...
Vì vậy hắn bắt đầu tìm kiếm. Giống như Bạch Tiểu Thuần, khi nhìn thấy được quá nhiều thi thể, trong lòng Cự Quỷ Vương cay đắng đến cực hạn. Nhưng hắn tin tưởng một điểm, Bạch Tiểu Thuần... tuyệt đối sẽ không tử vong.
Ở dưới sự tin tưởng chắc chắn này, hắn tìm kiếm trong thời gian hơn nửa năm. Cuối cùng vào hôm nay, hắn tìm được... Bạch Tiểu Thuần với bộ dạng chán chường tinh thần sa sút.
So với việc Bạch Tiểu Thuần tinh thần sa sút, trên thực tế tâm tình Cự Quỷ Vương cũng không cao. Từng trải qua đại chiến Man Hoang, thế giới tan vỡ, nữ nhi mất tích. Một loạt chuyện xảy ra, khiến cho hắn đường đường là Thiên Vương của Khôi Hoàng Triều, hiện tại lại biến thành hai bàn tay trắng.
Xuyên thành vị hoàng đế 'cong vòng', thụ 1 lòng muốn bảo vệ chàng hoàng tử lưu lạc để đổi lại cái kết lâm ly bi đát!
Tôi có mắt âm dương
Trong khốn cảnh tìm thấy hi vọng, đây là hành trình từ Thợ săn yếu nhất thành Thợ săn mạnh nhất hạng S!
Quái nữ hiện đại vô tình xuyên không vào vòng tay Đế vương, cố tình giả sen trắng yếu đuối nhưng bị bắt hiện 'nguyên hình'
Những thê thiếp trước đây của hắn ở Cự Quỷ Thành, hiện tại cũng không biết đang ở phương nào. Tất cả những chuyện này, khiến cho người cường hãn giống như Cự Quỷ Vương, trong lòng cũng gần như mờ mịt.
Thần dân của mình, còn có những huy hoàng trước kia, hiện tại trong chớp mắt... theo thế giới Thông Thiên tan vỡ, giống như mây khói trôi qua, đều trở thành quá khứ. Ở trong đại lục Vĩnh Hằng xa lạ này, bày ra ở trước mặt hắn, là... bắt đầu lại từ đầu.
Đối với hắn đã đến tuổi nhất định, mỗi lần nghĩ đến chuyện bắt đầu lại từ đầu, trong lòng hắn khó tránh khỏi thầm thở dài cùng cay đắng. Cũng vào lúc này, hắn phát hiện ra sự kỳ diệu của đại lục Vĩnh Hằng.
Rượu nơi này, không chỉ có thể say người phàm, còn có thể say tiên nhân.
- Ngươi thấy được sao...
Bạch Tiểu Thuần cầm bầu rượu một lát, ngơ ngác mở miệng. Hắn cũng không nói là nhìn thấy cái gì, nhưng Cự Quỷ Vương có thể nghe hiểu được.
- Ngươi là người đầu tiên còn sống mà ta gặp được. Nhưng lão phu tin tưởng, mặc dù trong lúc truyền tống, có không ít người tử vong, nhưng hiện tại người có thể giống như chúng ta, có thể nhìn thấy được tinh không, nhất định là không ít!
Cự Quỷ Vương trầm mặc hồi lâu, trầm giọng nói.
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên bầu trời đêm, thật lâu không nói gì...
Giờ này phút này, dưới bầu trời đêm, ở trên năm chỗ Tiên Vực của đại lục Vĩnh Hằng, tại các khu vực khác nhau, các châu khác nhau, các quận khác, trong thành thị khác nhau cùng với trong nơi hoang dã, đều có những người chảy huyết mạch của đại lục Thông Thiên, đang ngẩng đầu, nhìn tinh không xa lạ.
Bọn họ đều không nhìn thấy được những vì sao dày đặc. Nếu có đầy đủ tu vi đi quét ngang toàn bộ đại lục Vĩnh Hằng, nhất định có thể nhìn thấy được... bên trong tinh không của đại lục này những vì sao lấm tấm đầy trời. Từng người tản ra ánh sáng không cam lòng trước số phận, đang không ngừng giãy dụa.
Lý Thanh Hậu, Linh Khê lão tổ, Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài.
Chu Tử Mạch, Tống Quân Uyển...
Còn có Thiết Đản. Năm đó, ở bên trong cuộc chiến tranh ở Man Hoang, vì sự điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần, đã bỏ quên nó. Nhưng nó vẫn đứng ở phía xa nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cho đến thế giới tan vỡ, cho đến khi bị truyền tống đến trên đại lục Vĩnh Hằng xa lạ này, nó nhìn những người xa lạ này. Nó có chút khiếp sợ. Chỉ có điều mặc dù nó không cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại cảm nhận được một sóng dao động quen thuộc mang theo sự xa lạ. Vì vậy nó tìm qua, gặp được Tống Quân Uyển...
Mà sóng dao động khiến cho nó cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chính là ở bên trong bụng của Tống Quân Uyển...
Quen thuộc chính là huyết mạch. Xa lạ chính là khí tức. Thiết Đản không hiểu. Chỉ là nụ cười xinh đẹp của Tống Quân Uyển, khiến cho nó hiểu rõ, nó phải đi bảo vệ khí tức này, bảo vệ huyết mạch này!
Nó tin tưởng, sớm hay muộn sẽ có một ngày, mình có thể ở bên trong thiên địa xa lạ này, lại nhìn thấy được... bóng dáng quen thuộc kia.
Khi ngày hôm sau tới, thi thể ở bên ngoài miếu thờ, đã không thấy nữa. Kể cả hai hán tử lưu manh cướp ngựa, chạy trốn suốt đêm cũng vĩnh cửu biến mất ở bên trong thiên địa.
Bạch Tiểu Thuần không muốn để ý tới chuyện này. Nhưng Cự Quỷ Vương không muốn buông tha bất kỳ một chi tiết nào. Cho dù đối phương chỉ là người phàm, theo lời hắn nói, vẫn phải phất tay, diệt đi tất cả những khả năng nguy hiểm có thể bại lộ.
Mà bang phái ở trong huyện thành nhỏ, vì thiếu đi ba người, cũng bắt đầu kiểm tra, cuối cùng không có thu hoạch nào, lại không giải quyết được gì. Dần dần, Bạch Tiểu Thuần lại khôi phục cuộc sống trước kia.
Chỉ có điều hôm nay, hắn không còn một mình đi mua rượu. Người trong tửu phường của huyện thành nhỏ, cũng dần dần chú ý tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, có thêm một lão đầu.
Lão nhân này thân hình cao lớn, bộ dạng có võ có lực. Mặc dù thoạt nhìn có chút tang thương, nhưng nhìn kỹ, lại có dáng vẻ đường đường. So với bộ dạng trắng trắng mềm mềm như Bạch Tiểu Thuần, loại đại hán khôi ngô này dường như hấp dẫn người khác hơn. Vết sẹo ở trên mặt lại tôn lên vẻ khí khái nam tử, khiến cho không ít tiểu tức phụ ở bên trong huyện thành, đều phải liếc mắt.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua hơn một tháng. Sau khi Cự Quỷ Vương tìm được Bạch Tiểu Thuần, cũng không khuyên bảo Bạch Tiểu Thuần không nên sa sút, mà cùng hắn, mỗi ngày uống rượu, sống mơ mơ màng màng. Lời hai người nói với nhau cũng nhiều hơn. Cự Quỷ Vương nói mình đã từng huy hoàng, khoe khoang mình đã từng lợi hại, thậm chí nói mình ở Cự Quỷ Thành, có không ít tiểu thư khuê các, đều hận không thể bò lên trên giường mình. Bạch Tiểu Thuần nghe có chút chán ngấy, thường xuyên cũng muốn chọc vài câu.
- Phu nhân tộc trưởng gia tộc gì đó, là ai ám chỉ cho ta, hại ta gánh tiếng oan? Chuyện của ngươi, có người nào ở Man Hoang không biết!
Bạch Tiểu Thuần lười biếng nói.
Lời hắn nói mặc dù không nhiều bằng Cự Quỷ Vương, nhưng mỗi lần châm chọc qua, cũng làm cho Cự Quỷ Vương mất một lát nói không nên lời. Đến cuối cùng, Cự Quỷ Vương thẹn quá thành giận, đơn giản bày ra thân phận của mình.
- Bạch Tiểu Thuần, lão tử là nhạc phụ của ngươi!
Cự Quỷ Vương trừng mắt, đoạt lấy bầu rượu trong tay Bạch Tiểu Thuần, căm tức nói.
- Đừng tưởng rằng những chuyện giữa ngươi và Tử Mạch, lão phu không biết. Năm đó nếu không phải lão phu âm thầm tác hợp, chuyện của các ngươi có thể thành được sao?
Cự Quỷ Vương uống xong một ngụm rượu lớn, hừ lạnh một tiếng.
Nhắc tới Chu Tử Mạch, trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên sự phiền muộn, trầm mặc.
Cự Quỷ Vương vừa nhìn, trong lòng cũng có chút hối hận. Mình không nên nói tới chuyện này. Sau một tiếng thở dài, hắn bỗng nhiên mở miệng.
- Đúng rồi, Tiểu Thuần, ngươi có biết nguyên nhân vì sao mỗi đời Khôi Hoàng Triều, con cháu đều rất hiếm hoi hay không?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, nhìn về phía Cự Quỷ Vương.
...