Chương 207: Dạ Ma lan xa. .


...

Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

"Dạ Ma?" Nghe mấy gương mặt trên huyết thụ kia thét lên như vậy, Bạch Tiểu Thuần sững người. Hắn không biết chỉ trong một ngày, hung danh của hắn được lan truyền đi xa, không ít người đã vụng trộm gọi hắn là Dạ Ma.

Lúc này nghe được đám huyết thụ kêu réo không ngừng, Bạch Tiểu Thuần đầy phiền muộn, hừ lạnh một tiếng.

“Câm miệng!”

Thanh âm hắn phát ra mang đầy hung tàn khiến đám huyết thụ kia bị hù đến run rẩy, lập tức im bặt, kinh hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần. Thế rồi cả đám nhanh chóng kéo từng đám rễ dưới mặt đất lên rồi tranh thủ tản ra, chừa một lối đi nhỏ.

"Thần Toán Tử, đi ra cho ta!" Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất càm lên, nhàn nhạt nói. Thanh âm lan truyền khắp bốn phía, không ít người nghe thấy mà run rẩy trong lòng.

Sắc mặt Thần Toán Tử trong động phủ càng tái nhợt, ánh mắt đầy điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi lạnh đua nhau tuôn xuống.

“Dạ Táng, ngươi đừng nên khinh người quá đáng!” Từ động phủ truyền ra tiếng gã gào thét chói tai.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút uy hiếp tản ra từ trận pháp trong đám huyết thụ nên không bước vào, nghe Thần Toán Tử đáp lời liền bày ra bộ dạng lãnh khốc, còn cố tình bức ra huyết khí ầm ầm khuếch tán ra bên ngoài. Trong chớp mắt, huyết khí cuồn cuộn bốn phía, như hình thành một tầng sương mù.

Một màn này khiến khuôn mặt trên những thân huyết thụ kia càng thêm run rẩy, nhưng bọn chúng không dám gào thét lên mà chỉ co rút lại một chỗ đầy hoảng sợ.

Đám tu sĩ Trúc cơ xung quanh phát hiện chuyện xảy ra, không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy huyết khí đậm đặc trên người Bạch Tiểu Thuần. Còn Thần Toán Tử đang ở trong động phủ thì tái nhợt mặt mày, cười thảm, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, đang lúc gã định liều mạng chống cự thì giọng nói kiệt ngạo của Bạch Tiểu Thuần vang vọng bốn phía.

“Dạ mỗ đếm đến ba, ngươi lập tức cút khỏi đây. Động phủ này, ta đã muốn.” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, ngạo nghễ mở miệng, cảm giác mấy lời vừa rồi quả thật phi thường có khí thế.

“Dạ Táng, ta liều…Hả? Ngươi nói thật chứ?” Trong động phủ, tu vi Thần Toán Tử bộc phát, đang muốn toàn lực dẫn động trận pháp liều mạng với Bạch Tiểu Thuần thì chợt nghe câu nói này truyền tới. Gã trợn tròn hai mắt đầy kinh hỉ, lại như có chút không dám tin.

“Ồn ào, Dạ mỗ nói một là một, ta muốn động phủ này của ngươi, động phủ này hôm này coi như được quyết định xong.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, ngạo nghễ nói tiếp.

Hắn vừa nói xong, cửa động nhanh chóng mở ra rồi thân ảnh Thần Toán Tử vọt ra trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh, mới đó mà đã hiện ra giữa không trung, thanh âm vang vọng.

“Dạ Táng, Huyết Khê Tông ta mặc dù là Ma Tông, thế nhưng vẫn chú ý tới nhất ngôn cửu đỉnh. Trước mặt nhiều đạo hữu như vậy, nếu ngươi nuốt lời tất sẽ bị phỉ nhổ, cả đời này không ai thèm tin tưởng ngươi nữa!” Thần Toán Tử sợ a. Gã lo lắng Bạch Tiểu Thuần cố tình nói vậy để dụ gã ra ngoài, như vậy mới dễ dàng động thủ, cho nên mới truyền ra thanh âm chói tai, đồng thời nhanh chóng ném ngọc bội điều khiển động phủ ra, rồi cấp tốc bỏ chạy.

Không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn chỉ là muốn động phủ mà không phải mạng gã, lúc này có chút khó tin, còn có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, chụp lấy ngọc bội, kinh ngạc nhìn Thần Toán Tử chạy trốn mất tăm. Hắn lập tức hiểu ra, trong lòng thầm cảm khái, cũng không để ý nhiều mà đi vào trong đám huyết thụ.

Đám huyết thụ thấy được một màn đổi chủ này, bèn hớn hở mặt mày, hùa nhau nịnh hót.

"Dạ Ma chủ nhân uy vũ bất phàm, vô địch thiên hạ."

"Dạ Ma đại nhân hùng tài đại lược, hoành đồ bá nghiệp dễ như trở bàn tay!"

Nghe mấy lời của đám huyết thụ này, Bạch Tiểu Thuần nghiêm mặt liếc nhìn chúng nó, thế nhưng ánh mắt lại có vẻ cổ vũ. Vốn đám huyết thụ còn có chút lo lắng không yên, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Bạch Tiểu Thuần như được tiếp thêm dũng khí, tiếp tục tâng bốc. Bạch Tiểu Thuần lắc đầu thở dài.

“Quá ưu tú rồi, đi tới đâu cũng đều có một đám gia hỏa vây quanh, thật phiền não, mà ta lại không thể ngăn cản được.” trong lúc Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái, đám huyết thụ lại tiếp tục đua nhau tâng bốc thêm nữa.

"Dạ Ma vừa ra, thiên hạ không còn ma!"

"Dạ Ma liếc mắt một cái, chúng nữ tu lập tức mê đắm. . ."

"Dạ Ma thở dài, thương khung thất sắc!"

Dưới sự tâng bốc hết mình của đám huyết thụ, Bạch Tiểu Thuần mang theo tâm tình sung sướng bước vào động phủ Thần Toán Tử, nhìn huyết khí nồng đậm không thua kém gì khu vực thác nước của Tống khuyết, Bạch Tiểu Thuần càng thêm hài lòng.

Còn có thêm bảy tám khôi lỗi đồng thời bái kiến, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng an bài cho bọn chúng sửa sang lại động phủ xong xuôi, mới an tâm ở lại.

Chuyện Bạch Tiểu Thuần chiếm động phủ của Thần Toán Tử cũng nhanh chóng được truyền khắp Trung Phong, rồi lan rộng khắp tông môn, lại một loạt tin đồn về sự hung tàn của Dạ Táng nổi lên.

Thời gian trôi qua, chừng hơn nửa tháng nữa, chuyện tình liên quan tới Dạ Táng đã không ngừng len lỏi khắp Huyết Khê Tông, thậm chí lan rộng đến cả các gia tộc tu chân.

Tất cả đều biết được, Huyết Khê Tông lại ra thêm một nhân vật vô cùng hung tàn, dùng sức một người chiến một đám Trúc cơ, đánh chết bảy tám người, dẫn động huyết khí Trung Phong ngưng tụ Huyết Kiếm kinh thiên.

Hơn nữa lại còn Nghịch Huyết phản tổ, rung chuyển tâm thần mọi người.

“Tính cách người này cổ quái, không cách nào lường trước được, chớp mắt có thể bộc phát giết người, chớp mắt sau đó lại có thể buông bỏ nhẹ nhàng. Loại tính cách như vậy, rất khó nắm bắt được…”

“Đến cả Vô Cực lão tổ Huyết Khê Tông còn nói kẻ này có Ma tính…có thể sống sót trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng đủ thấy được người này không tầm thường!”

“Tống Khuyết tựa như cũng không phải đối thủ của hắn, đáng tiếc kẻ này chỉ là Phàm đạo Trúc cơ, bằng không nhất định càng cường hãn hơn nữa!”

“Chuyện này thì nói làm gì, ta còn nghe nói Tứ đại trưởng lão bốn tòa sơn phong đều điên cuồng tranh đoạt người này, cuối cùng Đại Trưởng lão Trung Phong Tống Quân Uyển không tiếc ***…”

Loại chuyện có liên quan tới Dạ Táng trong Huyết Khê Tông cũng thông qua một vài con đường khác nhau truyền ra ngoài, đến cả Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông đang khai chiến với nhau cũng nghe đến.

Linh Khê Tông giáp ranh với Huyết Khê Tông nên càng tường tận mọi chuyện, danh tự Dạ Táng cũng bắt đầu được lan truyền bên trong Linh Khê Tông, rồi truyền ra khắp toàn bộ hai bờ Nam Bắc, khiến không ít đệ tử Linh Khê Tông nghe được mà đồng loạt kinh hãi.

“Dạ Táng? Không có ấn tượng…” Cho dù Quỷ Nha đang bế quan cũng nghe tới chuyện này. Thế nhưng gã nhíu mày suy nghĩ rất lâu cũng không thể nhớ ra được Huyết Khê Tông Dạ Táng trong Vẫn Kiếm thâm uyên thế nào.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng như vậy, suy nghĩ thật lâu vẫn không chút ấn tượng nào. Nhưng vẫn lưu tâm về chuyện này, gã càng thêm không cam tâm hơn nữa, cũng biết rõ thời đại này thiên kiêu ngày càng nhiều, nếu không muốn bị đào thải thì bản thân cần phải cường đại hơn nữa.

“Dạ Táng…” Chu Tâm Kỳ hít sâu, chuyện tình của Huyết Khê Tông thì Linh Khê Tông càng lưu ý kỹ hơn đấy.

Chu Tâm Kỳ cũng rất kinh hãi, thậm chí khi nghe đến chuyện Dạ Táng dùng sức một người đối chiến với rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ khác thì lại cắn răng, tu hành càng thêm khắc khổ.

Chẳng những đám thiên kiêu như Bắc Hàn Liệt, Lữ Thiên Lỗi, Công Tôn Vân bị kích thích, mà ngay cả đám người Chưởng môn cũng tương tự. Bọn họ có thể không để tâm đến một tu sĩ có thể đối chiến một lúc với rất nhiều tu sĩ Trúc cơ cùng giai khác, thế nhưng bọn họ coi trọng, chính là Nghịch Huyết phản tổ.

“Dạ Táng này, nếu như cứ vậy mà phát triển sẽ trở thành một tai họa không nhỏ sau này…”

“Cho người tăng cường tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, tiểu tử này từ khi rời đi thì vô tung vô ảnh, không tìm thấy tung tích. Đến cả người thủ hộ tông môn phái ra cũng không tìm thấy khí tức của hắn.”

Trong lúc cao tầng Linh Khê Tông đều đang chấn động thì đám đệ tử nội môn cũng có nghe nói qua về danh tự Dạ Táng này, có điều cũng không thiếu giọng điệu khinh thường.

“Dạ Táng thì tính cái gì chứ, so được với Bạch sư thúc không?”

“Đúng đấy, Bạch sư thúc mà ra tay, Dạ Táng này lập tức tan thành mây khói!” Giọng điệu như vậy chủ yếu là từ Hầu Tiểu Muội và Trương Đại Bàn truyền ra từ trong đám người, hơn nữa Hứa Bảo Tài vì mưu cầu danh lợi mà góp công truyền bá không nhỏ.

Thậm chí vì để khẳng định tên Dạ Táng mới quật khởi này chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dùng một ngón tay cũng có thể tiêu diệt được, mà Hầu Tiểu Muội còn cất công tìm Hâu Vân Phi đang bế quan thăm hỏi vài điều.

“Dạ Táng? Lúc đó có nhiều người vây công Tiểu Thuần lắm, cũng không có ấn tượng gì.” Hầu Vân Phi nghĩ ngợi nửa ngày, cũng không nghĩ ra được bèn cười nói.

“Cho nên ta nói Tiểu Thuần ca ca là lợi hại nhất a. Ca, ngươi nói Tiểu Thuần đang ở đâu a, thế nào mà không ai tìm thấy hắn, hắn có gặp nguy hiểm gì không?” Hầu Tiểu Muội vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy mất mát.

Hầu Vân Phi khẽ vỗ đầu Hầu Tiểu Muội, nhìn xa xăm hồi lâu rồi cười khẽ.

“Không cần lo cho hắn, tên này…cho dù là ở đâu đi nữa, cũng không cần phải lo cho hắn, mà nên lo lắng cho đám xui xẻo quanh hắn đấy...Bây giờ, nói không chừng có không ít người đang vì hắn mà nghẹn khuất phát điên.”

Hầu Tiểu Muội nhớ đến mấy chuyện cũ, chợt bật cười. Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, nàng biết mình phải cố gắng tu hành, chỉ như vậy, mai sau có lẽ…mới có hi vọng cùng sánh với Bạch Tiểu Thuần.

Trong lúc danh tiếng Dạ Táng được truyền khắp bốn phương, thì hắn lại đang tu hành trong huyết đầm, mượn nhờ huyết khí nồng đậm tại đây, bắt đầu tu hành Bất Tử Kim Cương tầng thứ hai.

Trong lúc đó, giọt Thông Thiên Hà trong cơ thể hắn đã hòa tan được một nửa, không bao lâu nữa là sẽ hòa tan hoàn toàn.

Điều này có nghĩa là hắn đột phá được Trúc cơ sơ kì, đồng thời Ngự Nhân đại pháp của Bạch Tiểu Thuần cũng tiến thêm một bước nữa, có thể thử nghiệm được rất nhiều điều mà trước kia không thể làm được.

Hắn không có cơ hội để sử dụng Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm, nhưng vẫn luôn được uẩn dưỡng bên trong. Bạch Tiểu Thuần tin tưởng một lúc nào đó mình mở con mắt thứ ba này ra, uy lực sẽ lớn hơn trước rất nhiều lần.

Còn có Hám Sơn Chàng cũng được Bạch Tiểu Thuần đang không ngừng tu luyện, trong động phủ của hắn luôn vang lên tiếng nổ ầm ầm, dần dần càng thêm thuần thục.

Bạch Tiểu Thuần cũng không từ bỏ nghiên cứu về Nguyên Từ chi lực, tuy vẫn chưa nắm bắt được trọng điểm, thể nhưng hắn tin rằng phương pháp của mình không tầm thường. Hơn nữa nghĩ tới biến hóa của lực hút và lực đầy khiến tim hắn không ngừng đập mạnh.

“Nếu như ta có thể nghiên cứu rõ ràng thứ này, về sau kẻ nào muốn tới giết ta, mạnh hơn ta, một chỉ điểm ra có thể khiến đối phương không cách nào tới gần được. Còn như yếu hơn ta, ta triệu về, chính hắn phải tự mình bay tới.” Nghĩ tới đây, hai mắt Bạch Tiểu Thuần phấn chấn sáng lấp lánh.

...