...
Không dừng lại, sau khi lao ra, tốc độ của hắn nhanh hơn, hóa thành tàn ảnh lao thẳng đến... Ở phía sau tinh không này, thần hồn Tinh Không lão tổ bị chấn động đi ra!
Hắn không muốn giết người, hắn chỉ muốn đánh cho Tinh Không lão tổ phục!
Sắc mặt Tinh Không lão tổ tái nhợt. Lúc này dưới trạng thái thần hồn, trong mắt hắn, Bạch Tiểu Thuần mặc thế giới y, toàn thân từ trên xuống dưới ẩn chứa ý chí thế giới, đang tới gần. Ở trong lòng Tinh Không lão tổ, một cảm giác không có cách nào chống cự càng ngày càng mãnh liệt, không ngừng đánh thẳng vào ý chí chiến đấu của bản thân đã giảm thấp. Hắn cay đắng. Đối với Bạch Tiểu Thuần này, hắn đã sợ. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần tới gần, mắt thấy tay phải Bạch Tiểu Thuần giơ lên, vội vàng cấp bách mở miệng.
- Nghe lời ngươi, nghe lời ngươi... Đánh với ngươi sẽ bị mệt chết. Ngừng chiến, ngừng chiến! Đừng đánh!
Tinh Không lão tổ rất phiền muộn. Hắn nhìn ra được chiến lực của Bạch Tiểu Thuần so với mình vẫn còn có chút chênh lệch. Chênh lệch này mặc dù không phải cực lớn, nhưng cũng đủ để cho ở dưới trạng thái bình thường, thời điểm hai người chém giết, sẽ giết chết đối phương.
Chỉ là... Đây là trạng thái bình thường. Hôm nay Bạch Tiểu Thuần ở trong mắt Tinh Không lão tổ, là một loại hình thái không phải bình thường. Loại lực khôi phục khủng khiếp, đủ để loại bỏ tất cả mọi tổn thương của mình. Thần thông thuật pháp của đối phương, đối với mình tuy có thể lấy chống lại. Chỉ khi nào đối mặt loại thế tấn công liên tục không dừng giống như như dời núi lấp biển, hắn mới vô cùng đau đầu.
- Đánh với hắn, quá mất sức... Gia hỏa này căn bản là lông tóc không tổn hao gì!
Trong lòng Tinh Không lão tổ thầm thở dài một tiếng. Đối với cái dạng Bạch Tiểu Thuần này, hắn tất nhiên vẫn có thể đoán được kết quả cuối cùng sau cuộc chiến giữa hai người.
Lúc này, trong sự phiền muộn, thoáng một cái, thần hồn của hắn trực tiếp trở về cơ thể, tùy ý lui lại phía sau vài bước, rõ ràng biểu thị cuộc chiến tranh ở bên ngoài Cự Quỷ Thành, hắn lựa chọn ngừng chiến.
Mắt thấy Tinh Không lão tổ đưa ra lựa chọn, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Cự Quỷ Vương.
- Cự quỷ lão ca, tiếp theo tới phiên chúng ta.
Cự Quỷ Vương cười khổ, trong lòng cũng dâng lên cảm giác bất lực. Cảm giác của hắn giờ khắc này cũng giống như Tinh Không lão tổ. Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, giống như nhìn quái vật vậy, vội vàng lắc đầu.
- Nghe lời ngươi, ngừng chiến...
Hai đại Bán Thần ngừng tay, nhất thời lại ảnh hưởng tới chiến trường bên dưới. Rất nhanh, tu sĩ hai bên đều lui về phía sau. Sau khi lui ra phía sau, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hướng lên bầu trời, đều mang theo sự chấn động, hoảng sợ cùng phức tạp.
Mọi người của Nghịch Hà Tông cũng như vậy. Nhất là đệ tử bên trong Linh Khê Nhất Mạch cùng Huyết Khê Nhất Mạch. Lúc này trong đầu bọn họ hiện lên, đều là cảnh tượng ban đầu khi hai tông khai chiến trước đó, một mình Bạch Tiểu Thuần đứng ra ngăn cản.
- Cuộc chiến tranh này, hắn... thật sự có thể ngăn cản được sao...
Linh Khê lão tổ cụt hứng lắc đầu, trong lòng than nhẹ.
Mắt thấy tu sĩ hai bên từ từ tách ra, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng của hắn lần nữa dâng cao hi vọng. Lúc này trong mắt càng thêm kiên định.
- Ngăn cản chiến tranh nơi đây chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo, ta muốn đi tìm người canh giữ lăng mộ...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, đang muốn xoay người rời đi. Nhưng bỗng nhiên, vào giờ phút này, toàn thế giới lại giống như có lực vô hình hạ xuống, bao phủ tám phương. Một cảm giác đè nén mãnh liệt không có cách nào hình dung, nhất thời từ trên trời hạ xuống!
Khắp nơi trên mặt đất, tu sĩ hai bên đang tách xa nhau đều chấn động tâm thần, đồng thời ngẩng đầu. Thiên Nhân cũng tốt. Thậm chí là Cự Quỷ Vương cùng Tinh Không lão tổ lúc này đang buồn bực, sắc mặt cũng đều đại biến, chợt ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên khoảng không lúc này lặng lẽ không một tiếng động, thình lình xuất hiện một... con mắt thật to!
Con mắt khổng lô vô hạn, ở trên bầu trời chậm rãi mở ra, lại chợt nhìn về phía chiến trường, nhìn về phía... Bạch Tiểu Thuần!
Theo con mắt này mở ra, cảm giác bị đè nén lúc trước, vào giờ phút này mãnh liệt hơn, ầm ầm dâng lên. Điều này khiến cho vô số tu sĩ ở khắp nơi trên mặt đất, thân thể mỗi người đều run rẩy, giống như từ trong linh hồn sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi, khiến cho bọn họ hít thở dồn dập, tâm thần đều chấn động, trong nháy mắt trong đầu trống rỗng, dường như mất đi ý thức.
Thậm chí toàn thế giới, vào giờ phút này dường như đều dừng lại. Tất cả đều biến mất, duy nhất chỉ có con mắt đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, trở thành thứ duy nhất!
Bên trong con mắt này, mang theo ánh mắt lạnh lùng, còn có hàn quang!
Ánh mắt này giống như xuyên thấu tất cả, trực tiếp đánh vào bên trong tâm thần của những người có mặt ở đây. Cho dù là tu vi Thiên Nhân, cũng không thể tránh khỏi. Bị ánh mắt này chăm chú nhìn xuống, thân thể bọn họ đều run rẩy.
Cường hãn giống như Cự Quỷ Vương, hơi thở cũng trở nên vô cùng dồn dập.
- Thiên Tôn...
Cự Quỷ Vương chợt lui về phía sau, thần sắc cũng trở nên dữ tợn. Tu vi toàn thân không ngừng khuếch tán ra, giống như ở dưới sự kích thích của ánh mắt này, cảm nhận được nguy cơ trước đó chưa từng có, theo bản năng muốn đi chống lại.
Thân thể Tinh Không lão tổ cũng chấn động, nhưng không có lui ra phía sau, mà cung kính hướng về phía con mắt trên bầu trời, lạy một cái.
Bạch Tiểu Thuần chật vật ngẩng đầu, nhìn về phía con mắt trên bầu trời. Khí tức của hắn có chút bất ổn. Thân thể hắn theo bản năng có cảm giác sợ hãi. Hắn có thể cảm nhận được, thời khắc này Thiên Tôn hình như càng cường đại hơn so với mấy năm trước, khi hắn gặp ở bắc mạch. Tuy vẫn không khủng khiếp bằng trước đây lúc ở Man Hoang đánh một trận cùng người canh giữ lăng mộ, nhưng lại không kém hơn nhiều lắm.
Hiển nhiên, sau khi thu được phân thân của mặt quỷ, thương thế của hắn rõ ràng đã khôi phục không ít.
- Ra mắt... Thiên Tôn.
Ở dưới ánh mắt của Thiên Tôn, Bạch Tiểu Thuần có loại cảm giác toàn thân từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu. Cũng may bên ngoài thân thể của hắn có thế giới y, trên người còn có ý chí thế giới minh minh ngưng tụ, khiến cho hắn có thể chống lại ánh mắt này tập kích. Lúc này hắn cố chịu đựng sự chấn động trong lòng, hướng về phía bầu trời cúi đầu.
- Bạch... Tiểu... Thuần...
Sau khi Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, mắt của Thiên Tôn ở trên bầu trời mới dần dần không còn sự lạnh lùng, mà lộ ra một sự cuồng nhiệt mà từ trước đến nay Bạch Tiểu Thuần chưa từng thấy ở trên người Thiên Tôn...
...