm đường chết. Vô dụng thôi... Ta xem như đã nhìn ra, lão Chúa Tể kia, hắn không muốn để cho ta có một chủ nhân mới!

- Mà thôi mà thôi, ngươi còn sống là tốt rồi. Cửa ải một trăm này ngươi cho dù không xông qua, ở chỗ này ngươi cũng có quyền hạn. Chúng ta có thể hợp tác. Ngươi yên tâm, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể giúp ngươi.

Tiếng tiểu khí linh thở dài thường xuyên vang vọng.

Lại như vậy, sau khi ba ngày qua đi, Bạch Tiểu Thuần cũng uống nhiều. Tiểu khí linh ở nơi nào cũng không ngừng nói cửa ải một trăm này đáng sợ thế nào. Cuối cùng Bạch Tiểu Thuần buông hồ lô trong tay ra, bỗng nhiên quay đầu lại nghi ngờ nhìn về phía tiểu khí linh.

- Ngươi từ khi nào lại có lòng tốt như vậy?

- Ta luôn luôn rất tốt bụng. Ngươi nghĩ rằng trước đó ta khuyên ngươi, là muốn làm khó dễ với ngươi sao? Ngươi sai rồi. Ta là muốn cứu ngươi!

Tiểu khí linh lập tức tỏ ra nghiêm trang, ngôn từ chính nghĩa, mở miệng nói.

...