Chương 1728: Cơ hội tốt!


...

Tiếng gào thét này lại trực tiếp dâng lên gió bão, ầm ầm ầm khuếch tán về bốn phía tám hướng xung quanh. Cũng chính là bởi vậy, huyết quang ở giữa không trung không thể không dừng lại một chút. Thân thể ở bên trong huyết quang này, không ngờ là một vị quái vật giống như người lại không phải là người, giống như rắn mối lại không phải là rắn mối!

Quái vật này có thân thể của người cùng hai tay, hai chân. Nhưng trên người lại đều là mảnh vảy huyết sắc. Ngũ quan trên mặt có thể mơ hồ nhìn ra, là một nam tử. Nhưng trong mắt có hai đồng tử cùng với cái đầu lưỡi dài, nhỏ ở sâu bên trong miệng thi thoảng vươn ra, khiến cho tất cả mọi người sau khi nhìn thấy rõ ràng, tâm thần đều chấn động.

Mà gió bão này lại cực kỳ cường hãn, có thể so sánh với Thái Cổ hậu kỳ. Lúc này, trận gió quét ngang tám phương. Đám người Tuyệt Địa, lại trực tiếp không chịu nổi, lui về phía sau. Bạch Tiểu Thuần lập tức đưa đại kiếm bắc mạch chắn ngang ở trước người, lúc này mới cản được trận gió bão hung bạo này nổ mạnh.

Chỉ có đám người Cổ Thiên Quân, Quảng Mục Thiên Tôn, lúc này mạnh mẽ chống lại, nhanh chóng tới gần. Bọn họ ra tay chính là đòn sát thủ. Trong tiếng nổ lớn vang lên, phân thân Chúa Tể kia rõ ràng suy yếu. Trong mắt hắn mang theo sự điên cuồng, tốc độ cực nhanh, cùng mọi người chém giết.

Tiếng sấm không ngừng vang vọng. Sau khi Bạch Tiểu Thuần lui lại phía sau mấy bước, hắn lại không tiếp tục tiến lên. Chỉ là hắn không muốn tiến lên, nhưng phân thân của Chúa Tể này lại lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Hai đồng tử trong mắt hắn ẩn chứa sự thù hận. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, tim chợt đập thịch một tiếng

- Thật sự là tới tìm ta báo thù.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hắn biết không thể nào lui về phía sau được nữa, đành phải kiên trì hét lớn một tiếng. Đại kiếm bắc mạch trong tay hắn trực tiếp nâng lên, hung hăng chém về phía phân thân Chủ Tể đã lao tới!

Phân thân Chủ Tể gào thét, bị ép phải lại lui về phía sau, một lần nữa rơi vào trong sự bao vây tấn công. Lúc này mọi người đều không chú ý tới trận doanh. Mỗi người đều triển khai ra toàn lực. Cho dù là cuối cùng tranh đoạt, cũng phải giết chết phân thân Chủ Tể này xong mới lựa chọn.

- Không thể để cho nó chạy trốn. Lực khôi phục của nó quá mạnh mẽ. Không thể cho nó thời gian được!

Quảng Mục Thiên Tôn lo lắng, lập tức mở miệng.

Đám người Cổ Thiên Quân đều hít thở dồn dập. Lúc này bọn họ ra tay, không giữ lại. Tất cả mọi người tập hợp lực lượng của mình lại, ép cho phân thân Chủ Tể càng thêm suy yếu. Cảm giác suy yếu này, theo thời gian trôi qua, càng thêm mãnh liệt.

Thật ra, một cảnh tượng trước đó, khiến cho trong lòng đám người Cổ Thiên Quân chấn động. Bà lão thê thảm, thân thể Phệ Linh Thượng Nhân mục nát. Quảng Mục Thiên Tôn mất đi cánh tay. Tất cả những điều này không điều nào không nói rõ về mức độ đáng sợ của phân thân Chủ Tể này!

Nhất là nghĩ đến nếu như để cho đối phương chạy trốn, mất đi cơ hội lần này, lấy bản lĩnh hấp thu sức sống của phân thân Chủ Tể này, sợ là khi lại tìm được hắn, hắn đã khôi phục lại không ít.

Kể từ đó, hai bên đều không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Một khi Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng tự mình chạy tới, phần thưởng đưa ra trước đó, sợ là cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Ở trong tiếng nổ lớn này, trong mắt phân thân Chúa Tể kia lộ ra sự tuyệt vọng. Lúc này thương thế của hắn quá nặng, cho nên căn bản không có cách nào chạy ra khỏi nơi đây. Mắt thấy bản thân đã suy yếu chỉ còn lại có một hơi thở, phân thân Chủ Tể này bất chợt ngửa mặt lên trời rít gào.

Ở dưới tiếng rít gào này, thân thể của hắn trong nháy mắt bành trướng ra, giống như một quả bóng cao su cực lớn. Cảnh tượng như vậy nhất thời tim mọi người chợt đập mạnh. Theo bản năng lại từng người đều lui ra phía sau.

Gần như trong chớp mắt khi mọi người lui ra phía sau, thân thể của phân thân Chủ Tể này ầm một tiếng, lại trực tiếp nổ mạnh ra. Sau khi thân thể hắn nổ tung ra, một trùng kích cực lớn, khuếch tán ra!

Ầm ầm.

Dư âm ngập trời động địa. Đám người Tuyệt Địa Thiên Tôn, Nguyên Yêu Tử, Quảng Mục Thiên Tôn, Thông Thiên Đạo Nhân đều phun ra máu tươi. Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa, Trần Tô, Linh Cửu Thiên Tôn, bao gồm Bạch Tiểu Thuần, cũng như vậy. Thân thể của mọi người còn không khống chế được lui về phía sau.

- Phân thân Chủ Tể này cũng quá mạnh mẽ!

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Lúc này tay hắn cầm đại kiếm bắc mạch cũng cảm giác đau đớn không ngừng. Trong lòng hắn hoảng sợ.

Đồng thời, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, thấy được Thông Thiên Đạo Nhân ở cách đó không xa, cũng bị chấn động phun ra máu, lui lại phía sau.

Ánh mắt của hắn lóe lên, lặng lẽ tới gần.

- Tất cả mọi người đang cướp thân thể của Chúa Tể này. Ta xem có thể nhân cơ hội này, giết Thông Thiên Đạo Nhân này hay không.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, sát cơ trong lòng nhất thời dâng lên.

Mà giờ khắc này, sau khi thân thể phân thân Chúa Tể kia tự bạo, thình lình từ trong cơ thể hắn chui ra một con rắn mối dài chừng nửa trượng. Con rắn mối này mới vừa xuất hiện, chỉ còn lại một hơi thở, giống như suy yếu đến cực hạn, yếu ớt không chịu nổi một đòn. Nó lắc lư lựa chọn một phương hướng, sử dụng một hơi thở cuối cùng, nhanh như tên bắn lao ra xa.

Mà phương hướng nó lựa chọn, lại là chỗ của Thông Thiên Đạo Nhân. Ngay cả Thông Thiên Đạo Nhân cũng thoáng sửng sốt một chút. Nhưng trong nháy mắt, trong mắt hắn lại thoáng lộ ra một ánh sáng màu đen quỷ dị. Hai tay hắn nhanh chóng bấm quyết, hét lớn một tiếng.

- Mười cánh cửa quy về làm một!

Theo hắn bấm quyết, mọi người ở nơi này đều bị trùng kích trước đó đẩy lui về phía sau. Trước người Thông Thiên Đạo Nhân, lập tức lại truyền ra tiếng sấm. Phù văn ngắn dài khác nhau với số lượng lớn tổ hợp lại cùng một chỗ, hình thành một cánh cửa phù văn cực lớn, lại trực tiếp từ bên trong hư vô hạ xuống, giống như mang theo lực lượng phong ấn nào đó, bỗng nhiên phong ấn về phía rắn mối đã lao tới!

Rắn mối này đã không có ý thức, lúc này chỉ là theo bản năng trùng kích, lại có thể một đầu thúc vào trên cánh cửa phù văn này, trong nháy mắt lại đụng thủng một lỗ!

Mà cánh cửa phù văn vào giờ phút này giống như trực tiếp phân giải, hóa thành vô số phù văn, trực tiếp bao trùm lấy thân thử của con rắn mối phù văn dường như đã hôn mê này, kéo mạnh xuống một cái, sắp bị Thông Thiên Đạo Nhân lấy đi.

- Thông Thiên Đạo Nhân, ngươi dám!

...