...
Dịch giả: Tiểu Băng
Cổng ra vào di tích cung điện có khá nhiều đá tảng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy lẫn trong đám đá tảng đó có một cánh cửa đã bị tàn phá.
Đi qua cửa này, có thể bước vào cung điện dưới mặt đất.
Ngay bên cánh cửa ra vào ấy chính là khách sạn Trường Sinh, tu sĩ ra vào hối hả.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Người thì tính tiền, kẻ bán linh trà, tuy Thanh Long hội chỉ lấy một thành tiền lời, nhưng muốn vào di tích thì phải mua linh trà, giá mười điểm một ly.
Song tính ra thì vẫn còn lương tâm chán so với Thiên Không Hội, thế nên tu sĩ Không Thành không hề phản đối, chưa kể nơi đây là đất tư nhân, bản thân mấy chữ này đã là một loại uy hiếp.
Lại thêm đủ loại tin đồn về Thanh Long hội thủ lĩnh càng làm cho người ta nghe mà sợ, không dám đắc tội.
Tống Khuyết thong dong đi đến, thần sắc lạnh lùng, toàn thân hừng hực sát khí, đây đã trở thành bộ dạng quen thuộc khi ra ngoài của hắn, giúp hắn xử lý một số chuyện vặt nhẹ nhàng và dễ dàng.
Hắn không có ý định bước vào chòi hóng mát, mà định đi thẳng tới cửa di tích, song vừa mới tới gần, đang muốn vượt qua đình nghỉ mát, lập tức một tu sĩ Thanh Long hội đi tới ngăn lại.
"Vị đạo hữu này, kính xin mua một ly linh trà." Thanh niên tu sĩ Thanh Long hội mỉm cười khách khí ôm quyền, đây là quy tắc do Trần Mạn Dao định ra, luôn phải khách khí với tu sĩ lui tới.
"Mua linh trà gì?" Tống Khuyết cau mày, giơ lệnh bài của Thiên Không Hội lên.
"Thấy chưa, ta có lệnh bài!"
Thanh niên Thanh Long hội khẽ cười, đã gặp phải nhiều tu sĩ mới từ bên ngoài trở về chưa biết tình hình, nên y rất bình thản, nhẹ nhàng giải thích.
"Thật là ngại nói cho đạo hữu biết, lệnh bài này là của Thiên Không Hội, nhưng nơi đây đã không còn thuộc về Thiên Không Hội, mà là thuộc về Thanh Long hội chúng ta, quy tắc đã được sửa lại." Thanh niên từ tốn nói lại quy tắc mới cho Tống Khuyết nghe.
Tống Khuyết sững sờ, lệnh bài này hắn đã phải tốn rất nhiều tài vật mới mua được, tác dụng của nó là được Thiên Không Hội miễn thu ba thành tiền lời, nên bây giờ nghe nói lệnh bài không còn hiệu lực, Tống Khuyết không tin được.
"Chuyện này sao có thể, Thiên Không Hội khổng lồ như thế, các ngươi... Nơi đây..." Tống Khuyết lo lắng, nếu lệnh bài này không còn hiệu quả, đồng nghĩa hắn đã tổn thất cực lớn,ảnh hưởng cả tới việc tấn chức áo vàng của hắn.
"Các ngươi không thể như vậy, lệnh bài này ta đã phải tốn rất nhiều tài vật mới mua được!!" Tống Khuyết sốt ruột, sát khí ầm ầm tràn ra, tính hắn vốn nóng nảy, giờ lại quýnh lên, nên ngôn từ cũng trở nên rất ác liệt.
Tu sĩ xung quanh vội lùi ra, tuy nhiên trong số này cũng có những người có lệnh bài của Thiên Không hội, giờ cũng lợi dụng thời cơ, xôn xao hùa theo.
"Thanh Long hội phải đưa ra cho ta một câu trả lời hợp lý!"
"Đúng thế, lệnh bài của ta cũng tốn của nhiều lắm, làm sao có thể nói không có hiệu quả là không có hiệu quả!"
Thanh niên Thanh Long hội sầm mặt, hừ một tiếng.
"Cút ra ngoài, dám làm ồn ở đây, đừng trách Thanh Long hội ta không khách khí!"
Tống Khuyết bừng lên sát cơ, mắt lóe hàn mang, tu vi giả đan bùng ra mãnh liệt, tạo thành một cơn gió lốc quét ngang, tiến tới một bước.
Bỗng một giọng nói kinh ngạc từ một nơi không xa vọng tới.
"Tống Khuyết?" Thần Toán Tử và Hứa Bảo Tài đi tới, nhìn Tống Khuyết sững sờ.
Tống Khuyết vốn đang sát khí đằng đằng, thấy Thần Toán Tử và Hứa Bảo Tài thì cũng sửng sốt một chút, nhất là thấy hai người mặt mày hồng hào sung mãn, thanh niên Thanh Long hội đang lạnh tanh quát tháo tu sĩ chung quanh lại trở nên rất cung kính với hai người, thì rất ngạc nhiên.
"Các ngươi..." Tống Khuyết cảm thấy việc này có chỗ kì kì, song còn chưa kịp nghĩ ra, Bạch Tiểu Thuần nghe bên ngoài ồn ào, Linh thức quét qua, nhìn thấy Tống Khuyết, thì vui vẻ chạy ra.
Sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến cho tất cả Thanh Long hội tu sĩ trong quán trà đều thần sắc cuồng nhiệt, cung kính quỳ xuống.
"Bái kiến thủ lĩnh!"
Tu sĩ xung quanh cũng có khá nhiều người cúi đầu, ôm quyền.
"Bái kiến Thanh Long thủ lĩnh!"
Hầu như ai nấy đều lên tiếng chào, Tống Khuyết ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Khuyết nhi a, ngươi rốt cuộc đã tìm tới!" Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt đau lòng, bước nhanh, cao giọng hô.
"Khuyết nhi, sao ngươi nhìn thê thảm vậy, ta tưởng ta đã thảm lắm rồi, không ngờ ngươi còn thảm hơn ta."
Người xung quanh đều nhìn Tống Khuyết đầy hâm mộ, họ đều nhìn ra Thanh Long hội thủ lĩnh và tu sĩ gọi là Khuyết nhi này có quan hệ không bình thường.
Vả lại cách xưng hô này giống như… Khuyết nhi này chính là con cháu của Thanh Long hội thủ lĩnh.
Tống Khuyết mặt trắng bệch, cả người choáng váng, trừng trừng nhìn Bạch Tiểu Thuần toàn thân phục trang đẹp đẽ, đeo đầyngọc bội lấp lánh, chỉ một bộ trang phục này, tính sơ sơ cũng ít nhất trên trăm vạn điểm cống hiến.
Nhất là sau lưng Bạch Tiểu Thuần còn có hơn mười Khôi Lỗi thị nữ đi theo đi ra, mỗi thị nữ dẫn một con linh thú khác nhau, cộng cả lại, mấy trăm vạn điểm cống hiến cũng có.
Hắn cực khổ vất vả một năm trời, ăn mặc tiết kiệm, cửu tử nhất sinh, chỉ còn kém đệ tử áo vàng một chút, mà giờ đem so với người ta, hắn thực muốn chết đi cho rồi.
"Ngươi... Ngươi... Thanh Long... Thủ lĩnh?" Tống Khuyết lảo đảo, không thể nào tin được.
Cùng lúc, Trương Đại Bàn và Trần Mạn Dao cũng đều đi ra, đều nhìn thấy Tống Khuyết, Tống Khuyết cũng nhìn thấy họ, thấy ai cũng bộ dáng phú quý bức người làm hắn vô cùng khó chịu, lúng túng.
"Các ngươi..."
Hứa Bảo Tài vội ho một tiếng, nhìn Tống Khuyết đầy cảm thông và thương xót.
"Tống Khuyết, đây là nhà của chúng ta, Thanh Long hội chính là do thiếu tổ thành lập, khách sạn này là của chúng ta, vùng đất này cũng là đất tư nhân của thiếu tổ, lệnh bài của ngươi thực sự là không thể dùng được nữa, nhưng ngươi là cháu của thiếu tổ, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải có lệnh bài chi nữa, ngươi vứt đi đi... ở đây từ nay ngươi tha hồ ra vào, đúng không thiếu tổ?" Hứa Bảo Tài thở dài, nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị, vỗ vai Tống Khuyết đang đứng ngơ ra, bộ dạng y như trưởng bối thực thụ, gật đầu.
"Khuyết nhi, khi ta đi, dì nhỏ của ngươi đã gửi gắm ngươi cho ta, ta là trưởng bối, đương nhiên phải có trách nhiệm lo cho ngươi, tuy lúc đó ngươi vô tình vô nghĩa từ bỏ ta, nhưng dượng là người rộng lượng, thế này đi, ngươi đi di tích quá nguy hiểm, dượng không thể trơ mắt nhìn ngươi đi mạo hiểm, ngươi còn thiếu bao nhiêu điểm cống hiến, tới đây nói cho dượng biết, dượng cấp đủ cho ngươi, muốn trở thành áo bào màu vàng, chỉ cần nói một câu với dượng."
Lời này nói ra, làm người xung quanh đều hâm mộ và ganh tị nhìn Tống Khuyết, đối với họ, trở thành đệ tử áo vàng là ước mơ cả đời của họ, thế mà, cơ hội như vậy, Bạch Tiểu Thuần lại đưa cho Tống Khuyết một cách cực kì dễ dàng.
Nhưng Tống Khuyết tâm cao khí ngạo, nghe những câu này lại vô cùng phản cảm, cái tên kia mở mồm một chữ dượng ngậm miệng hai chữ dượng, lại còn gọi hắn Khuyết nhi, tía nó, nhất là giữa hai người chênh lệch quá lớn, làm Tống Khuyết lửa giận bốc lên não, phun ra một ngụm máu tươi, giận mà ngất đi.
...